Chương 4

Theo bước chân của mỹ nhân, đi qua khuôn viên đầy hoa, người làm vườn trong hoa viên đang xới đất rồi trồng thêm các loại hoa, trên cây tiếng ve kêu râm ran, mặt trời lúc này đã lên cao rồi.

Xuân Hiểu ăn mặc bên trong bên ngoài ba tầng váy dài, nàng cảm giác lớp áo bên trong đã dính chặt vào cơ thể mình, giờ phút này ước muốn khao khát một cái điều hòa đã lên đến đỉnh điểm.

Đi ngang qua hồ nước, từng đàn cá chép trong nước đang thảnh thơi ăn uống, Xuân Hiểu hận không thể biến thành một con cá, ung dung tự tại như vậy, ở trong nước còn có thể tránh nóng. Có lẽ nếu nhảy xuống đó có thể trở về được thì sao.

Đây không phải là phương pháp mà các cuốn tiểu thuyết đều hay viết sao??

Nếu mà nghĩ như vậy, cơ thể trực tiếp hành động theo là được.

“Bùm” một tiếng, lũ cá chép đang nhàn nhã ăn uống cũng bị hoảng sợ tản ra tứ phía.

“A a a a, a a, có người, có người rơi xuống nước.”

Hạ nhân trong trong hoa viên đều hoảng sợ, có người đi gọi cứu viện đến, có đi tìm công cụ, còn có muốn trực tiếp nhảy xuống nước cứu người.

Thật may cũng nhờ Xuân Phong đại ca, cũng chính là lão phụ thân của Xuân Hiểu từ nhỏ nghiêm khắc huấn luyện nàng chấp hành việc bơi lội, Xuân Hiểu sau khi nhảy xuống cũng không hề bất tỉnh nhân sự như mong đợi, mà ngược lại do bản năng sinh tồn đã vô thức khua tay như mái chèo bơi hướng vào bờ.

Tất cả mọi người vừa mới còn hoảng loạn trợn mắt nhìn cảnh tượng thần kỳ trước mắt, ai cũng há hốc miệng như muốn rớt hàm ra ngoài, Xuân Hiểu từ khi nào đã biết bơi lội?

Xuân Hiểu mất mặt đến mức muốn chui vào lỗ đất, bị một đống người vây nhìn, quả thực là muốn chết ngay tại hiện trường.

Lâm Đình nhìn về hướng người đang bơi lội trong nước, vừa nhanh chân đi về hướng đó vừa cởϊ áσ của mình ra khoác lên người Xuân Hiểu ngay khi nàng vừa lên bờ.

Xuân Hiểu ôm chặt y phục trên người, không ngừng nói lời cảm tạ với mỹ nhân, “Đa tạ Lâm Đình tỷ tỷ.”

Đối mặt với đám người đang vây xem, Xuân Hiểu chỉ có thể tự mình ngượng ngùng giảng hòa, “Ha hả ha hả, trời hôm nay quá nóng rồi, xuống nước rất mát mẻ, ta không sao đâu, mọi người có thể tản ra đi.”

Thấy không có gì nguy hiểm nữa, đám hạ nhân lại tản ra làm việc.

Bối cảnh của cuốn tiểu thuyết này là thời Lê triều, đây là triều đại hư cấu, cũng có thể nói là do tác giả tự mình sáng tạo ra tới, tuy rằng tác giả đặt ra phép tắc cởi mở, nam nữ không có sự phân biệt lớn, nhưng là rốt cuộc trên người lại mặc y phục toàn thân màu trắng, khi ướt rất dễ lộ ra, nơi này lại nhiều người như vậy, trong đó còn có không ít nam nhân, Xuân Hiểu nhìn về phía mỹ nhân tỷ tỷ với ánh mắt thật tâm cảm kích.

Sợ nàng tra hỏi, Xuân Hiểu vội vàng mở miệng giảng giải.

“Chân trái của ta vừa vướng vào chân phải, không cẩn thận liền ngã vào trong nước, thật sự xấu hổ nha, lại bị chậm trễ thời gian của ngươi.”

Lâm Đình lắc đầu, chiếc trâm cài tóc hoa lan trên đầu nhẹ nhàng đong đưa, gợn sóng đẹp đẽ thành hình vòng cung, “Mau trở về thay y phục trước đi, đừng để bị cảm lạnh.”

Xuân Hiểu gật gật đầu, dưới ánh nhìn xa lạ mọi người, chạy nhanh về con đường cũ, gấp gáp như là có quỷ ám theo sau.

Xuân Hiểu: Đậu má, ai mà biết được, ngã xuống nước không thể quay trở về nhà được, còn làm chính mình ngày đầu tiên đến lại trở thành đề tài gây chú ý trong phủ ( mất mặt aaaaaa)