Chương 11: Sống chung

Ngày đó sau khi cãi nhau với Tô Lệ Ngọc thì Bùi Chân bị phạt.

Bùi Hồng Đạt kêu cô xin lỗi mẹ kế nếu không thì sẽ không cho cô tiền tiêu vặt. Bùi Chân lông mày cũng không nhấc, rất kiên cường: " Vậy thôi ! "

Cơ hội để đoạn tuyệt quan hệ đó.

Cô vốn chướng mắt mấy người nhà này cũng muốn chấm dứt quan hệ với họ một cách sạch sẽ gọn gàng. Cô có tiền của mẹ nguyên thân mỗi tháng mấy vạn tệ, dùng để trả tiền học trong vòng một năm cũng đủ. Đồng thời cũng có thể thuê một cái căn phòng gồm hai phòng ngủ một phòng khách, một phòng cho cô một phòng cho Lê Khí.

Cô sẽ vừa đi làm

Ngày đó sau khi cãi nhau với Tô Lệ Ngọc thì Bùi Chân bị phạt.

Bùi Hồng Đạt kêu cô xin lỗi mẹ kế nếu không thì sẽ không cho cô tiền tiêu vặt. Bùi Chân lông mày cũng không nhấc, rất kiên cường: " Vậy thôi ! "

Cơ hội để đoạn tuyệt quan hệ đó.

Cô vốn chướng mắt mấy người nhà này cũng muốn chấm dứt quan hệ với họ một cách sạch sẽ gọn gàng. Cô có tiền của mẹ nguyên thân mỗi tháng mấy vạn tệ, dùng để trả tiền học trong vòng một năm cũng đủ. Đồng thời cũng có thể thuê một cái căn phòng gồm hai phòng ngủ một phòng khách, một phòng cho cô một phòng cho Lê Khí.

Cô sẽ vừa đi làm thêm vừa làm gia sư thì cũng đủ trang trải cho chi tiêu hằng ngày.

Bởi vì Bùi Chân đã từng bị bệnh nặng nên có nhiều chuyện cô đã nhìn thấu. Cô không có ham muốn hưởng thụ vật chất mà chỉ cần thể xác và tinh thần khỏe mạnh thì dù sau này có khó khăn một chút thì cũng không sao.

Cô hành động rất nhanh, lên mạng tìm địa chỉ cuối cùng cũng tìm được một căn ở gần trường học đi bộ có mười phút là sẽ tới, giá cả còn rất hợp lí.

Trả xong tiền nhà trong tay Bùi Chân cầm hai chiếc chìa khóa, đến tầng hầm tìm Lê Khí.

Cửa mở thấy là Bùi Chân thì Lê Khí mở lớn cửa ra.

" Có việc gì ? "

Kiểu như không muốn nhiều một lời nào với cô.

Bùi Chân giơ lên li trà sữa trong tay cười ngọt ngào: " Mình có thể đi vào không ? "

Hắn đóng cửa lại, trong phòng lập tức truyền ra âm thanh lách cách, còn có tiếng bước chân dồn dập. Hai phút sau thì hắn mới mở cửa ra, mất tự nhiên ho khan: " Vào đi. "

Bùi Chân thiếu chút nữa cười chết, hắn nãy giờ đang dọn dẹp lại phòng đúng không ?

Không nghĩ hắn còn rất có tính cách.

Bùi Chân bước vào phòng đánh giá bốn phía, căn phòng nhỏ hẹp đồ đạc cũng không nhiều lắm.

Khuôn mặt Lê Khí đờ ra, quay đầu lại nhìn phòng mình sắc mặt ửng đỏ: " Cô chờ chút. "

Hắn đóng sập cửa lại rất nhanh thì trong phòng vang lên tiếng động cùng với tiếng bước chân dồn dập. Hai phút sau hắn mới mở cửa ra, mất tự nhiên ho khan: " Vào đi. "

Bùi Chân thiếu chút nữa cười ngay trước mặt Lê Khí, nãy giờ hắn đang dọn dẹp lại phòng đúng không ?

