Chương 12: Sờ sờ

Ngô Thiệu Trạch cũng ngồi ở phòng này, bộ dáng cà lơ cà phất ngay cả sách vở cũng không mang, ngồi ở bàn trên nói chuyện với mấy tiểu đệ.

Một tên nói: " Đại ca, ba anh có tiền như vậy , còn quyên góp một đống tiền cho trường học vậy tại sao lại phải tham gia thi tháng ? "

Ngô Thiệu Trạch trừng mắt liếc cậu ta một cái, nói nhỏ: " Cậu ồn ào cái gì, nói nhỏ chút. "

" Đại ca, rất xin lỗi, em nhất thời quên mất. "

" Ba là ba, tao là tao. Tiểu gia sau này chỉ muốn làm một tay đua xe nên không nghĩ về nhà kế thừa sản nghiệp gì cả. "

Bùi Chân đang ôn tập thì nghe được lời này thì dừng một chút . Bỗng nhiên nhớ ra tại sao lại cảm thấy cái tên Ngô Thiệu Trạch quen tai !

Bởi vì ba của hắn là Ngô Trấn Sơ, nhà bất động sản nổi danh cả nước đó. Ở thành phố H thì rất nhiều nơi là sản nghiệp của nhà họ , ba của hắn còn quyên cho An Sơn trung học một đống thứ đó.

Ngay cả khu thi cử ở đây cũng tên là Trấn Sơ lâu.

Trong truyện gốc thì lúc học cao trung Ngô Thiệu Trạch đã từng vì một nữ sinh mà mình thích nên đã đi tìm Lê Khí gây phiền toái vài lần. Dù sau này lệnh cha khó cãi phải trở về kế thừa gia nghiệp, nhưng hắn sẽ là đối thủ của Lê Khí hả ?

Vì Lê Khí từng bước thiết kế nên Ngô Thiệu Trạch đã thua một nước cờ, hậu quả là phải bồi thường bằng cả gia nghiệp của mình.

Hắn cũng là một vai ác có kết cục bi thảm.

Rất giống với nguyên thân.

Bùi Chân thần sắc rất phức tạp, nhìn Ngô Thiệu Trạch đang đĩnh đạc mà kể về mộng đẹp của mình, Bùi Chân chỉ có thể âm thầm cầu nguyện trong lòng.

Hi vọng vận khí của hắn lần này sẽ tốt một chút.

Bây giờ cốt truyện đang dần lệch khỏi quỹ đạo của nguyên thư. Trong sách từng viết Lê Khí cùng với Ngô Thiệu Trạch mâu thuẫn sẽ càng ngày càng kịch liệt. Nhưng trải qua sự việc lần trước, Chủ nhiệm giáo dục đã cưỡng chế Ngô Thiệu Trạch mỗi ngày nhìn thấy Lê Khí thì phải lễ phép chào hỏi.

Vậy nên Bùi Chân rất nhiều lần nhìn thấy Ngô Thiệu Trạch đυ.ng phải Lê Khí sẽ mỉm cười nghiến răng nghiến lợi: " Xin chào Lê Khí . "

" Chào cậu. " Lê Khí hơi hơi gật đầu mắt nhìn thẳng mà đi ngang qua hắn.

Hai người cũng không có xung đột cái gì.

Không biết có phải hiệu ứng bươm bướm hay có thể từ những việc nhỏ thay đổi cái lớn.

Có lẽ có khả năng...

Ở thế giới này cô , Lê Khí và Ngô Thiệu Trạch sẽ sống hạnh phúc.

___

Sau khi kết thúc hai ngày thi tháng chính là hai ngày cuối tuần thư giãn nghỉ ngơi.

Vừa ra khỏi trường Diêu Băng liền khoác lấy vai của Bùi Chân ồn ào: " Bọn mình đi ăn BBQ đi ! Chúng ta cũng đi kara nữa nhỉ ! Đêm nay nhất định không được ngủ ! "

Bùi Chân không có hứng thú với những thứ đó, thứ cô quan tâm chính là cái đề vừa rồi có trả lời đúng hay không, cho nên vừa nhibf thấy Lê Khí thì cô muốn ngay lập tức đi lên đối chiếu đáp án.

