Chương 2 : Sợ người hạ độc

Trong phòng không có tiếng đáp lại, Bùi Chân gõ cửa thêm lần nữa, kiên nhẫn chờ ở cửa ra vào, thấy Lê Khí chậm chạp không có mở cửa, chắc là đã ngủ. Cô vừa mới chuẩn bị rời đi, đã thấy thiếu niên kéo ra một cái khe cửa, hỏi: " Chuyện gì ? "

Hắn giọng điệu có thể đông thành băng, hai hàng lông mày rậm nhíu chặt, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn Bùi Chân.

Bùi Chân cười thành một vành trăng non, trong tay một ly nước khí nóng bốc lên: " Canh gừng, uống không ? "

Lê Khí trả lời nhanh chóng: " Không uống. "

Hắn "Rầm" một tiếng, mạnh mẽ đóng cửa phòng ngủ lại.

Bị đυ.ng phải cái mũi Bùi Chân: " ... "

May mắn cô không phải là một người hay số đo, biết rõ Lê Khí còn chưa ngủ, liền đem canh gừng đặt ở cửa ra vào: " Tôi để ở chỗ này, cậu nhớ nhân lúc còn nóng thì uống a. "

Thiếu niên không có trả lời, bốn bỏ lên năm, cô coi như là hắn đã uống.

Trên đường đi lên phòng ngủ từ lầu hai, Bùi Chân đυ.ng phải cô em gái cùng cha khác mẹ Bùi Giai.

Nếu nói nguyên thân ngu xuẩn ác độc, thi Bùi dái chính là một đóa hoa tuyệt thế Bạch Liên, làm một đóa hắc liên hoa đã lừa gạt tất cả mọi người, trừ Lê khí.

Nguyên thân không có đầu óc tất nhiên đấu không lại cô ta, thành tích học tập cùng với nhân duyên luôn bị Bùi Giai áp đảo.

Bùi Chân đã xem qua nguyên tiểu thuyết nên đã sớm thấy rõ bộ mặt thật của Bùi Giai.

Bùi Giai vừa vặn kéo vali từ phòng ngủ đi ra, nhìn thấy Bùi Chân thi trên mặt chậm rãi cười tươi chơi, lắc lắc tay cầm vali: " Chị gái, em có tin tức tốt muốn nói cho chị a. "

" Em gái đây lần nay thi tháng thành tích ở dưới 100, ba mẹ nói muốn dẫn em ra nước ngoài chơi."

Thấy Bùi Chân mặt không biểu tình đứng tại chỗ, không có một chút phẫn nộ ghen ghét, nghi hoặc lại bổ sung: " A, em suýt quên, chị gái lần này thi thành tích không tốt đúng không ? Chắc là đứng gần chót bảng chứ gì ? Chị cũng đừng quá khổ sở, em cùng ba mẹ về sẽ mua cho chị ít quà nhé... "

" Nói xong chưa ? " Bùi Chân khiêu mi.

Phản ứng của cô lại khiến Bùi Giai sững sờ.

" Nói xong thì tránh đường ra, đừng chắn ngang đường của tôi. "

Mấy người một nhà ba người cút ra xa một chút, thích đi chỗ nào thì đi chỗ đó, đừng ảnh hưởng cô tiến công chiếm đóng Lê Khí là được.

Khuôn mặt tươi cười tràn đầy tự tin của Bùi Giai dần dần cứng lại, giọng nói so với vừa rồi chua ngoa hơn nhiều: " Chị nói cái gì ? "

Bùi Chân không muốn tốn nhiều miệng lưỡi, đi qua bên người cô ta, đem cửa phòng ngủ mở ra, nhàn nhã nằm ở trên giường nghỉ ngơi.

Bùi Giai đứng trong hành lang, sắc mặt chậm rãi cứng ngắc. Cô ta mím môi, không bao giờ nghĩ Bùi Chân sẽ có biểu tình như vậy.