Không nghĩ tới hắn lại như vậy đó.

Bùi Chân bước vào phòng đánh giá bốn phía, căn phòng chật hẹp cũng không có nhiều đồ đạc. Hắn vừa rồi đã sắp xếp lại sách vở sạch sẽ ngăn nắp, trên tường còn dán tờ thời gian biểu: Thời gian làm thêm ở tiệm cà phê, đi viện dưỡng lão thăm Lục nãi nãi, ngày thi, thư viện...

Trong phòng thứ sáng màu nhất chính là đôi bao tay quyền anh màu đỏ rực lửa, nhìn hơi cũ chắc là hắn luyện tập thường xuyên.

Bùi Chân kinh ngạc: " Cậu còn luyện quyền anh ? "

Lê Khí: " Ân ? Đôi lúc sẽ chơi một chút. "

Bùi Chân nhìn hắn, cả cơ thể ẩn sau lớp đòng phục nên cũng không nhìn rõ được dáng người của hắn. Nhưng ở tiệm cà phê cô đã nhìn thấy hắn vén lên cánh tay áo, gầy nhưng lại rất rắn chắc cũng có những đường cong nam tính chắc đó chính là thành quả của quá trình luyện quyền anh lâu dài.

Bùi Chân để trà sữa lên bàn: " Đây là lần đầu tiên mình tới nơi này nhỉ ! "

Đây cũng là lần đầu tiên có người bước vào phòng hắn kể từ khi hắn vào Bùi gia ở.

Thiếu nữ đã mang lại cho hắn rất nhiều lần đầu tiên.

Bùi Chân quay đầu lại nhìn Lê Khí vẫn đang đứng ở cửa, lấy ra một chiếc chìa khóa có treo một con chó nhỏ: " A Khí, cho cậu cái này. "

Lê Khí không có nhận lấy chìa khóa mà chờ cô nói tiếp.

" Mình ở gần trường học có thuê một căn phòng hai phòng ngủ một phòng khách. Mình muốn ra ngoài sống, muốn cùng nhau ở không ? "

Mười ngón tay của Lê Khí không tự giác được run run, cô có ý gì ? Cùng nhau ? Chẳng lẽ là...

Cô đang mời hắn dọn ra ngoài sống với cô ?

Bùi Chân tiếp tục nói: " Hai phòng ngủ của can phòng kia, một phòng có ban công một phòng có rất cái kệ sách có rất nhiều sách, cậu muốn ở phòng nào ? "

" Tôi... " Lê Khí mờ mịt.

Lúc trước cô giúp hắn rất nhiều việc đã vượt qua những gì hắn có trước kia.

Từ lúc hắn sinh ra tới nay chưa bao giờ được người ta quý trọng .

Lúc đầu hắn hoài nghi cô có mục đích tiếp cận hắn, đằng sau khuôn mặt ôn hòa là tràn đầy ác ý. Nhưng cứ một lần lại một lần thì cô như là một cơn gió nhẹ, thay đổi rồi đi vòng lòng hắn.

Nhưng... nếu cô có mục đích không ai biết thì sao ?

Có lẽ cũng chỉ là hứng thú nhất thời. Hoặc là thấy hắn đáng thương mà bố thí cho hắn.

Tâm tình vốn đang nhộn nhạo của Lê Khí nhanh chóng bình tĩnh lại, trên mặt lập tức khôi phục biểu tình hờ hững.

Bùi Chân thấy hắn không nói gì, giọng nói tận lực nhẹ xuống hận không thể kéo tay hắn: " Dọn qua sống cùng mình được không ? "

Lê Khí rốt cuộc mở miệng: " Được. "

Hắn nói thêm một câu: " Tôi sẽ đóng tiền nhà. "

" Được. Có thể, không thành vấn đề. " Bùi Chân vui vẻ đến nhảy dựng. Cô với Lê Khí quan hệ lại gần một chút.

Lê Khí rũ mắt, tuy không hiện lên mặt nhưng trong lòng lại kinh ngạc khi thấy phản ứng của cô.