Lê Khí vai đeo cặp sách đứng ở cổng trường chờ cô.

Hắn cao 1 mét 87 thì bất cứ ở đâu cũng là trung điểm, hơn nữa còn sở hữu giá trị nhan sắc cao cùng với khí chất cao lãnh nên thu hút được vô số ánh mắt nhìn qua.

Nhưng Lê Khí cũng đã quen với những ánh mắt như vậy, hắn sống lưng thảng tắp nhìn Bùi Chân đứng cách đó không xa.

Nhìn thấy ánh mắt của Lê Khí , Bùi Chân cười tươi vẫy tay với hắn: " A Khí ! "

Diêu Băng đứng ở một bên thấy Lê Khí lập tức lúng túng,thu hồi cánh tay từ trên vai Bùi Chân xuống, từ đại tỷ biến thành một con chim cút nhỏ an tĩnh.

Cô ấy cảm thấy Lê Khí là người có tâm tư thâm trầm. Cũng không biết vì sao Bùi Chân lại không thích mỹ nam ấm áp Cố Tinh Hải mà lại thích tòa vạn năm băng sơn này.

Lê Khí nhìn Bùi Chân: " Tôi muốn đi làm thêm ở tiệm cà phê. "

" Sớm vậy hả ? " Bùi Chân kinh ngạc, cô nghĩ rằng hắn sẽ nghỉ ngơi mấy ngày rồi mới bắt đùa làm thêm.

Hơn nữa hình như số ngày làm thêm của hắn gần đây rất nhiều. Lê Khí đi sớm về trễ nên dù hai người ở trong cùng một ngô nhà nhưng mỗi ngày cũng không thấy hắn được vài lần.

Hắn cố gắng như vậy là do không muốn nhìn thấy cô hay là do muốn nhanh chóng tích cóp tiền nhà ?

Dù là sao đi nữa thì trong lòng Bùi Chân cũng có chút mất mát. Cô cho rằng giữa bọn họ không cần như vậy.

Nhưng hôm nay cô cũng muốn thả lỏng bản thân một chút nên gật gật đầu: " Được. Cậu không cần cố gắng quá để bản thân mệt mỏi, nhớ ăn cơm chiều, cũng không nên ăn những thứ quá cứng nó không tốt cho dạ dày. "

" Ân. " Thiếu niên trầm mặc trong chốc lát, không rời đi ngay lập tức: " Cậu chú ý an toàn. "

Bùi Chân sửng sốt, giơ tay: " Tuân mệnh. "

Sau khi Lê Khí rời đi Diêu Băng run lập cập, sờ sờ cánh tay đã nổi da gà.

" Cậu sao vậy ? " Bùi Chân nghi hoặc.

" Thật đáng sợ. Mình thấy Lê Khí chính là loại người có nhân cách phản xã hội , chỉ số thông minh cao nên sau này sẽ nguy hiểm cho xã hội. "

Bùi Chân nghĩ nghĩ, từ một khía cạnh nào đó thì Diêu Băng cũng nói không sai.

" Mĩ nữ, cậu có nguyện bồi gia đi uống một chén ? " Diêu Băng lại khôi phục lại bộ dáng một đại tỷ, kéo vai Bùi Chân meo meo.

Bùi Chân cũng nâng giọng phối hợp với cô ấy: " Nguyện ý~ "

" Vậy cậu uống gì ? "

" Sprite ! "

" Vậy đi thôi. Mình mang cậu đi ăn thịt nướng, chỗ này siêu ngon, rất nhiều minh tinh đều đến đây ăn đó... "

___

Khi Lê Khí đã xong việc trở về thì phát hiện đèn trong phòng khách còn sáng. Bùi Chân mặc một bộ đồ ngủ màu hồng nhạt in hình con thỏ, đang ngồi trước bàn ăn đọc sách. Thấy hắn về thì nhanh chóng chạy ra cầm cặp giúp hắn.

