Chương 1 : Thay cậu che mưa

Bùi Chân trợn mắt, có chút không hiểu nổi tình huống bây giờ. Rõ ràng trước đây một giây bản thân vẫn bị năm sáu cái bác sĩ vây quanh cứu giúp như thế nào chỉ chớp mắt thì ngồi vào không biết nơi nào địa phương uống trà đâu.

Trước mặt nàng đặt không ít đồ sứ tinh xảo, hơi nóng chậm rãi theo miệng chén bay ra. Toàn bộ căn phòng nhẹ nhàng phiêu đãng thứ âm nhạc du dương cổ điển. Bùi Chân nhịn không được cúi đầu nhấp một miếng hồng trà hương vị trong veo vị chua. Cô mĩ mãn thở ra một hơi.

Từ sau khi bệnh nặng, cô đã một năm không có sung sướиɠ trải qua như vậy.

Bệnh tình ngụy kịch, giấy thông báo cứ rơi xuống một tờ lại một tờ, ICU phòng bệnh cũng thành phòng thường trú. Cô từ sợ hãi dần dần thành chết lặng. Rõ ràng chỉ mới mười sáu tuổi, lại chỉ vì thận có u ác tính lại chỉ có thể từng chút từng chút nhìn sinh mệnh cứ một chút theo trong thân thể trôi qua.

* ICU: phòng chăm sóc đặc biệt

Trước mắt là một giấc mộng à ? Nếu vậy thì cô muốn được dừng chân lại trong giấc mộng đẹp này thêm chốc lát.

Bất quá, bên ngoài truyền đến âm thanh chửi rủa quấy rầy đến cô. Bùi Chân quay đầu nhìn ra ngoài trời, trời mưa rất lớn, có hai người thanh âm xuyên qua tiếng mưa rơi rơi vào gian phòng.

" Lê Khí, mày giả bộ cái gì, một đứa đi ra từ cơ nhi viện tạp chủng, thực cho là mình gửi nuôi tại Bùi gia thì chính là thiếu gia mệnh rồi ? "

" Hôm nay mẹ nó thực không may, đυ.ng phải Bùi Chân cái người điên kia, ngày ngày không biết yên tĩnh. Cô ta muốn xem mày khó chịu, muốn mày tìm vòng tay, bằng cái gì muốn bọn tao cùng mày dầm mưa a ? "

" Đúng vậy. Mày có thể hay không đừng thêm cho bọn tao nhiều như vậy phiền toái. Về sau nhìn thấy cô ta thì đi vòng qua biết không ? Bọn tao cũng không có mày thư thái như vậy, cái gì cũng không cần làm thì có cơm ăn, mày làm chậm trễ bọn tao làm việc, đến lúc đó khấu trừ trước rồi mày bồi thường a ? "

Nghe được "Lê Khí" hai chữ, Bùi Chân hai tay run lên, một ngụm hồng trà thiếu chút nữa từ trong miệng phun ra. Đây không phải là cô lúc trước đang đọc tiểu thuyết nhân vật sao ?

Lê Khí là đứng đầu tiểu thuyết " Cùng ảnh đế yêu đương hằng ngày" bên trong nhân vật phản diện nam phụ. Hắn phát triển hoàn cảnh nhấp nhô, từ nhỏ đến lớn không được một chút ôn hòa.

Mười bốn tuổi lúc hắn ở cô nhi viện bị phú thương Bùi Hồng Đạt dùng "từ thiện" danh nghĩa thu dưỡng, gửi nuôi tại Bùi gia, vốn tưởng rằng sẽ được trải qua một cuộc sống có sinh hoạt thoải mái dễ chịu, không nghĩ tới Bùi gia từ trên xuống dưới thay đổi biện pháp khi dễ hắn. Sau khi lớn lên, Lê Khí đã thành lập nên đế quốc thương nghiệp, quyền thế ngập trời. Hắn tâm cơ thâm trầm, thận trọng từng bước, cuối cùng trả thù tất cả những người đã từng khi dễ hắn.

Bùi Chân nghĩ tới điều gì, cứng ngắc mặt quay đầu lại, theo cửa sổ cái bóng nhìn lên thấy một trương khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay, ngũ quan tinh xảo, lại mím môi thật chặt, chanh chua bộ dáng.