Ở cùng Bùi Chân nhiều năm, cô ta cho là mình đã sớm nhìn thấu tính cách của người chị gái cùng cha khác mẹ này rồi chứ. Bình thường nếu nói như vậy thì trong nội tâm của Bùi Chân sẽ rất bực tức, nhưng lại không dám đối với cô ta phát giận. Mà chỉ có thể phát giận đến trên người của Lê Khí và người hầu.

Mọi người nhìn thấy Bùi Chân tính tình nóng nảy, giáo dục chênh lệch sẽ càng phụ trợ cho cô ta Bùi Giai hoà ái dễ gần.

Phương pháp này lần nào cô ta cũng thành công, nhưng hôm nay...

Cô ta lần thứ nhất không đoán ra tâm tư của Bùi Chân.

Bùi Chân hình như không giống với lúc trước.

Thật ra cũng không phải ra nước ngoài chơi cái gì, chẳng qua là 2 ngày mà thôi. Cô ta vì kí©h thí©ɧ Bùi Chân nên mới nói như vậy, kết quả lại không thành công. Bùi Giai bởi vì không sửa sang lại tâm tình thật tốt, chỉ có thể hậm hực mà kéo hành lý đi ra ngoài.

...

Sáng sớm hôm sau, Lê Khí đẩy cửa ra, lọt vào tầm mắt chính là cái chén đặt ở cửa ra vào, bát canh gừng đã nguội lạnh.

Ánh mắt hắn không khỏi co rút lại, cổ họng lại nhìn không được có chút ngứa. Hắn ho khan vài tiếng, giả bộ như không phát hiện ra chén canh gừng kia, vượt qua nó mang cặp sách ra cửa.

Đầu tháng tư, sáng sớm trời vẫn chưa hoàn toàn sáng. Lê Khí ăn mặc đơn bạc đồng phục, từng bước đi ra khỏi biệt thự, đi đến trạm xe buýt chờ xe.

Đi được một đoạn chợt nghe từ đằng sau truyền đến thanh âm của Bùi Chân:

" Lê Khí, chờ tôi một chút ! "

Lê Khí động tác trì trệ, bước chân càng nhanh hơn, một đường liên tục đi đến nhà ga.

Thiếu niên tay chân dài, hắn đi một bước thì Bùi Chân chạy chậm ba bước, đợi đến khi cô thở hồng hộc chạy đến cạn xe buýt thi Lê Khí đã đeo tai nghe Bluetooth, đứng ở đằng kia chờ xe.

Bùi Chân trầm từ từ đi đến bên người Lê Khí, hít sâu hỏi: " Cậu đi nhanh như vậy làm gì ? "

Cô khẽ ngẩng đầu, trông thấy khuôn mặt anh tuấn của thiếu niên, mũi cao vυ"t. Quả thật chính là nhân vật đi ra từ manga, chẳng qua là___ khí chất vô cùng lạnh nhạt, như sông băng vạn năm không thay đổi.

Lê Khí không để ý tới cô, tiếp tục nghe nhạc.

Bùi Chân từ trong túi xách móc ra một cái hộp cơm: " Cậu còn không có ăn sáng a ? Những thứ này là tôi làm, cho cậu... "

Còn chưa có nói xong, một chiếc xe buýt đứng ở trước mặt bọn họ, cửa xe mở ra, Lê Khí chân dài vượt qua ra đi quẹt thẻ, đi đến đến hàng ghế sau cùng. Một loạt động tác nước chảy mây trôi, hoàn toàn không có ý tứ nói chuyện với Bùi Chân.

Bùi Chân ngây người vài giây, sau khi phản ứng lại thì lập tức đuổi theo.

Đáng tiếc trên xe buýt không có cái ghế trống khác, Lê Khí ngồi lên chiếc ghế cuối cùng, đóng lại tầm mắt tập trung nghe nhạc. Bùi Chân chỉ có thể ở vòng treo tay cầm đứng một chỗ.

...

Lê Khí chỗ ngồi ở phòng học hàng cuối cùng, một mình toạ.