Thiếu nữ cười ngọt ngào như mật đường: " Cậu về rồi. Mìn có nấu canh táo đỏ hầm nấm tuyết, cậu có muốn uống không ? "

Lê Khí nhìn đồng hồ treo tường, cũng đã 11 giờ , bình thường Bùi Chân 10 giờ rưỡi đã ngủ, sao hôm nay lại ngủ muộn như thế ? "

Không phải là... đang đợi hắn chứ ?

Lê Khí lông mi bỗng run rẩy, nhanh chóng bóp tắt đi ý tưởng quái dị trong lòng mình.

Hai người cùng ngồi trên sô pha uống canh.

Bùi Chân bỗng đề nghị: " Ngày mai là cuối tuần không cần đi học, hay là chúng ta đêm nay thức khuya xem phim đi ? "

Lê Khí cũng không muốn dập tắt đi hứng thú của cô, gật gật đầu: " Hảo . "

" Vậy cậu chọn đi. " Bùi Chân ném điều khiển từ xa cho hắn, cô trước kia rất thích xem phim, còn thích đi rạp chiếu phim. Chỉ là từ sau khi bị bệnh thì cũng không được đi nữa.

Thiếu niên chọn tới chọn lui cuối cùng chọn một bộ phim ma.

Poster in hình ma nữ tóc đen môi đỏ, hai tròng mắt màu trắng, sâu kín nhìn chằm chằm họ.

" Chọn bộ này đi. " Lê Khí nhìn thiếu nữ đang ngồi trên sô pha.

Hắn muốn xem phản ứng của Bùi Chân.

Nếu cô có thân phận thật sự là một người đã chết, vậy khi xem phim ma thì sẽ có phản ứng gì.

Lê Khí rất tò mò.

Bùi Chân vô ngữ, nửa đêm xem cái này hả.

" Hay là mình đổi thành phim khác đi, phim hài thì sao ? "

Thiếu niên đôi mắt buông xuống, nghĩ thầm cô quả nhiên kháng cự.

Bùi Chân cho rằng hắn trầm mặc chính là đang ủy khuất, tâm mềm nhũn: " Vậy cũng được. Cậu chờ xíu. "

Cô đi tới phòng ngủ cầm một cái chăn dày, bọc bản thân mình kín từ đầu đến chân chỉ lộ ra hai con mắt ngồi trên sô pha.

Lê Khí nhìn cô một cái: " Cậu lạnh lắm hả ? "

" Không, mình rất sợ . "

" ... "

Đèn trong phòng khách cũng tắt, âm thanh quỷ di vừa kêu thì Bùi Chân đã nắm chặt chăn trong tay, bắt dầu chiến thuật ngửa ra sau. Mà Lê Khí ở bên cạnh thì mặt vô biểu tình, lười biếng ôm cánh tay xem phim.

Nữ quỷ trên màn hình chợt lóe đi qua thì tiếng kêu của Bùi Chân so với quỷ còn thảm thiết: " Aa...aaa...a... "

Cô ngay lập tức nhảy tới bên người Lê Khí, tay nắm chặt vạt áo của hắn, dùng sức chui đầu vào khe hở giũa Lê Khí với sô pha: " Ngọa tào ngọa tào ngọa tào ! Làm mình sợ quá ! Chúng ta chút nữa thì không còn nữa !!! "

Phía sau lưng cảm nhận được độ ấm của thiếu nữ, Lê Khí hai tai nóng bừng, cả người cứng đờ.

" ... " Được rồi, thấy cô như vậy thì cũng không phải lực lượng thần bí nào cả.

Hắn điều chỉnh giọng nói thật nhẹ nhàng, kéo thiếu nữ từ sau lưng ra: " Nếu vậy thì đổi phim khác xem ? "

Bùi Chân hai mắt nhắm chặt, giọng nói run rẩy: " Cũng được... nhưng phải xem vai chính như thế nào đã... "

Bị dọa đến quan tâm cả cốt truyện.

Lê Khí thật bất đắc dĩ, ngồi thẳng người tiếp tục xem phim.

Bùi Chân xê dịch mông: " Mình ngồi gần cậu một chút nhá. "

" Không được." Lê Khí quyết đoán cự tuyệt, ném cho cô một cái gối ôm: " Cậu sợ thì ôm nó đi. "

Hắn từ nhỏ đến lớn rất ít khi tiếp xúc da thịt với người khác, bây giờ cũng không thích người khác đến gần.