Nếu như nói Lê Khí là trong sách nhân vật, như vậy, cô cũng xuyên thành một nhân vật trong đó.

Căn cứ vào xác suất định luật trùng tên trùng họ họ, cô sẽ không phải...

Xuyên thành trong sách ngu xuẩn nhất ác độc pháo hôi nữ xứng, cùng cô giống nhau cũng gọi Bùi Chân Bùi gia đại tiểu thư a ? !

Có người hầu bâng một bàn mỡ bò cookie tới đây, tùy ý phóng trước mặt Bùi Chân, ngữ khí cũng không đếm xỉa tới:" Bùi Chân tiểu thư, đây là cô muốn ăn bánh bích quy."

Bùi Chân trước mắt tối sầm, nghĩ thầm quả nhiên.

Cô xem qua sách, nguyên thân là Bùi phụ cùng người vợ thứ nhất nữ nhi. Tiểu tam thượng vị sau , mẹ kế Tô Lệ Ngọc mang theo con gái Bùi Giai vào ở Bùi gia, nở mày nở mặt thành nữ chủ nhân. Mà nguyên thân mẫu thân cầm một số tiền lớn chia tay, tiêu sái vứt bỏ con gái đi ra nước ngoài.

Mất đi che chở, Bùi Chân ở trong nhà một chút địa vị cũng không có, cho nên nguyên thân đẩy hết tất cả những phẫn hận cùng oán độc lên Lê Khí, người so với cô địa vị càng không bằng để phát tiết.

Con người chính là như vậy, càng không có cái gì thì càng muốn biểu hiện ra cái đó.

Nguyên thân ở phía sau mẹ kế cùng với em gái cùng cha khác mẹ thì không có quyền nói chuyện, cho nên lại muốn thông qua ức hϊếp Lê Khí để lộ ra tầm quan trọng của mình.

Lê Khí sau khi thành công, chuyện thứ nhất làm là tiêu diệt Bùi gia. Mà nguyên thân, ý nghĩ quá ngu xuẩn bị Lê Khí thiết kế, bị đuổi khỏi Bùi gia, rơi vào cảnh anh không no mặc không đủ ấm, lâu dài dinh dưỡng không đầy đủ chết ở bên trong phòng cho thuê. Sau hai tuần mới bị chủ nhà phát hiện thi thể kết cục.

Không được a, không được a. Bùi Chân nghĩ tới đây liền sợ hãi, cô mới được cảm nhận niềm vui của cuộc sống a

Cô muốn uống trà sữa ăn lẩu cay, rồi cố gắng học tập mỗi ngày vươn lên, con muốn được một lần yêu đương khắc cốt ghi tâm a.

Hoặc là chỉ cần được phơi nắng, miệng lớn hít từng ngụm không khí mới mẻ là được.

Chỉ có mất đi sức khỏe mới nhận ra không bệnh tật là có một cuộc sống tuyệt vời.

Vừa rồi nghe được hai người bên ngoài nói chuyện, Bùi Chân nhớ lại trong sách có một đoạn tình tiết như vậy.

Nguyên thân muốn làm khó dễ Lê Khí, nói hắn không cẩn thận đυ.ng vào chính mình làm hại cô mất đi chiếc vòng tay yêu thích.

Cô bắt Lê Khí ở trong vườn hoa tìm vòng tay, tìm không thấy cũng đừng trở về. Lúc ấy bên ngoài mưa rào tầm tã, nguyên thân cho rằng Lê Khí tìm không thấy vòng tay, nhất định sẽ khép nép quỳ trên mặt đất cầu xin cô tha cho một lần.

Không nghĩ tới thiếu niên rất có cốt khí đứng trong vườn hoa dầm mưa cả đêm.

Lúc ấy Bùi Chân chứng kiến tình tiết này tức giận đến muốn chết, đồng tình Lê Khí và cũng hận không thể xuyên thấu trong sách xé nguyên thân. Kết quả trời đất đưa đẩy làm sao mà một ngày kia cô xuyên thành nguyên thân.