Khi hắn bước vào phòng học, cả lớp vốn ồn ào bỗng nhiên an tĩnh, ánh mắt mọi người đồng loạt rơi trên người hắn nhìn hắn đi về chỗ ngồi của mình.

Lê Khí đi đến trên bàn, bước chân dừng lại.

Ngăn kéo của hắn rõ ràng đã bị người lục lọi qua, mấy bài thi max điểm cũng bị rớt xuống đất còn bị mấy dấu chân đen sì.

Tất cả mọi người không nói lời nào, không yên lòng làm bộ làm bài.

Thiếu niên cúi đầu, thần sắc trên khuôn mặt anh tuấn đen tối không rõ, hắn cười lạnh một tiếng vừa định mở miệng___

" Ai làm ? "

Bùi Chân đứng ở phía sau lưng hắn lớn tiếng hỏi.

Lê Khí lời nói cứng rắn ngăn lại ở yết hầu, chỉ thấy thiếu nữ nhanh chóng đi đến bên cạnh hắn, ngồi xuống nhặt lên những cuốn sách đã ướt đẫm, vừa nhặt vừa nói: " Việc hèn hạ như thế này cũng làm thật là ác tâm a ! "

Trong lớp bóng lặng ngắt như tờ.

Bùi Chân nhặt hết sách vở, lại đi nhặt bài thi. Cô nhẹ nhàng vuốt các vết gấp trên bài thi, thấy không ai trả lời. Cô nhìn xung quanh phòng học, thanh âm rất nhu hòa, ánh mắt cũng sợ với trước kia sáng ngời rất nhiều,. Làm cho người ta nhìn không ra cái gì thay đổi nhưng khí chất lại cùng trước kia hoàn toàn bất đồng.

" Vừa rồi khẳng định có người chứng kiến, tớ thấy đồng học nên giúp đỡ lẫn nhau. Vậy có ai nguyện ý cung cấp một ít manh mối, nói cho mọi người biết là ai làm, tớ sẽ đem tháng này tiền tiêu vặt cho người đó. Ai nói trước tiên thì tiền sẽ của người đó a. "

Oa! Cả lớp nổ tung.

Mọi người đều biết Bùi Chân gia việc làm ăn vô cùng có tiền, nên mỗi tháng tiền tiêu vặt đoán chừng không ít. Cái này lập tức có người trả lời:

" Tôi nhìn thấy, là lớp bên cạnh Ngô Thiệu Trạch ! Hắn sáng nay mang theo mấy người đến lớp chúng ta lục lọi ngăn kéo của Lê Khí a. "

Ngô Thiệu Trạch tên nghe có chút quen tai, Bùi Chân thoáng cái nghĩ không ra, cô mỉm cười đầy cảm không kích.

" Cảm ơn vị bạn học này thấy việc nghĩa thì hăng hái làm."

Việc này làm trong lớp loạn thành một bầy, mọi người vây quanh vị đồng học được tiền mời khách, có người lại nghị luận chuyện vừa rồi phát sinh.

" Bùi Chân hôm nay làm sao vậy, chủ động đi giúp Lê Khí ? "

" Đúng vậy, tớ sợ ngây người luôn a. Lúc trước cô ta không phải còn muốn gọi người đến đánh Lê Khí ư ? "

" Lại nói tớ tại sao lại cảm thấy cô ấy hôm nay có chút... Xinh đẹp ? "

" Xong rồi xong rồi, cậu thưởng thức đã hỏng. Cô ta rõ ràng không sánh bằng lớp bên cạnh hoa hậu giảng đường Bùi Giai a. "

" Đúng vậy, cậu xem cô ta, trước kia quần áo đắt tiền nhưng mặc lên người cô ta thì rất xấu. Hôm nay chỉ mặc đồng phục nhưng khí chất lại hoàn toàn khác nhau ! "

" Ngọa tào, cậu nói rất đúng a ! "

Bùi Chân đêm sách vở và bài thi trong tay trả lại cho Lê Khí, nhỏ giọng an ủi hắn: " Cậu đừng tức giận, tôi sẽ tìm Ngô Thiệu Trạch tính sổ. "

Lê Khí cũng không cảm ơn, mặt lạnh lấy đi đồ vật trong tay Bùi Chân rồi ném vào thùng rác.

