Chương 12: Nhớ Cả Đời

Trần Hổ ngược lại muốn hỗ trợ nhiều hơn, nhưng cha mẹ hắn không đáp ứng. Tô Tam Lang vỗ bả vai Trần Hổ: "Chúng ta không nói những lời khách khí này, ngươi mau về nhà nghỉ ngơi đi." Trần Hổ không phải huynh đệ ruột, nhưng Trần Hổ giống huynh đệ ruột hơn là các huynh đệ ruột của ông. Nhìn Trần Hổ đi dưới ánh trăng về nhà Tô Tam Lang cũng thu dọn trở về phòng.

Người xưa thường nói bỏ đá xuống giếng là chuyện thường thấy nhưng ném đá vào tuyết là hiếm nhất. Phần tình nghĩa này của Trần Hổ, Tô Tam Lang cả đời này cũng sẽ không quên. Tô Tam Lang vừa vào phòng nằm xuống thì phát hiện Triệu thị còn chưa ngủ, hắn không khỏi hỏi: "Sao còn không ngủ, Tứ muội quậy nàng?"

Triệu thị khẽ cười nói: "Không, Tứ muội rất ngoan, cha bọn nhỏ là Hổ tử huynh đệ tới giúp chúng ta."

Tô Tam Lang gật đầu, đưa tay nhẹ nhàng sờ Tô Tiểu Lộc đang ngủ say sau đó hắn mở miệng: "Hắn sẽ giúp ta sửa lại nóc nhà gần đây trời nắng và có nhiều mây, ngày mai ta đi đánh hạt dẻ rừng về sớm một chút, lại đi cắt cỏ nửa ngày, buổi tối Hổ Tử đến hỗ trợ bện cỏ, ta ở nhà sửa lại nóc nhà."

"Vất vả cho chàng rồi." Trong lòng Triệu thị có quá nhiều sầu não, cuối cùng chỉ hóa thành một câu này, bà ở cữ cái gì cũng không giúp được Tô Tam Lang. Mọi chuyện trong nhà, đều rơi vào trên người Tô Tam Lang. Nếu hai đứa con trai đầu óc tốt, có thể giúp đỡ nhưng bọn họ, ai...

Tô Tam Lang giống như biết Triệu thị lo lắng, ôn nhu đưa tay vuốt tóc Triệu thị nói: "Vất vả cái gì, so với lúc trước thoải mái hơn nhiều, sau này chúng ta có đều là của chúng ta, chờ rảnh rỗi ta lại đi chặt trúc để bện cái sọt, trong nhà phú quý thường dùng cái sọt đựng đồ, nàng đừng lo, cuộc sống của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt."

Mắt thấy mùa đông sắp tới, Tô Tam Lang biết Triệu thị đang rầu rĩ cái gì cho dù trong lòng của ông cũng buồn như vậy. Hắn cũng an ủi Triệu thị. "Trước kia nàng cũng chưa từng ở cữ, lần này ở cử một tháng Ngô đại phu kê thuốc uống một tháng, ta bảo Tam muội mỗi ngày đều nấu cho nàng uống . Hai ngày nữa ta đi xem bẫy, không chừng vận khí tốt, sẽ có thu hoạch."

Tô Tam Lang vuốt ve mặt Triệu thị ôn hòa nói, Triệu thị rất gầy xương gò má đều lộ ra, ngoại trừ vừa mới rời nhà bây giờ hắn đã nghĩ thông suốt. Lương thực tuy không nhiều nhưng cũng có thể nhét đầy bụng, ở trong nhà kia người một nhà bọn họ đều chưa từng ăn no, có thịt cũng không tới phiên bọn họ ăn. Ít nhất bây giờ trong nhà có gì cả nhà bọn họ đều có thể ăn.

"Được, ta nghe chàng." Triệu thị dựa vào Tô Tam Lang, trong nhà tuy bần hàn nhưng trái tim phu thê bọn họ vẫn luôn dựa vào nhau. Bởi vì tiểu Tô Tiểu Lộc tỉnh lại nghe được cuộc đối thoại này, nàng không khỏi nghĩ cha nàng là một người rất tốt. Triệu thị thân thể kém nếu có thể ở cử một tháng cũng là có lợi.

