Người trước mắt cao 1 mét 87, mặc áo sơ mi trắng hông đeo tạp dề, vai rộng eo hẹp, vừa ngây ngô thiếu niên vừa thành thục nam tính.
Cổ tay áo kéo lên, lộ ra cánh tay vững chắc, làm cho người ta có cảm giác vừa cấm dục vừa sắc khí.
Bùi Chân theo bản năng nuốt nước miếng, rõ ràng đang bật điều hòa nhưng sao lại có cảm giác hơi nóng nhỉ.
" Sữa bò của cậu. "
Lê Khí để ly sữa ở trước mặt cô còn có một bịch bánh quy nhỏ.
Bùi Chân không khách khí mà cắn một ngụm rồi hạnh phúc nheo mắt: " Cảm ơn cậu về chuyện hôm nay. "
Thiếu niên trầm mặc, hắn hôm nay có việc nên nhanh chóng đi về nhưng tới cổng trường vừa vặn nhìn thấy Ngô Thiệu Trạch dẫn theo đám đám đàn em đi về phía lớp bọn họ.
Nhìn dáng vẻ thì giống như đi tìm Bùi Chân gây chuyện.
Nhưng Bùi Chân hắt nước vào Ngô Thiệu Trạch cũng liên quan đến hắn, mà hắn lại là người ân oán rõ ràng không thể đứng nhìn.
Cô cũng không biết hắn đã từng do dự ánh mắt chân thành nhìn hắn.
Lê Khí muốn nói sang chuyện khác, nhìn trên bàn thì hình như Bùi Chân đã nhìn đề này hơn mười phút.
" Chỗ nào không hiểu ? "
Cô đẩy bài thi đến trước mặt hắn, chỉ vào cái đề mà mình làm sai: " Đề này mình giải không ra. "
Giọng nói thiếu nữ mềm mại đan xen cút ngốc manh.
Lê Khí ngẩn ra một chút, ngay sau đó lấy ra một tờ giấy trắng viết xuống một lần quá trình giải đề: " Làm như vậy... rồi ... cuối cùng... "
Làm rất nhanh như là một người máy trí tuệ nhân tạo.
Bùi Chân nhìn chằm chằm vào bài giải như là sợ bỏ lỡ mất một bước nào đó nhưng được một lúc thì cũng hoa mắt.
Lê Khí cũng giảng xong: " Đã hiểu chưa ? "
cô cúi đầu nhỏ giọng trả lời: "Cậu có thể giảng lại một lần nữa, cũng giảng chậm một chút. Mình có chút... theo không kịp."
Thiếu niên nhíu mày vô thức dựa đến gần Bùi Chân, chút nữa là đυ.ng phải đỉnh đầu Bùi Chân.
Bùi Chân bị mùi hương của hắn vây quanh, nín thở nhìn sườn mặt hắn. Hắn có khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt sâu thẳm, mũi cũng cao thẳng, quai hàm rõ ràng nhìn vui tai vui mắt.
Như cảm nhận được tầm mắt của cô Lê Khí cúi đầu xuống liếc mắt nhìn cô, trái tim thiếu nữ của Bùi Chân bỗng dưng đập bình bịch, lập tức thu lại tâm tư nghiêm túc nghe hắn giảng bài.
Lê Khí lần này giảng đề chậm lại, những chỗ phức tạp còn dừng lại hỏi cô nghe hiểu không.
Bùi Chân cũng lập tức trả lời: " Đã hiểu. "
Hắn mặt không cảm xúc xoay xoay chiếc bút trong tay: " Vậy cậu hãy đem những gì nãy giờ tôi giảng nói lại một lần. "
Bùi Chân: " ... Sao ? "
Không nghĩ Lê Khí lại là loại người này.
Bùi Chân buồn bực nhìn hắn, cùng với ánh mắt hắn chạm nhau trong không trung.
" Xem ra thì vẫn chưa hiểu. "
Lê Khí gõ gõ bài thi: " Tôi giảng lần cuối cùng. "
___
Đến khi hết mưa thì cũng đã 11 giờ đêm.