Bùi Chân sững sờ, nếu nói hôm qua Lê Khí tức giận vì nguyên thân khi dễ hắn, cô hôm nay hình như cũng chưa có làm gì hắn a !

Vì sao hắn còn tức giận như vậy ?

Bùi Chân lập tức cảm giác con đường tiến công chiếm đóng còn dài đằng đẵng, quả thật so với lên trời còn khó hơn.

Nhưng dù khó hơn nữa cũng phải kiên trì a , vì cuộc sống hạnh phúc sau này. Cho nên sau tiết tự học thứ nhất thì Bùi Chân đã xin cô giáo chủ nhiệm cho cô đến hàng cuối cùng ngồi cùng bàn với Lê Khí.

Cô hiện tại ngồi ở tổ 1 hàng thứ ba, mà Lê Khí lại ở tổ 4 hàng cuối cùng. Như vậy quá xa, không tiếp xúc nhiều được, Bùi Chân muốn chế tạo cơ hội hướng Lê Khí lấy lòng.

Chủ nhiệm lớp Hồ Lệ nghe xong lời thỉnh cầu của Bùi Chân, đẩy mắt kính nhìn cô, không thể tin nói: " Em muốn ngồi cùng bàn với Lê Khí ? "

Thiếu nữ gật đầu: " Hồ lão sư, thành tích của em quá kém, đều do trước đây không có chăm chỉ học tập. Em hiện tại rất hối hận, muốn nhờ bạn có thành tích tốt nhất giảng giải. Hơn nữa Hồ lão sư cô cũng biết, Lê Khí ở nhà của em, bình thường bài tập khó em đều hỏi hắn nên sinh hoạt em cũng có thể giúp đỡ cậu ấy đôi chút. "

Hồ Lệ suy nghĩ vài giây, cô mới nhận lớp không bao lâu, chủ nhiệm cũ trước khi nghỉ sinh đã cùng cô tiếp nhận công tác. Nhắc nhở qua con bé Bùi Chân này vừa nát vừa lười, đối Lê Khí có rất lớn địch ý. Nhưng bây giờ vừa nhìn___

Thiếu nữ mặc đồng phục màu xanh trắng, buộc tóc đuôi ngựa, trắng nõn da thịt, đôi mắt Hắc Diệu Thạch giống như lóe sáng, thoạt nhìn sạch sẽ dễ chịu, làm người khác ưa thích.

*** Hắc Diệu Thạch: Một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mắcma phun trào

Hơn nữa nghe các bạn học nói, trước giờ tự học, Bùi Chân còn giúp Lê Khí nhặt sách cùng với bài thi, không giống như lời chủ nhiệm cũ đã nói.

Nghĩ kỹ, trước cứ đổi xem, có việc gì thì đối lại cũng được.

Đạt được đồng ý, Bùi Chân chạy về phòng học, nhanh chóng kéo ghế xuống ngồi bên cạnh Lê Khí. Cô vui sướиɠ sửa sang lại cặp sách, hoàn toàn không chú ý tới phòng học vừa rồi còn ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh. Cũng không chú ý tới thiếu niên đang làm bài tập ngòi bút dừng lại.

Mọi người xi xào bàn tán.

" Mặt trời mọc từ hướng tây ? Bùi Chân cùng Lê Khí vậy mà ngồi cùng bàn ? Tớ hình như đang nằm mơ ? "

"Tớ vừa rồi còn thấy Bùi Chân chạy tới Hồ lão sư văn phòng đó ! Chắc không phải cô ta đưa ra đề nghị chứ ? "

" Không thể nào ? "

" Vậy chuyện hồi sáng giải thích như thế nào ? Cậu không thấy Bùi Chân đang giúp cậu ta xử lý chuyện đó à ? "

Bùi Chân đang đắm chìm trong vui sướиɠ, hoàn toàn không nghe thấy người khác xì xào bàn tán. Nhưng Lê Khí nhĩ lực tốt nên nghe những người kia bát quái không sót chút gì. Hắn cau lại lông mày, cầm chặt bút sắp vạch hư tờ bài thi.