Cô cao hứng như thế sao ? Dáng vẻ này thì không giống hắn vào ở nhà cô mà hắn đang thu nhận cô gái không có nhà để về.

Bùi Chân đem trà sữa giơ lên: " A Khí, cậu uống li trà sữa này đi, vị dâu tây đó. "

Hắn ma xui quỷ khiến cúi đầu xuống ngậm lấy ống hút, uống một ngụm.

Đúng là vị dâu tây chua chua ngọt ngọt.

Lê Khí hơi liếʍ môi, đôi mắt màu hổ phách dần hiện lên độ ấm.

___

Đồ dùng của Lê Khí không nhiều lắm nên rất nhanh thì đã thu thập xong.

Hắn đứng ở cổng lớn của Bùi gia, nghe giọng nói trong phòng khách

Bùi Chân kéo rương hành lý từ trên lầu đi xuống , Bùi Giai thì đi theo sau cô: " Cô muốn đi đâu ? "

Cô cũng không để ý mà tiếp tục đi về phía trước.

Tô Lẹ Ngọc nghe được , từ trong phòng làm đẹp đi ra, mặt đang đắp mặt nạ: " Chuyện gì vậy ? "

" Mẹ, Bùi Chân muốn rời nhà trốn đi. "Bùi Giai cáo trạng.

Tô Lệ Ngọc chỉ nghĩ Bùi Chân đang giận dỗi, tùy ý nói: " Kệ cô ta đi."

Biến đến càng xa càng tốt, chết ở bên ngoài càng tốt.

Bùi Chân ngẩng đầu lên, hiên ngang đi ra ngoài cửa, khinh miệt mà nhìn hai mẹ con bà ta, cùng với Bùi gia phía sau.

Dựa theo cốt truyện thì bọn họ cứ nghĩ sau này họ sẽ sống vui vẻ, nhưng ba năm sau họ lại bị bán đấu giá mà người mua chính là Lê Khí.

Việc làm ăn của Bùi gia sẽ tụt dốc không phanh bởi sự can thiệp của Lê Khí, Bùi Hồng Đạt không thể tiếp nhận được việc này nên tinh thần dần có vấn đề. Tô Lệ Ngọc và Bùi Giai sau khi mất đi chỗ dựa thì phải bán hết trang sức lấy tiền chật vật trốn về nhà mẹ đẻ.

Hai người không biết kết cục của chính mình đang chế nhạo Bùi Chân với Lê Khí.

" Một người thì cha không yêu mẹ không thương, một người là đứa con hoang không biết từ đâu tới, nhìn rất xứng đáng. "

" Có bản lĩnh thì đừng trở về, sau này các người không phải là người Bùi gia. "

Tốt quá. Bùi Chân cười như muốn nở hoa.

Cô chờ chính là câu này.

Sau này Bùi gia có nợ ngập đầu thì đừng bao giờ tìm cô trả nợ.

Bùi Chân ngữ khí nhẹ nhàng: " Hẹn không gặp lại. "

Cô khẽ hát một bài hát sôi động, kéo cánh tay Lê Khí: " Chúng ta đi thôi, trong nhà còn có nhiều thứ cần sắp xếp. "

Nghe thấy cái từ " nhà " ánh mắt Lê Khí không dễ phát hiện rung động.

Hắn nhấp môi, không tiếng động cầm lấy hành lý của Bùi Chân đi ra cửa với cô.

Bọn họ đi xa thì Bùi gia cũng yên tĩnh lại. Tô Lệ Ngọc ngồi trên sô pha xem TV, trong nhà thiếu mất hai cái gai lập tức làm tâm tình của bà ta sung sướиɠ.