Bùi Chân đã rất mệt, đeo cặp sách cúi đầu đi bên vỉa hè. Ánh đèn điện mờ nhạt chiếu xuống trên người cô và Lê Khí, để lại hai cái bóng khi thì đan xen khi lại chồng vào nhau.
Cách đó không xa bỗng dưng chạy tới một con chó con, đôi mắt đen bóng, bộ lông mà trắng lại bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, trở nên vừa xấu vừa bẩn như một con chó hoang.
Bùi Chân tỉnh táo lại, ngồi xuống vẫy tay với nó: " Tiểu khả ái, lại đây. "
Chó con nghe được có người gọi mình, bốn cái chân nhỏ nhanh chóng chạy tới, cọ cọ cả người ướt đẫm của mình lên người Bùi Chân, sau đó vui sướиɠ mà vẫy vẫy đuôi.
" Tiểu khả ái, tại sao em lại ở đây, chủ nhân của em đâu ? " Bùi Chân trìu mến nhìn nó mà nhẹ nhàng vuốt ve.
Lê Khí đứng ngược ánh sáng của đèn đường, khuôn mặt lộ ra sắc mặt kì lạ.
Bùi Chân không phải sợ chó nhất sao ?
Lúc trước cô nhìn thấy con chó nhà hàng xóm, đều sẽ kinh sợ chạy khỏi, sao bây giờ lại chủ động vuốt ve một con chó đi lạc.
Hắn lại tìm được thêm không giống với Bùi Chân .
Thấy cô nhiệt tình chơi với chó nhỏ, hắn hầu kết giật giật thử hỏi: " Cậu rất thích chó con sao ? "
" Đúng vậy." Bùi Chân đang cao hứng căn bản không để ý đến vẻ mặt của Lê Khí, vô tâm vô phổi nói: " Nhà mình trước kia từng nuôi chó. "
" Vậy hả ? Chủng loại gì ? "
Bùi Chân hoàn toàn không biết ý tưởng của Bùi Chân: " Samoyed cậu biết không, rất lớn lại ngốc ngốc."
Thiếu niên gật đầu: " Ừ."
Hắn nhớ kĩ. Hắn nếu thu được càng nhiều tin tức thì càng có lọi cho việc điều tra.
Hắn đoán, người trước mắt thân thể là của Bùi Chân thật vì từ dị ứng đậu phộng đến nốt ruồi trên cổ đều cho hắn biết đây là Bùi gia đại tiểu thư.
Nhưng mà ___ linh hồn lại là người khác.
Hắn cũng không rõ cô là ai ? Tiếp cận hắn có mục đích gì ?
Thiếu nữ làm nhiều chuyện đều vì giúp hắn. Nhưng... vì muốn cái gì ?
Trên đời này sẽ không vô duyên vô cớ đối tốt với người khác. Hắn cũng không tin có người giúp hắn mà không có điều kiện.
Hắn xuất thân hèn mọn, không quyền không thế nhưng có gì để lọi dụng ?
Nhìn Bùi Chân với chó con vui đùa thân mật, Hàng lông mi dài như tơ của Lê Khí bỗng dưng run lên, cảnh báo chính mình dù thế cũng không được dao động.
Khuôn mặt thật của cô chỉ mới lộ một góc, hắn phải kiên nhẫn đợi cô lộ ra nhiều dấu vết khác.
___
Bùi gia.
Phòng khách tầng một còn sáng đèn, khi Bùi Chân cùng Lê Khí đi vào thì thấy Tô Lệ Ngọc đang ngồi trên sô pha thượng đẳng chờ bọn họ.
Thấy hai người cùng nhau trở về, Tô Lẹ Ngọc kinh ngạc: " Các con trở về cùng nhau ? "
Lúc Trương mụ tới cáo trạng bà ta còn không tin, không tin được có ngày Bùi Chân sẽ hòa hợp với Lê Khí vì trước kia bà thấy cô không ít lần khi dễ hắn.
