Chương 17

“Cậu đang nhìn cái gì vậy?” Lê Khí ngồi ở một bên đột nhiên nghiêng đầu nhìn cô.

Bùi Chân chột dạ, nếu để Lê Khí nhìn thấy những bài đăng trên Weibo của cô, rất ngượng ngùng nha. Cô lập tức úp điện thoại vào ngực, hơi lui về sau nói: “Không có gì!”

“Tại sao lại khẩn trương?” Thiếu niên nhướng mày, đôi mắt màu hổ phách bình tĩnh nhìn cô.

Thiếu nữ vội vàng phủ nhận ba lần liên tiếp:

“Không có khẩn trương!”

“Đừng nhìn tớ!”

“Không có chuyện gì.”

….

Khi đến trường học, đã có hai ba người đứng đợi bên ngoài phòng học.

Lúc Bùi Chân nhìn thấy Chương Tiến, vẫn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Chương Tiến cười nói: “Tuy rằng cậu có thể không tin tưởng lắm, nhưng tớ cũng ở trong đội tuyển tham gia thi toán.”

Bùi Chân chỉ biết cậu ta là bạn cùng lớp với Bùi Giai và Triệu Cẩn, không biết cậu ta lại giỏi toán học như vậy, mỉm cười nói: “Tớ thực sự không ngờ đến luôn đấy, thành tích của cậu nhất định rất tốt.”

Sắc mặt Chương Tiến hơi ửng hồng, từ trong túi áo lấy ra một viên kẹo: “Cho cậu nè.”

Là vị dâu mà cô thích.

“Woa, cảm ơn nha!” Thiếu nữ ngạc nhiên vui vẻ nhận lấy, một lúc nữa làm bài thi mệt mỏi, cô định ăn nó để lấy lại tinh thần.

Chương Tiến còn muốn nói chuyện phiếm cùng Bùi Chân, nhưng vừa ngước mắt lên, Lê Khí đã đứng phía sau thiếu nữ, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào cậu ta.

Trong lòng của cậu ta sinh ra vài phần sợ hãi, chán nản đi qua một bên đọc sách ôn bài.

Cậu ta vừa đi, Lê Khí bước đến trước mặt Bùi Chân mở lòng bàn tay ra.

Bùi Chân khó hiểu: “?”

Giọng điệu của thiếu niên khô khan, giống như buồn bực lại tức giận: “Tớ muốn ăn kẹo.”

Bùi Chân liếc nhìn Chương Tiến đứng cách đó không xa, người ta mới cho mình kẹo lại chuyền tay đưa cho Lê Khí làm vậy không tốt lắm đâu.

Cô do dự một giây, Lê Khí vội thu tay lại, sắc mặt lạnh như băng, quay đầu rời đi.

“A Khí!”

Bùi Chân chạy chậm vài bước đuổi theo, nắm chặt tay cậu, “Cậu làm sao thế? Tại sao lại đột nhiên không vui?”

“Buông tớ ra.” Thiếu niên hờ hững rút tay.

Bùi Chân cảm thấy cậu đang giận dỗi, nhưng không biết vì chuyện gì. Cậu cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, sẽ không vì một viên kẹo mà tức giận đúng không?

Bùi Chân nghiêm túc giải thích: “Không phải tớ không chịu cho cậu, nhưng cân nhắc đến việc vừa rồi Chương Tiến cho tớ kẹo, tớ lại lấy kẹo của cậu ấy cho cậu, như vậy không tốt lắm.”

“Cậu rất quan tâm suy nghĩ của cậu ta?” Lê Khí lạnh lùng nhướng mày hỏi.

Bùi Chân khóc không ra nước mắt, cô giải thích vẫn chưa rõ ràng à: “Đây không phải là vấn đề quan tâm hay không, mà là vấn đề lễ phép đó.”