Bùi Chân chép chép miệng, đành phải ôm cái gối ôm trong ngực.

___

Xem xong một bộ phim điện ảnh, Bùi Chân cảm khái kết cục của nhân vật, quay đùa muốn nói chuyện với hắn vài câu.

Thiếu niên cũng không biết từ khi nào đã ngủ trên sô pha.

Hắn hình như rất mệt mỏi, khuôn mặt tuấn tú không hề lạnh nhạt, lông mi run rẩy theo từng cái hô hấp nhỏ, nhìn ngoan ngoãn cực kì.

Muốn sờ sờ.

Bùi Chân lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng không hề phòng bị gì của hắn, trong lòng như có một sợi lôngvũ chạm nhẹ qua.

Trong sách nam chủ Cố Tinh Hải là người trời sinh may mắn, cha mẹ yêu thương, xuất thân ưu việt, sự nghiệp thành công, cuối cùng ôm được mĩ nhân về. Hắn cái gì cũng có, có được dễ như trở bàn tay.

Mà vai ác nam phụ Lê Khí thì vận mệnh đối lập, từ nhỏ bị ức hϊếp khi dễ, không nơi nương tựa, hắn dựa vào chính bản thân mình đi lêи đỉиɦ kim tự tháp, cuối cùng lại chết oan uổng.

Cuộc đời quá không công bằng.

Bùi Chân nhìn thiếu niên đang tựa trên sô pha ngủ ngon lành, trong lòng cũng thầm hạ quyết tâm dù không phải vì vận mệnh của chính mình thì cô cũng hi vọng có thể làm Lê Khí hạnh phúc một chút.

Cô không đành lòng đánh thức hắn, tay chân nhẹ nhàng đắp chăn cho thiếu niên, nhỏ giọng bên tai hắn: " Ngủ ngon, mộng đẹp. "

Bùi Chân vào phòng ngủ cũng đã 1 giờ sáng nhưng cô vẫn không buồn ngủ.

Cô mở di động ra, xem Weibo của chính mình, thứ đăng cuối cùng chính là chuyện cô cùng Lê Khí vào nhà mới ở.

Ngày đó cô chụp hai chùm chìa khóa , một cái màu trắng chó con, một cái màu hồng nhạt thỏ con:

[ Trở thành bạn cùng phòng. ]

Người hưởng ứng cũng rất lớn, rất nhiều người chúc mừng cô, bình luận kích động:

[ A a a tiến triển quá thần tốc ! ]

[ Thời điểm trước hình như là bạn ngồi cùng bàn ! Nhanh như vậy đã ở chung ? ]

[ Mong tiểu tỷ tỷ viết ra một quyển bí kíp theo đuổi nam thần ! Nhất định sẽ dốc túi để mua !!! ]

[ Chỉ có tôi thấy người may mắn không phải là bác chủ, mà là cái người bị theo đuổi kia hả ? Nam sinh này đời trước chắc chắn kiếp trước đã tích rất nhiều công đức mới có thể gặp được một người thích hắn như vậy. Cô gái tốt a !!! ]

[ Lầu trên cũng không có một mình , tôi cũng cảm thấy như vậy á . ]

[ Đồng ý. So sánh với nhau thì nam sinh kia rất may mắn. ]

[ +1 ]

[ +10086 ]

___

Bùi Chân xem tất cả bình luận, trong lòng cảm thấy ấm áp. tuy rằng cô không quen biết bọn họ nhưng lại nguyện ý xem những mảnh tin tức nhỏ mà cô đăng, cũng cho cô những lời chúc phúc chân thành.

Thế giới này đôi khi rất ấm áp, cô cũng muốn trở thành người như vậy , có thể giúp Lê Khí cảm thấy ấm áp.

Cô nghĩ nghĩ sau đó đăng một tin không có hình ảnh, chỉ có ngắn ngủi hai chữ :

[ Bảo hộ. ]

***

Edit: Tiểu tiên nữ đáng yêu ^.^