Bùi Chân trong khoảng thời gian này rất không thích hợp, lúc trước đứng với con gái Bùi Giai của bà ta thì chỉ xứng làm nền, bây giờ lại thay đổi khí chất càng ngay càng chói mắt xinh đẹp.
Tô Lệ Ngọc trong lòng hụt hững, bà ta rất ghét con gái của nguyên phối, thậm chí còn nguyền rủa Bùi Chân ra đường bị xe đâm chết, uống nước thì bị sặc chết, đi học bị biển quảng cáo rơi trúng thì chết. Tóm lại bà ta muốn Bùi Chân mau chết sớm khỏi sau này lại đoạt gia sản với Bùi Giai.
Bây giờ thấy người ta không chết mà còn sống càng ngày càng tốt.
Bùi Chân căn bản không muốn trả lời bà ta, Lê Khí thì càng lạnh lùng trực tiếp đi về tầng hầm.
" Lê Khí. " Tô Lệ Ngọc gọi hắn.
" Nghe nói cậu từng xảy ra xung đột với Trương mụ ? " Bà ta nhàn nhạt cười: " Mấy ngày nay Trương mụ muốn nghỉ bệnh vậy cậu giúp bà ấy dọn dẹp phòng bếp đi. "
Không đợi Lê Khí trả lời, Tô Lệ Ngọc lại nói: " Việc cũng không nhiều thì đêm nay cậu đem tất cả chén bát trong phòng bếp rửa lại một lần đi. "
Thiếu niên không nói lời nào. Bùi Chân tức đến mức trừng lớn hai mắt, chén bát trong phòng bếp ít nhất có hơn trăm bộ mà bây giờ đã hơn 11 rưỡi, muốn hắn rửa đến mấy giờ ?
Bùi Chân tức giận: " Trong hà không có người hầu sao ? "
Tô Lệ Ngọc làm bộ thở dài: " Họ cũng có việc họ phải làm. Dì nghĩ Lê Khí ở tại Bùi gia cũng đã ba năm, ngày thường chịu không ít ân huệ, chắc không mấy việc nhỏ này cũng không muốn làm ? "
Bùi Chân cười lạnh: " Ân huệ ? Ân huệ gì ? Ăn cơm thừa canh cặn cũng là ân huệ ? Ở tầng hầm cũng là ân huệ ? Cho bà ân huệ đó bà muốn thử không ? "
Tô Lệ Ngọc không nghĩ miệng lưỡi Bùi Chân sắc bén như vậy, mặt từ đỏ chuyển sang trắng, móng tay ghim vào da thịt, thấp giọng nói: " Bùi Chân, thái độ của cô bây giờ là gì ? Cùng ta nói chuyện như vậy là mẹ cô dạy cô đúng không ? "
" Không có dạy đó. Lúc trước mẹ tôi muốn dạy tôi thì không phải đã bị bà tiểu tam thượng vị đuổi đi sao ? " Bùi Chân trào phúng.
Cô đã sớm muốn thay nguyên thân nói lời này.
" Cô... ! " Tô Lệ Ngọc bị chọc trúng chỗ đau, tức muốn hộc máu, muốn tát cô một cái nhưng bị Bùi Chân nhanh chóng né đi.
Tô Lệ Ngọc dùng sức quá lớn nên trọng tâm không vững, may mắn cho bà ta là đã kịp thời đỡ ghế dựa bên người mới không ngã.
Bùi Chân cũng không có ý tứ đỡ bà ta, lạnh lùng nói: " Tô a di, cẩn thận một chút.Lỡ bà ngã gãy chân ở trên giường nằm mấy tháng, không biết ba ta có tìm thêm một cô nào đó vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp không đó, đôi chân càng linh hoạt hơn bà thì sao ? "
" A đúng rồi. " Bùi Chân lấy tiền từ trong túi ra, lấy ra mấy trăm tệ ném trên bàn: " Tô a di, từng này tiền công trả bà đi kêu một người rửa chén nha. "
" Bùi Chân cô chờ... Tôi muốn nói chuyện hôm nay với Bùi Hồng Đạt. " Tô Lệ Không không đi được, chỉ có thể bát lấy lưng ghế mà nghiến răng nghiên lợi.
