Chương 3

Còn chưa kịp hồi phục sau cú sốc, Xuân Hiểu đã bị Xuân Kính, Xuân Thước và Xuân Hoa ấn người đến trước gương màu đồng cổ xưa.

Gương trang điểm được coi là vật hiếm ở thời đại này, Vi phu nhân cảm thấy nữ tử trang điểm chau chuốt vẻ bề ngoài vì người mình thích, nên đã mạnh tay ra lệnh bố trí mỗi phòng một cáu gương, ở trong mắt người ngoài động thái thể hiện này của Vi phủ quả thực là quá khoa trương đi.

Xuân Hiểu vừa rời giường lúc sau đã bị lôi đi thay đổi y phục toàn thân màu trắng làm cả người như toát ra khí chất thần tiên, nghe nói là sau khi được phu nhân lựa chọn làm nha hoàn dạy “việc” cho thiếu gia, phái người bên ma ma quản sự ma đưa vài bộ quần áo đến đây, trong đó có cả bộ này.

Xuân Hiểu bị ấn ở trên ghế, ba người vây quanh nàng, rửa mặt rồi lại chải tóc, mỗi người một chân một tay, dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo cho nàng, trong miệng còn dặn dò.

“Đi đến viện của đại thiếu gia, nhớ rõ cư xử đúng mực và làm bất cứ thứ gì đại thiếu gia yêu cầu, biết không.”

“Đại thiếu gia tính cách trầm ổn, tuy rằng ít khi nói cười, nhưng là tính tình xem như tốt, sẽ không dễ dàng đánh mắng hay xử phạt. Nhưng ngươi cũng nên thu liễm tính tình bộc trực của mình lại, chớ có làm phật lòng đến đại thiếu gia.”

“Đi đứng tay chân cần cẩn thận một chút, chớ có lỗ mãng hấp tấp.”

Ba vị tỷ muội không ngại mà chịu khó dạy bảo nàng

Cơ mà tâm trí Xuân Hiểu như đang lạc vào cõi thần tiên.

Không có chút chuẩn bị nào, đã xuyên đến đây nhanh như vậy sao?

Dưa hấu, điều hòa, điện thoại, máy tính, tiểu thuyết, truyện tranh a! Không có các những thứ đó, ta sống thế nào bây giờ.

Thời cổ đại này sao có thể thoải mái và thuận tiện được như ở thế kỷ 21.

Nếu thực sự có chuyện xuyên không đến đây, thế nhất định là cũng có cách để trở về.

Dựa theo kinh nghiệm đã đọc tiểu thuyết trước đây.

Nhảy cầu?

Đâm đầu vào cột?

Hay là rơi từ trên cao xuống?

Hay là chờ đến khi Thất Tinh Liên Châu, không gian xuất hiện khe hở có thể trở về đi!!!

Không được không được, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, hiện tại là thế kỷ 21 chủ nghĩa duy vật, không có khả năng có chuyện xuyên không thái quá như vậy, đây là mơ, tuyệt đối là nằm mơ.

Đúng đúng đúng, trong mơ sẽ không có đau đớn.

Xuân Hiểu nhắm chặt đôi mắt, lén nhéo đùi mình một cái, đau quá, đau đến mức thiếu chút nữa là rớt nước mắt.

Xuân Hiểu chậm rãi mở to mắt, mẹ yêu ơi! Ba ma nữ xinh đẹp nữ vẫn còn ở đó.

Xuân Kính nhìn tiểu mỹ nhân trong gương, trải qua trận ‘ chiến tranh kịch liệt ’ của các nàng một phen, làn da của Hiểu Hiểu trắng như ngưng chi, khuôn mặt ngọc như hoa đào, nàng xinh đẹp đến nỗi bất kỳ nam nhân nào nhìn vào cũng không thể rời mắt được.

Xuân Hoa Xuân Thước cũng tấm tắc khen.

