"Bệ hạ, bên căn cứ người cá đã lấy gen của ngài và người cá tự nhiên để kiểm tra độ xứng đôi. Có lẽ sẽ biết kết quả nhanh thôi." Sáng sớm hôm sau, Lục Thừa báo cáo lại cho Văn Túc, nhưng phản ứng của Văn Túc rất bình tĩnh cứ như hắn không quan tâm.
Hắn chỉ "ừ" một tiếng cho có rồi mở hồ sơ trên bàn ra, chuẩn bị tiếp tục xử lí công việc.
Thấy phản ứng của hắn, Lục Thừa hỏi một câu để thăm dò: "Ngài....cảm thấy kết quả sẽ thế nào?"
Văn Túc liếc anh ta, lạnh nhạt hỏi: "Đội khai thác hành tinh hoang còn thiếu một người dẫn quân, cậu có hứng thú với nó đúng không?"
Lục Thừa bối rối: "Hả?"
Văn Túc đặt hồ sơ mình vừa ký xong lên cạnh bàn: "Lắm lời nữa thì tôi ném cậu ra hành tinh hoang đào khoai tây."
Uy hϊếp này hiển nhiên có hiệu quả, Lục Thừa ngậm miệng ngay tức khắc, yên lặng cầm hồ sơ rời khỏi phòng.
Rời khỏi phòng làm việc, Lục Thừa chuẩn bị chuyển hồ sơ Văn Túc vừa ký cho Bộ Quân sự. Nhưng vừa rời khỏi cung điện, anh đã bị binh lính chặn lại.
"Thượng tướng. Thiếu gia nhỏ nhà họ Trì chờ bên ngoài, nói muốn gặp ngài."
Lục Thừa sửng sốt: "Thiếu gia nhà họ Trì?"
Binh lính gật đầu: "Cậu ấy đến từ sớm, bảo là có việc quan trọng cần gặp ngài."
Nhớ đến thân phận người cá của cậu ta, Lục Thừa biết ngay lý do chuyển đến thăm bất chợt này.
Có lẽ cậu ta nghe tin bệ hạ muốn đo độ xứng đôi với người cá tự nhiên kia nên muốn hỏi thăm từ cận vệ là anh đây.
Lục Thừa nhức đầu, còn khá lâu nữa mới có kết quả mà cậu ta đã đến, có quỷ mới biết mấy hôm nữa cậu Trương, cậu Lý, cậu Đông, cậu Tây có đến không.
Anh hỏi binh lính truyền lời trước mặt: "Chờ ở cửa chính sao?"
"Đúng vậy."
Lục Thừa nghe xong thì vỗ vai binh lính, nói: "Lát nữa cậu nói với cậu ta là cậu không thấy tôi, nói tôi ra ngoài từ sóm."
Nói xong, anh đổi đường, chuẩn bị rời khỏi từ cổng sau.
Bên kia, Trì thiếu gia đang ngồi chờ trong xe bay cũng nhận được câu trả lời.
"Chúng ta chờ ở đây từ sớm, có thấy Thượng tướng Lục đi đâu."
Nhìn bóng lưng của binh lính, người trẻ tuổi đi theo cậu nhỏ giọng than.
Thiếu niên nghe người trẻ tuổi nói vậy bèn nhỏ giọng la cậu ta: "Chuyện có Thượng tướng Lục đi hay không là chuyện cậu thích đoán thì đoán à?"
Người trẻ tuổi kia lập tức nhận ra mình đã lỡ lời. Cậu ta thè lưỡi, nhìn thiếu niên bên cạnh: "Thiếu gia, mình không gặp được Thượng tướng Lục. Bây giờ mình làm gì đây, về ư?"
Thiếu niên nhìn cung điện ngoài cửa xe, siết nhẹ nắm đấm: "Không, chúng ta đến căn cứ người cá."
Sáng nay, sau khi nhân viên ghi chép đưa nước dinh dưỡng cho Li Vẫn, cậu bị vài nhân viên làm việc khác đẩy khỏi cabin của mình, chuẩn bị đến trung tâm kiểm tra sức khỏe để kiểm tra toàn diện.
Lúc cậu đến, trong trung tâm đã có vài bác sĩ mặc áo blouse trắng đang chờ. Một nữ bác sĩ dịu dàng chủ động tiến lên thế chỗ nhân viên làm việc đang đẩy Li Vẫn, tự tay đẩy cậu vào trong phòng.
"Điện hạ, tiếp theo sẽ có vài thiết bị kiểm tra cho ngài. Ngài không cần lo lắng, chúng tôi luôn bên cạnh ngài."
Li Vẫn bên trong hồ cá gật đầu. Nhân viên ghi chép đã nói với cậu từ trước.
Nữ bác sĩ đẩy Li Vẫn đến chính giữa một chiếc máy hình tròn, giải thích: "Đây là máy kiểm tra tim phổi, ngài chỉ cần không cử động một lát là được."
Cô vặn cửa cabin của thiết bị, sau khi chắc chắn rằng Li Vẫn không sợ mới đóng cửa lại.
Sau khi cánh cửa đóng lại, bên trong đột nhiên sáng lên đủ thứ màu sắc khác nhau, còn có tiếng máy móc vận hành kèm theo.