" Tốt nhỉ, Trương mụ tìm bà mách lẻo, bà lại mách lại với Bùi Hồng Đạt. Bà là học sinh tiểu học hả ? "
Bùi Chân kéo tay Lê Khí: " Chúng ta đi thôi. "
Lê Khí toàn bộ quá trình cũng không nói chuyện, lực chú ý của hắn vẫn ở trên người cô.
" Bùi Chân " lại giúp hắn thêm một lần.
Vì sao ? Hắn thật sự không hiểu ?
Trên đời này sao lại có một người năm lần bảy lượt giúp hắn ?
Lúc hắn sinh bệnh thì ở bên chăm sóc hắn, lúc hắn đói bụng thì nấu cháo cho hắn, lúc hắn bị người ta khi dễ thì ra mặt giúp hắn. Nhưng mà chưa bao giờ cần được hồi đáp, ngay cả khi hắn cự tuyệt vẫn không nản chí. Trên đời này thật sự có người như vậy hả ?
Từ nhỏ đến lớn hắn vẫn luôn bị khi dễ bị vứt bỏ, chưa bao giờ được người ta chăm sóc. Vì sao ?
Thiếu niên đi sau lưng Bùi Chân, nhìn cô buộc tóc đuôi ngựa vừa xinh đẹp vừa hoạt bát thì sắc mặt hoang mang.
___
Bùi Chân hôm nay lại mang theo cơm sáng đưa cho Lê Khí, cô sợ bị hắn ghét bỏ nên mỗi ngày mỗi món. Hôm nay là bánh bao với sũa đậu nành.
Làm xong bữa sáng, cô bày biện thật đẹp rồi chụp một ảnh đăng lên Weibo:
[ Mong cậu ấy hôm nay sẽ ăn cơm thật ngon. ~ ]
Cô mỗi ngày đều đăng lên Weibo những món ăn cô làm hoặc những việc có liên quan đến Lê Khí.
Tuy chỉ mới hơn 6 giờ sáng nhưng cũng có vài cái tin nhắn bình luận:
[ Bác chủ có thiếu bạn trai không ? Tôi cũng muốn ăn. ]
[ khéo tay tiểu tỷ tỷ, đừng quan trọng giới tính, hay là cô cũng thích tôi đi ? ]
[ Tôi còn chưa ngủ, người ta đã làm cơm sáng. Chúng ta đúng là không cùng thế giới ! ]
[ Người được cô thích thật hạnh phúc, mỗi ngày đều được ăn ngon ! ]
Bùi Chân vui vẻ trả lời mấy cái rồi lại vui vẻ đi học.
___
Lê Khí mỗi ngày đều đến lớp rất sớm, bình thường lúc này thì hắn đang đọc sách nhưng hôm nay lại nâng má xem bên ngoài cửa sổ, tâm sự nặng nề.
Bùi Chân bước vào phòng học liền nhìn thấy hắ.
" chào buổi sáng . " Cô chào hỏi , lấy hộp cơm mở ra: " Cậu ăn lúc còn nóng này. "
Lúc Lê Khí ra khỏi nhà đυ.ng phải Vương thúc.
Vương thúc làm quản gia ở Bùi gia hơn 20 năm, đối với mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay, cũng là một trong số ít người không có khinh thườn Lê Khí.
" Lê thiếu gia. " Vương thúc thấy hắn ra cửa, gật gật đầu.
Lê Khí bước chân dừng lại.
" Vương thúc, con muốn hỏi thăm chuyện này. "
" Mời nói. "
" Bùi Chân cậu ấy trước kia từng nuôi chó hả ?"