Chỉ có Bùi Giai bất an đi qua đi lại: " Mẹ, con cảm thấy chuyện này có gì đó không thích hợp. "

Tô Lệ Ngọc có lệ trả lời: " Ân ? "

" Mẹ không cảm thấy Bùi Chân thay đổi rất nhiều hả ? Trước kia lúc ở nhà chị ta luôn ăn nói khép nép sợ bị chúng ta đuổi đi.Bây giờ lại chủ động rời khỏi nhà này, lại cùng đi với Lê Khí. Có điểm kì quái. "

" Ai nha, con gái ngoan con suy nghĩ nhiều như vậy làm gì ? " Tô Lệ Ngọc kéo con gái đến bên người, nhìn xung quanh không có người hầu, mới nói nhỏ: " Bùi Chân đầu óc nó không bình thường, để ý nó làm gì ? Bây giờ con chỗ nào cũng tốt hơn nó, nó đi rồi thì con chính là Bùi gia tiểu thư chân chính. "

" Danh ngôn chính thuận ? Trước kia chẳng lẽ không phải ? " Bùi Giai có chút nghi hoặc.

Biểu tình Tô Lệ Ngọc có chút mất tự nhiên lập tức chuyển đề tài: " Đúng rồi , ngày kia mẹ tham gia một bữa tiệc rượu, cho con gặp một cái a di, con trai bà ta cũng học cùng trường với con đó. Nó học cao tam gia thế cũng rất quyền quý, ngày nào đó mẹ giới thiệu cho... "

___

Phòng ở mà Bùi Chân thuê trước cửa có một cây ngô đồng , bây giờ đang là tháng 11 nên lá vàng rụng đầy đất.

Bùi Chân đi lên lầu 3, mở cửa phòng 301 ra, thấy Lê Khí đang đứng ngơ ngác ở trước cầu thang ngước đầu nhìn cô, ánh mặt trời chiếu xuống người hắn.

Trong khoảng thời gian này mỗi ngày ở bên cạnh cô, Lê Khí nhìn khỏe mạnh hơn trước kia, sắc mặt cũng hồng hào hơn rất nhiều. Da thịt trắng nõn, hai hàng lông mày sắc bén, sắc môi tươi đẹp. Hắn đứng ở nơi đó cũng đủ hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Bùi Chân mỉm cười: " Đứng đó làm gì , mau đi vào. "

Căn nhà này không lớn chỉ có 60 mét vuông, như lời Bùi Chân đã nói ở hướng nam có hai phòng ngủ, một phòng có ban công một phòng thì có giá sách.

Lê Khí chọn căn phòng có giá sách kia.

Bùi Chân lúc trước có mua một ít vật dụng như chăn nệm Lê Khí là màu xanh lam còn cô thì màu hồng phấn.

Cô cong eo trải giường chiếu, miệng nhỏ lẩm bẩm: "A Khí, cưới tuần này chúng ta đi cửa hàng gia dụng mua một ít dụng cụ với đò trang trí đi. "

" Bùi Chân. " Lê Khí nhẹ nhàng sờ mép giường: " Cậu không sợ hả ? "

" Sợ gì ? "

" Dọn khỏi Bùi gia sẽ không có nơi nương tựa ? "

Cô chớp chớp mắt nghịch ngợm cười: " Còn có cậu không phải sao ? "

Lê Khí hô hấp cứng lại. Còn có hắn... lời này là có ý gì ?

Nói hắn cũng giống cô không có nơi nương tựa, hay là...

Cô cảm thấy có thể dựa vào hắn ?

" Xong rồi, mình đã trải giường xong, hành lý còn lại cậu tự sắp xếp đi. " Bùi Chân vuốt phẳng nếp nhăn cuối cùng trên giường: " Đúng rồi A Khí, trưa nay cậu muốn ăn gì để mình đi làm ? "

Dáng vẻ sẽ một lòng một dạ đối xử với hắn thật tốt.

Lê Khí có chút tò mò cô sẽ đối tốt với hắn đến đâu trong bao lâu ?

Vì vậy hắn nói ra mấy mon ăn có chút phức tạp, muốn xem phản ứng của cô.

Bùi Chân nghe xong thì sửng sốt, khó xử: " Cậu thích ăn mấy món này ? "

" Ân. " Lê Khí gật gật đầu, đôi mắt gắt gao nhìn Bùi Chân không muốn bỏ lỡ một biểu tình nào trên mặt cô.