Bùi Chân:...Ta tự xé chính mình...

Nghĩ đến lúc này là lúc quyết định cô vận mệnh, nhân vật phản diện nam phụ là bị nguyên thân làm khó dễ nên ở trong vườn hoa gặp mưa, có phảng phất có thể đoán được cuộc sống tương lai tốt đẹp đang vẫy tay hướng cô rời đi.

Như vậy không được. Điều này tuyệt đối không thể xảy ra.

Cô nhanh chóng đứng lên làm mặt bàn rung rung, hồng trà bị đổ ra mặt bàn.

Cô muốn lập tức lập tức đi tìm Lê Khí ngay bây giờ !

...

Bùi gia tại thành phố A làm ăn vô cùng lớn, Bùi gia đại trạch diện tích rộng lớn, có biệt thự, trước biệt thự xây một đại vườn hoa.

Bùi Chân miễn cưỡng đi đến chỗ đó, liếc thấy thân ảnh lẳng lặng đứng trong mưa to. Thiếu niên ăn mặc quần áo đơn bạc, cao gầy lưng thẳng tắp như một pho tượng đá, không nói gì ở trên mặt đất tiếp nhận cơn mưa thanh tẩy.

Hai người hầu vừa chấm dứt chửi rủa hắn, thấy Bùi Chân đã đến, qua loa gật đầu, lui về trong phòng.

Bùi Chân từng bước tới gần, diện mạo thiếu niên ngày càng rõ ràng. Hắn ngũ quan phát triển có chút giống con lai, sắc mặt lại bởi vì đứng lâu dưới mưa mà trở nên tái nhợt. Mái tóc ướt sũng, vài sợi tóc dính vào trán, lông mi lại dài lại cong, lại treo vài giọt bọt nước.

Lê Khí nghênh đón Bùi Chân ánh mắt, trông thấy là cô, sâu trong con ngươi hiện lên một cái chớp mắt lạnh lùng cũng chán ghét, rất nhanh đã bị hắn áp xuống dưới.

Bùi Chân biết rõ, hắn đã xuyên thấu của nguyên thân trò hề. Vòng tay chỉ là lý do tùy tiện để nhục nhã hắn mà thôi.

Có thể là do hắn ăn nhờ ở đậu, không nơi nương tựa, không có bất cứ người nào tin tưởng hắn nói. Dù biết rõ đây là trận "trò đùa dai" , hắn cũng chỉ có thể đứng ở trong mưa to, trầm mặc chờ đợi trừng phạt kết thúc. Nếu không sẽ nghênh đón vô tận chửi bới.

Bùi Chân lập tức có chút đồng tình Lê Khí.

Nhưng đối phương khí tràng vô cùng cường đại, "làm sai sự tình" Bùi Chân nắm cánh tay nhỏ bé có chút phát run, kiên trì đi về phía trước vài bước.

Thiếu niên so với cô cao hơn một cái đầu, cho nên cánh tay phải hoàn toàn duỗi thẳng, mới khó khăn lắm đem cái dù che quá đỉnh đầu Lê Khí.

Hạt mưa to như hạt đậu rơi vào mặt cái dù đen lập tức phát ra tiếng vọng nặng nề.

Cái dù hướng về thiếu niên, thay hắn ngăn trở mưa rào tầm tã.

Thiếu nữ thanh âm mềm nhu nhu :" Thực xin lỗi, vừa rồi có chút sốt ruột, cho nên mới đối với cậu dữ như vậy. Cậu đi về phòng trước a, đừng có lại gặp mưa. "

Lê Khí mặt mày đen kịt, mũi cao ngất, có một cỗ lạnh như băng cảm giác áp bách, chăm chú nhìn vào cánh tay cầm dù của thiếu nữ.

Ống tay áo chảy xuống, một cái vòng tay màu vàng thình lình giắt ở Bùi Chân cánh tay nhỏ by trắng muốt.

Thiếu niên cười lạnh một tiếng, âm thanh trầm thấp nhưng trong trẻo lạnh lùng:

" Xem ra đã tìm được ? "

Á, Bùi Chân cũng nhìn thấy vòng tay, trong nội tâm điên cuồng hò hét, ta làm sao sẽ không chú ý đến chi tiết này a a a !