Vương thúc rất nhanh liền trả lời: " Đại tiểu thư sao có thể nuôi chó, ngài ấy sợ nhất là chó mà. "
" Từ nhỏ đến lớn đều không nuôi ? "
" Không có. Tôi nhìn tiểu thư lớn lên, chắc chắn chưa từng nuôi qua. " Vương thúc chắc chắn nói, có chút nghi hoặc: " Vì sao thiếu gia lại hỏi vậy ? "
Cảm xúc của Lê Khí không có hiện trên mặt: " Chỉ là đơn thuần muốn biết thôi. "
" Đúng rồi Vương thúc. " Hắn đi tới cửa thì quay đầu lại: " Gọi ta Lê Khí là được không cần kêu thiếu gia . "
" A Khí ? " Thấy hắn ngây người Bùi Chân liền vẫy vẫy tay.
Bùi Chân từ trong túi xách móc ra một cái thẻ tín dụng màu hồng nhạt, để trên bàn hắn: " Cho cậu cái này. "
Thiếu niên nhướng mày nhìn cô: " ? "
" Đây là tiền tiết kiệm của mình. " Bùi Chân giải thích. Hôm qua cô về phòng tra thử tiền tiết kiệm, phát hiện mỗi tháng đều có một khoản tiền từ nước ngoài gửi vào, chắc hẳn là mẹ của nguyên thân.
" Đây là của mẹ mình cho, không phải là tiền của Bùi gia. " Cô nhỏ giọng giải thích: " Mình sợ Bùi Hồng Đạt sẽ tiếp tục gây khó dễ cho cậu, nên có thể dùng số tiền này để ra bên ngoài thuê phòng. "
Hàng mi dài của Lê Khí run lên, hầu kết không tự giác lăn lộn vài cái: " Tôi không cần. "
Cô sợ hắn mẫn cảm, lập tức giải thích: " Mình cho cậu mượn. Chờ cậu kiếm được tiền thì trả lại cho mình, không vội. "
Lê Khí quay mặt đi: " Lấy về đi. "
Hắn không cần tiền của cô.
Hắn có tiền của mình có thể đủ cho chính mình ra ngoài thuê phòng ở.
Chỉ là bây giờ mỗi tháng cần trả tiền viện phí cho Lục nãi nãi, hắn là học sinh nên cũng phải chi tiêu, cũng muốn dành dụm tiền trả cho Bùi gia.
Hắn không thể lập tức dọn đi nhưng cũng không muốn nhận ơn của Bùi Chân. Khi nhận thì phải trả.
Sẽ có càng nhiều gút mắt.
Khi chưa tìm hiểu sáng tỏ thân phận với mục đích của cô thì Lê Khí vẫn luôn duy trì cảnh giác.
Bùi Chân nhìn sắc mặt hắn không vui, không dám tiếp tục đề tài này nữa.
" Tháng sau sẽ bắt đầu vòng loại toán... Cậu có thể giúp mình phụ đạo không ? " Đôi mắt cô gắt gao nhìn Bùi Chân mang theo nho nhỏ kì vọng.
Coi như trả cô bữa cơm sáng này đi.
Bùi Chân vui vẻ tiếp tục yêu cầu: " Sau này mình có thể gọi cậu là A Khí được không ? "
Sau một thời gian dài trầm mặc, lúc Bùi Chân nhát gan muốn tìm cho mình một bậc thang xuống thì Lê Khí bỗng ngước mắt lên nhìn cô: " Có thể. "
Coi như cảm ơn Bùi Chân nhiều lần ra mặt giúp hắn.
" Vậy... " Bùi Chân còn muốn nói nhưng bị Lê Khí ngăn lại: " cậu không thể im lặng chút sao ? "
" Được. A Khí . "
" ... "
Ba phút sau thiếu nữ lại lần nữa lên tiếng: " A Khí. "
" Ân ? "
" Không có gì, kêu cậu một chút. "
Muốn xem thử cậu có trả lời hay không.
Lê Khí dừng bút lại, đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng nhìn cô: "sách luyện thi đều làm xong rồi hả ? Phương trình đều đã hiểu ? "
Còn có thời gian rảnh lãng phí ở đây.
Bùi Chân run run, ngoan ngoãn cúi đầu làm đề.
***
Edit: Nguyệt Nguyệt $.$