Bùi Chân cong mắt thành một vầng trăng non, giọng nói lại nhẹ nhàng lưu luyến: " được nấu cậu thích thì mình sẽ làm. "

Cái này làm Lê Khí ngây ngẩn.

Cô không bực mình chút nào hả ?

Cảm xúc trong lòng bỗng chấn động , giống như một cái lá ngô đồng rơi tại lòng hắn, có chút ngứa nhưng cũng có trọng lượng.

Thấy Bùi Chân đang muốn đổi giày đi mua nguyên liệu nấu ăn, hắn gọi cô lại nhưng không đối mặt với cô, giọng nói hơi khàn khàn: " Hôm nay không cần làm nhiều loại đồ ăn như thế, làm đơn giản vài món là được. "

Hắn nghe thấy chính bản thân nói: " Sau này làm cũng được."

" Ân được. " Bùi chân rất cao hứng khi Lê Khí chủ động nói chuyện cùng cô, ngoan ngoãn đáp lại một câu rồi chạy xuống phòng bếp. "

Sau này làm? Về sau ở đâu ra ?

Hắn ảo não hôm nay hắn bị làm sao vậy ?

Mục đích của hắn chỉ là để làm rõ cô muốn làm gì, không phải sinh hoạt với cô.

Lê Khí không muốn nghĩ nhiều nên cầm lấy cây chổi vệ sinh căn phòng. Hắn không muốn hổ thẹn, cô chăm sóc hắn thì hắn sẽ dọn dẹp nhà cửa.

___

Thi tháng 11 sắp tới.

An Sơn trung học sắp xếp chỗ ngồi theo thành tích, Lê Khí ở ban (1) chỗ ngồi thứ nhất mà Bùi Chân vì nguyên thân trước kia thành tích học tập qua kém nên chỉ có thể ngồi ở chỗ cuối cùng.

Không nghĩ tới lại đυ.ng phải hai " người quen " : Cố Tinh Hải với Ngô Thiệu Trạch.

Cố Tinh Hải nhìn thấy Bùi Chân, ngữ khí ôn hòa chào hỏi: " Cậu cũng ở chỗ này hả. "

Cô cười với Cố Tinh Hải nói một câu " Cố lên " thì lại cúi đầu ôn tập.

Cố Tinh Hải ngồi trước cô mấy người, trong lòng dâng lên cảm giác mất mát.

Trong khoảng thời gian này Bùi Chân thay đổi rất nhiều.

Trước đây cô tự ti ít nói, chỉ khi nhìn thấy hắn thì mới lộ ra ánh mắt cuồng nhiệt.

Ánh mắt đó làm Cố Tinh Hải cảm thấy khủng khϊếp như là thứ chất lỏng gì đó dính trên da thịt, lau đi cũng không hết.

Bây giờ thì cô cũng không nhìn hắn, cũng không để ý đến hắn. Dù chỉ cách một lối đi nhỏ nhưng Bùi Chân cũng không chủ động tìm hắn nói chuyện một lần.

Lúc ở trường học thì cô thường xuyên im lặng, nghiêm túc nếu thấy học tập mệt mỏi thì sẽ cùng Diêu Băng nói chuyện một chút.

Cô sẽ cười, cười rộ lên thì đôi mắt sẽ sáng lên, giống như hai viên pha lê xinh đẹp.

Tươi cười đó chỉ có Diêu Băng nhìn được, còn có... Lê Khí.

Bùi Chân hiện tại tâm tâm niệm niệm ở trong mắt là Lê Khí, mỗi ngày đưa cơm sáng cho hắn, cùng nhau đi học, cùng nhau học tập, thậm chí họ còn có móc chìa khóa đôi.

Lần thi tháng này chắc là hai người sẽ thi cùng một địa điểm.

Cố Tinh Hải cũng không biết vì sao hắn lại cảm thấy trống rỗng. Rõ ràng fan thích hắn đến nhiều không đếm được, chính mình vì sao lại chú ý một cô gái chứ ?

***

Edit: Nguyệt Nguyệt ( Tiểu tiên nữ ác ma ^.^ )