Cái này giải thích thế nào ! ! !

Cô đành phải cười trừ: " Ha ha, thì ra là ở chính mình cổ tay a, cậu không nói thì tôi cũng không phát hiện đâu, cậu ánh mắt thật tốt a... "

Nói đến phần sau, cô cũng không tự biên tự diễn nổi nữa, thanh âm càng ngày càng nhỏ, đầu cũng càng ngày càng thấp.

Thiếu niên hỏi: " Tôi hiện tại có thể rời đi ? "

" Có thể có thể, thực xin lỗi a, không có việc gì mà làm cậu đứng dưới mưa lâu như vậy. Tôi sai rồi, cho cậu bung dù nhá, cậu tranh thủ thời gian trở về phòng tắm nước nóng. "

Thiếu nữ rất thành khẩn, hai mắt thật to đen bóng sáng long lanh, như một chú nai con đơn thuần vô tội. Cô mặc áo ngủ Flange nhung màu trắng, đã bị dầm mưa ướt một nửa, trên chân còn đi một đôi dép lê con thỏ màu hồng phấn, lúc này dính bùn đất trên vườn hoa nhìn qua có chút bẩn.

Lê Khí lãnh đạm ngạo nghễ liếc nhìn cô, không có trả lời. Hắn vẽ mặt không kiên nhẫn, sải bước chuẩn bị rời đi.

" Đợi một chút ! "

Thấy hắn vẫn còn gặp mưa, Bùi Chân có chút gấp, dẫm dép lê con thỏ đi về phía trước vài bước, giữ chặt Lê Khí cánh tay, ý đồ che hắn vào bên trong cái dù.

Lê Khí ánh mắt rét một cái, trong giọng nói chứa nhiều ý tứ cảnh cáo: " Buông tay. "

Bùi Chân giương mắt, lọt vào trong tầm mắt là khuôn mặt trắng nõn tuấn lãng của thiếu niên, con ngươi màu hổ phách trong suốt thanh tịnh giờ phút này nhìn chằm chằm cô.

Không che dấu chút nào ghét bỏ.

Cô khẽ cắn môi, vẫn không có buông ra: " Cẩn thận đừng có gặp mưa___ "

Lời còn chưa nói hết, thiếu niên tay đã từ trong tay cô rút ra, hắn dùng lực có chút mạnh mẽ, trực tiếp đánh tới Bùi Chân chống đỡ không được cái dù.

Cái dù rơi trên mặt đất, tại chỗ nước đọng vòng vo vài vòng.

" ... "

Lê Khí không muốn ở chỗ này lâu thêm một giây, nện bước đi nhanh rời khỏi đây.

Bùi Chân nhặt chiếc dù che mưa trên mặt đất, khẽ thở dài một cái cái, cô minh bạch muốn thay đổi Lê Khí đối với nguyên thân hình tượng không phải đơn giản như vậy.

Nhưng việc này không vội trong nhất thời, còn nhiều thời gian, cô từng bước một bước đến, nhất định có thể cải thiện.

Bùi Chân tâm tình lo lắng chỉ vài giây là thay đổi. Dù sao theo như cô nguyên bản tình huống thân thể, thì có thể sống được lâu thêm một ngày đều đã là kiếm được. Huống chi thân thể này còn khỏe mạnh, có thể chạy có thể nhảy có thể ăn có thể uống.

Cô vui vẻ ngẩng mặt hướng lên bầu trời mưa to huýt sáo.

Cuộc sống, chính là vui vẻ.