Thiếu niên không muốn nghe thấy tên mình cùng Bùi Chân đồng loạt xuất hiện, cũng không muốn tiêu phí tinh lực suy đoán cô muốn làm gì, ngón tay thon dài cầm chặt bút tiếp tục làm bài.

Ngược lại Bùi Chân chủ động cùng hắn nói chuyện, mở ra hộp cơm màu hồng phấn. Bên trong là bánh mì nướng, trứng luộc, hoa quả salad với một bình sữa bò.

Bùi Chân lấy tay sờ sờ sữa bò, vừa lòng: " Khá tốt, vẫn còn nóng. Cậu mau ăn chút đi, tiết thứ nhất sắp bắt đầu. "

Cô đem cơm hộp tới trước mặt Lê Khí.

Cô từng đọc qua, biết rõ đám người hầu Bùi gia ỷ thế hϊếp người, thường không cho Lê Khí ăn cơm. Thiếu niên mười sáu tuổi đang tuổi ăn tuổi lớn, lại thường xuyên bụng đói cả ngày. Thế nên sau khi trưởng thành thường đau bụng, mỗi lần bệnh bao tử phát tác là Lê Khí lại đau đến ra mồ hôi lạnh áo sơmi ướt đẫm.

Bùi Chân lúc đọc được đoạn này thì thân thể đã không tốt, mỗi ngày chỉ ăn uống thôi cũng khó khăn.

Cậu ấy không được ăn còn cô thì ăn không được.

Bùi Chân cảm thấy hai người họ đồng bệnh tương liên, cho nên đối với Lê Khí rất đồng tình thông cảm.

Lê Khí lông mày khẽ run run, tất nhiên là nghe thấy mùi thơm khi đói bụng, nhưng hắn vẫn đẩy hộp cơm ra, không nói gì cả.

Bùi Chân khó hiểu: " Cậu không đói bụng sao ? Vì cái gì lại không ăn ? "

Tưởng rằng thiếu niên sẽ không nói gì, không ngờ lại đối mặt với đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp, đây là lần đầu tiên trong hôm nay thiếu niên nhìn thẳng vào cô.

" Sợ cô hạ độc. "

" ... " Bùi Chân trong lúc nhất thời không biết nói cái gì, đành phải miễn cưỡng cười mỉm: " Làm sao có thể, tôi sẽ không... "

Cô chợt nhớ tới thân phận của mình bây giờ: ngu xuẩn ác độc Bùi gia đại tiểu thư.

Nếu là nguyên thân cũng không phải không có khả năng.

Thiếu nữ đành phải cầm lên một cái trứng luộc, chậm rãi bóc ra vỏ ngoài, kiên nhẫn cắn một miếng rồi giải thích: " Cậu xem, không có vấn đề gì có thể ăn a ! "

Lê Khí thu hồi tầm mắt, thu thập sách giáo khoa trên bàn rồi nhìn thẳng lên bảng, chờ tiếng chuông reo vào tiết.

Đồng học bàn trên Diêu Băng cũng chưa ăn sáng, nghe thấy mùi thơm quay đầu lại, nhìn thấy hộp cơm ánh mắt lóe lên: " Thơm quá ! "

" Tớ làm rất nhiều, cậu cũng ăn một chút đi . " Bùi Chân rất hào phóng mời cô, thuận tiện liếc mắt với Lê Khí cường điệu: " Yên tâm, không có hạ độc a ! "

Vừa mới gặm được nửa cái bánh mì Diêu Băng: " ...? "

***

Edit: Nguyệt Nguyệt ❤️❤️❤️Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Phụ Phản Diện - Chương 2 : Sợ người hạ độc