Có thể ở trong ngôi nhà như vậy nàng thật là vui vẻ, kiếp trước nàng chỉ là một cô nhi, được sư phụ trung y nuôi dưỡng nàng nói nàng là ông ấy nhặt được, khi đó trọng nam khinh nữ rất nghiêm trọng lại vượt qua kế hoạch hóa gia đình cho nên lặng lẽ mang thai sinh ra không ít, thấy là con gái thì lặng lẽ đặt ở ven đường. Có người nhặt thì sống, không ai nhặt thì chết, nàng rất khát vọng sự ấm áp của cha mẹ, nhưng nàng cũng biết trên đời này tàn khốc biết bao, không có nghĩa là có cha mẹ thì sẽ mang lại hơi ấm, kiếp trước nàng không có kiếp này nàng có. Nếu không phải Triệu thị quấn chặt lấy tay nàng, mỗi ngày đều muốn đút cho Triệu thị uống nước Linh Tuyền. Bất quá ngày còn dài, không vội lúc này.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng Tô Tam Lang đã dậy nhóm lửa nấu cơm, lại đi đánh thức ba người Tô Tam Muội. Dặn dò ba người bọn họ, mỗi người một bữa ăn một chén cơm sau đó tiếp tục rửa sạch giếng nước, để Tô Tam muội giặt sạch tã lót của Tứ muội. Trước khi đi, Tô Tam Lang lo lắng nhất là hai đứa con trai, ông sờ sờ đầu ba đứa nhỏ nói: "Sùng ca nhi Hoa ca nhi, các con không nên chạy ra ngoài chơi biết không? Nên làm việc với Tam muội, buổi tối cha sẽ chôn hạt dẻ lông cho các con ăn có được hay không?"

Tô Sùng cùng Tô Hoa nhớ lại những hạt dẻ ngày hôm qua, được đốt trong tro và chúng rất thơm, họ ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng: "Được."

Tô tam muội cũng nhu thuận gật đầu, vào phòng đem tã Triệu thị thay ra bưng ra ngoài giặt sạch, lại đem nước bẩn đã giặt đổ ở bên cạnh sân. Tô Tam Lang an bài tốt ba huynh muội, thì đeo gùi vào núi đi khắp nơi trong núi xem có thu hoạch gì không nhưng lại có chút thất vọng. Nhưng may mắn, có cây hạt dẻ rừng, đi tới dưới tàng cây, ngay tại chỗ chặt xuống một cây nhỏ thì bắt đầu leo cây, cây này có rất nhiều nút, hẳn là cũng có thể bán chừng trăm văn. Những thứ này ông đều không biết, trước kia Vương thị đi bán, bán bao nhiêu bạc Vương thị cũng không nói đều vào túi bà ta, lần này bị phân gia, kỳ thật chính là bị vứt bỏ không lưu đường sống, cho nên nhà ông một phân tiền cũng không có. Cho dù mấy văn tiền hay mấy chục văn ông cũng bán.

Từ khi nghĩ thông suốt, Tô Tam Lang đã cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng, đem tất cả hạt dẻ rừng trên cây đều hái xuống bóc những hạt có thể bóc được, những hạt không bóc được đem về nhà.

Cái gùi nặng trịch, trên mặt Tô Tam Lang cũng không khỏi mang theo ý cười chạy về nhà, xa xa nhìn mấy đứa nhỏ đang nghiêm túc dọn dẹp giếng nước, ông lộ ra ý cười vui mừng. Nhìn Tô Tam Lang về nhà, ba huynh muội đều vui mừng chạy đến bên cạnh ông, cầm lấy tay ông vui mừng gọi: "Cha, cha đã trở lại."

Tô Tam Lang lần lượt xoa đầu cười nói: "Các con có ngoan hay không."

Tô Sùng và Tô Hoa ánh mắt ngây thơ, vui vẻ gật đầu: "Chúng con rất ngoan."

Tô Tam Muội buông Tô Tam Lang chạy đến bên chuồng gà, rất nhanh lấy ra một cái túi lá cây. Giống như bảo vặt đưa tới trước mặt Tô Tam Lang nói: "Cha, con bắt thật nhiều sâu cho gà ăn, chúng nó đều rất thích ăn, cha, cha dùng cái này làm mồi nhử đi, gà trong nhà đều thích, chim tước trên núi cũng nhất định sẽ thích." Ánh mắt Tô Tam muội sáng ngời, nàng rất hiểu chuyện, biết trong nhà rất khó khăn lúc nàng cho gà ăn thì nghĩ tới cái này.

Tô Tam Lang tiếp nhận, cười gật đầu: "Được, cha nghe Tam muội, cha uống ngụm nước sẽ ra ngoài cắt cỏ, các con ở nhà cũng phải ngoan ngoãn biết không?"

Tô Tam muội vui vẻ gật đầu: "Được, con sẽ chăm sóc tốt đại ca nhị ca." Tô Tam muội nhu thuận, làm tròng mắt Tô Tam Lang đỏ lên, ông xoa mái tóc khô khan của Tô Tam muội, sau đó cười vào nhà.

Triệu thị nghe được giọng nói của Tô Tam Lang, ngồi ở trên giường chờ ông đi vào nhìn Tô Tiểu Lộc, ôn hòa nói: "Cha đứa nhỏ, ngồi nghỉ ngơi một chút đi." Nói xong, Triệu thị còn đưa tay lấy lá cây trên đầu Tô Tam Lang xuống, nhìn tay Tô Tam Lang có không ít vết thương bị hạt dẻ đâm, Vương thị cảm thấy xót xa.