Xuân Hiểu nhìn gương mặt méo mó của mình trong gương đồng, tác dụng của tấm gương như gương thần, nàng cảm thấy xúc động, quả nhiên xã hội thời cổ đại chính là không có tiện nghi gì.

Ô ô ⊙﹏⊙

Được ba vị tỷ muội xinh đẹp vây quanh, Xuân Hiểu ở trong sân nhìn thấy cái người được gọi là ma ma giáo tập đang ngồi ở bàn đá uống trà, chỉ nhìn qua bóng dáng nàng cảm thấy đây là một con người khí chất tuyệt vời, vòng eo kia thật nhỏ, cùng với tư thế vô cùng tao nhã.

Này, đây có chắc chắn là ma ma giáo tập không???

Xuân Hiểu còn chưa hồi phục tinh thần sau chuyện xuyên đến đây, nhưng vẫn lễ phép chủ động mở miệng chào hỏi, “Ma ma hảo, sáng nay ta đột cảm không khoẻ, để ngài phải đợi lâu.”

Nghe thấy thanh âm, người đang ngồi đứng dậy quay người lại.

Xuân Hiểu ngây người trước vẻ đẹp của mỹ nhân trước mặt.

Mỹ nhân a, đại mỹ nhân,vòng eo thon và bộ ngực đầy đặn, khuôn mặt nhọn với đôi mắt hoa đào tình ý và một nốt ruồi đỏ ở khóe mắt càng lộ vẻ quyến rũ, nhìn nàng giống như có điện khiến con người ta cảm thấy tê dại.

Cực phẩm, thật là mỹ nhân cực phẩm, với tư sắc này, đừng nói là nam nhân đến nữ nhân nhìn phải chảy nước miếng a.

Mỹ nhân đứng đối diện giơ tay che giấu cười, tay khác chỉ vào mặt nàng, “Cô nương, khoé miệng ngươi…” Lời nói đến điểm cuối thì ngừng lại.

Xuân Hiểu tán thưởng, ngay cả thanh âm cũng dễ nghe như châu ngọc.

Chỉ là mỹ nhân tỷ tỷ nói gì cơ, khóe miệng? khóe miệng ai.

Duỗi tay chạm vào, Xuân Hiểu thật xấu hổ sờ vào nước miếng trên khoé miệng mình, trời ơi, thất lễ rồi.

“…He he he.”

Xuân Hiểu cười ngây ngô, vội vàng nâng vạt tay áo lên lau miệng.

“Cô nương, không thể.” Mỹ nhân đối diện đến gần, lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau cho Xuân Hiểu.

Mỹ nhân chủ động tiến gần, hương thơm trên người tỏa ra từ trên người nàng, phong tình vạn chủng khiến con người ra choáng váng.

Mỹ nhân chủ động mở miệng, “Ta kêu Lâm Đình. Là trong khoảng thời gian này ta là ma ma dạy dỗ ngươi chuyện phòng the.”

Xuân Hiểu bừng tỉnh từ sắc đẹp kia, ngượng ngùng mở miệng, “Ta, ta kêu Xuân Hiểu.”

Không biết vì cái gì, nghe được mỹ nhân sắc mặt không đổi nhắc tới cái đề tài kia, da mặt có chút nóng lên, hai vành tai đều bị phiếm hồng, phảng phất như chính mình đang bàn luận về truyện khiêu da^ʍ mà không hề kiềm chế.

Bình thường là một người chơi cấp độ cao, rất xấu tính và hay nói tục với bạn bè, không đời nào Xuân Hiểu bị buộc phải chấp nhận kiến thức về chuyện giường chiếu một cách thẳng thắn như vậy.

Lâm Đình nhìn bộ dáng ngượng ngùng của nàng, chủ động nắm lấy tay nàng, mở miệng nói, “Yên tâm, ta nhất định không phụ lòng phu nhân mong đợi, trong mấy ngày tới sẽ đem ngươi dạy dỗ thành cao thủ.”

“Ta mang ngươi tập luyện.”

Cứ như thế, Xuân Hiểu liền bị dắt đi.