Hai cái người hầu vừa rồi châm chọc qua Lê Khí đứng ở cạnh cửa sổ biệt thự, nhàn nhã cắn hạt dưa xem cuộc vui, chứng kiến màn vừa rồi trong vườn hoa, 1 người trong đó không tin nói: " Kỳ quái, cô ta hôm nay làm sao vậy, cho Lê Khí thằng nhãi kia bung dù, bình thường không phải ước gì gϊếŧ chết án sao ? "

" Ai biết a. " Người kia khinh thường nói: " Cô ta không phải một mực điên điên khùng khùng đấy sao ? Mười phút phút lúc trước còn gọi chúng ta nhìn chăm chăm Lê Khí, muốn để cho hắn ngoan ngoãn đứng phạt, ta còn nghe được cô ta lầm bầm nói hi vọng Lê Khí gặp mưa cảm mạo, bệnh không dậy nổi. "

" Hắn có thể có cái gì về sau a ? Hắn không phải Bùi gia nuôi trong nhà một con chó hay sao ? Bùi gia sẽ ngu xuẩn đến mức giao Bùi gia cho một con chó quản lý ư ? "

" Nói cũng đúng. "

...

Lê Khí trở lại phòng ngủ.

Căn phòng nhỏ hẹp, thông gió không tốt, ánh sáng chênh lệch, trần nhà bị ẩm ướt nên có vài khe nứt. Bùi gia không phải không có phòng trống, người hầu cũng được vào ở một phòng ngủ tương đối rộng rãi. Duy nhất chỉ có Lê Khí bị thu xếp ở chỗ này.

Việc này cũng do Bùi Chân ban tặng.

Nếu không phải do cô ta nhất định chiếm lấy phòng ngủ của hắn, hắn cũng không cần ở tầng hầm ngầm âm lãnh ẩm ướt. Cho nên vừa rồi Bùi Chân nói tranh thủ thời gian về phòng tắm nước nóng, hắn thầm cười lạnh.

Bắt quá Lê Khí đã quen với loại này cảnh ngộ, hắn nhanh chóng thay ra quần áo ướt đẫm, mặc vào áo thun trắng khô ráo cùng với quần xám thể thao.

Lê Khí cả người cao gầy, dáng người thon dài, quần áo giá rẻ mặc vào cảm giác cao cấp. Gội xong đầu tóc, hắn lấy một chậu nước ấm rồi dùng khăn mặt lau lên người.

Hắn một bên lau chùi thân thể, một bên hồi tưởng một màn ở vườn hoa. Bùi Chân hôm nay, mà sẽ bung dù cho hắn, còn ý đồ giữ chặt tay hắn. Rõ ràng không lâu trước còn còn đối với hắn quát mắng, bộ dáng tìm không thấy vòng tay thì không bỏ qua.

Quả nhiên là tên điên không thể nói lý.

Nghĩ đến vừa rồi vừa trắng vừa mềm, còn mang theo một chút tình cảm ấm áp bàn tay nhỏ bé cầm chặt chính mình, Lê Khí động tác hơi dừng lại, sau đó lại dùng khăn mặt chà xát nhiều lần chỗ cổ tay bị Bùi Chân chạm qua.

Hắn con mắt rất sâu, lực đạo rất nặng như là muốn xóa đi cái gì ấn ký. Đến khi làn da bắt đầu đỏ lên hắn mới dừng lại.

Quần áo ướt còn treo trên ghế dựa, quần áo có thể mặc không nhiều lắm, nếu như không kịp giặt thì sẽ không có quần áo để thay, lúc đó rất xấu hổ. Vì thế thiếu niên bưng chậu rửa mặt đi ra ngoài hứng nước, trở về đem quần áo giặt sạch.

Sau khi xong việc, Lê Khí mới ngồi vào bàn học, mở ra bài tập nhanh chóng viết. Thần sắc chăm chú, mái tóc rám nắng dưới ánh đèn hiện lên một vầng sáng nhẹ nhàng, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, nắm bút một đường hướng phía dưới hầu như không cần suy nghĩ phương pháp để giải đề mà đã ra đáp án.

Viết xong bài tập, Lê Khí mới có cảm giác yết hầu hơi ngứa, có cảm lạnh dấu hiệu. Hắn nhíu mày, đang chuẩn bị nấu chút nước ấm uống, chợt nghe bên ngoài có tiếng nhẹ nhàng gõ cửa thanh âm, sau đó Bùi Chân thanh âm ngọt ngào vang lên:

" Lê Khí, cậu đã ngủ chưa ? "

***

Edit: Nguyệt Nguyệt❤️❤️❤️Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Phụ Phản Diện - Chương 1 : Thay cậu che mưa