Chương 6

Xuân Hiểu trở lại xuân viện hiện tại mà nàng đang ở, nơi này sân viện dành cho các nha hoàn thêu thùa, trong phủ đa số phủ đinh cùng nha hoàn là Vi phu nhân có lòng tốt nhặt về cưu mang, mỗi người ai cũng đều có những cảnh ngộ bi thảm.

Tỷ như ba người tỷ muội sống cùng phòng với nàng, Xuân Kính là người lớn tuổi nhất trong số họ, 18 tuổi, Vi phu nhân cứu nàng từ trong tay bọn thổ phỉ, cha mẹ đều là tiêu cục tiêu đầu chuyên hộ tống khách buôn và hàng hóa, mười tuổi năm ấy nàng cùng người nhà hộ tống hàng hóa thì bị bọn thổ phỉ tập kích, hàng hóa đều bị cướp sạch, người trong nhà đều bị gϊếŧ chết, chỉ còn một mình nàng. Bị thổ phỉ bắt trở về làm việc, mỗi ngày đều bị đánh mắng, khi được được cứu ra, tiểu cô nương mười hai tuổi người gầy gò như tiểu hài tử bảy tám tuổi.

Xuân Thước, 17 tuổi, cha mẹ trọng nam khinh nữ, muốn đem nàng bán cho đại chủ hơn 60 tuổi làm tiểu thϊếp, nàng đang chạy trốn thì gặp được Vi phu nhân đã cứu nàng trở về, nàng đã lâm bệnh nặng vì quá sợ hãi, sau khi bệnh khỏi đã quên hết đi những chuyện trước kia.

Người nhỏ tuổi nhất là Xuân Hoa, 14 tuổi, nàng là nữ nhi của hoa khôi thanh lâu trước đây, hoa khôi bán nghệ chứ không bán thân, dễ tin lời ngon tiếng ngọt của thư sinh nghèo khổ đã tằng tịu gian díu với hắn rồi mang thai, tiền tài còn bị tên thư sinh kia lừa hết, cuối cùng lại bị đuổi khỏi thanh lâu. Mang theo nữ nhi ra ngoài, nàng chỉ có thể kiếm tiền bằng việc bán thân nhưng không may mắc phải bệnh hoa liễu. Trước lúc lâm chung, nàng chỉ có thể đem nữ nhi ba tuổi đưa đến trước cửa lớn của Vi phủ.

Về phần thân chủ của cơ thể này, văn không viết là bởi vì nguyên nhân gì mà có thể vào trong phủ, cũng không có viết tại sao liền biến thành nha hoàn dạy dỗ chuyện phòng the cho thiếu gia, khúc dạo đầu đơn giản chính là không ngừng thô bạo làm làm làm.

Khi xuyên đến đây chính mình đã được phu nhân lựa chọn, cũng không hiểu trong đó có nguyên do gì.

Thời gian thực nhanh qua đi, đã đến ngày đại thiếu gia ra ngoài bàn chuyện làm ăn trở về.

Phu nhân cố ý gọi cho người gọi Xuân Hiểu đi đến viện của mình một chuyến.

Xuân Hiểu mặc dù là người hiện đại, nhưng thân thể này vẫn còn nắm chắc các lễ nghi với bậc bề trên.

Xuân Hiểu hướng Vi phu nhân hành lễ, đợi phu nhân lên tiếng nàng mới đứng dậy, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía người ngồi ở ghế trên.

Vừa ngẩng đầu lên, Xuân Hiểu lại lần nữa bị sắc đẹp mê hoặc.

Đây là có phải là khuôn mặt của người thật? Ôi trời ơi, đây không phải là tiên nữ hạ phàm chứ, mặc dù trong cuốn tiểu thuyết có đoạn miêu tả miêu tả dung mạo mỹ lệ của Vi phu nhân, nhưng là tưởng tượng không bằng chính mắt nhìn thấy mới thật sự chấn động, thật là một khuôn mặt với sắc đẹp tuyệt trần.

Đôi mắt xinh đẹp mượt mà, cái mũi đĩnh kiều, khuôn mặt trứng ngỗng phúc hậu, ngay cả dáng môi cũng là mẫu hình mà các tiểu thư, công chúa đang theo đuổi, ôi trời ơi, làn da trắng ngần, trong cuốn sách viết phu nhân đã 40 tuổi, nếu nhìn bằng mắt thường nhìn đến tựa như đại mỹ nhân hai mươi mấy thành thục và quyến rũ.

Tướng mạo ôn nhu, toàn thân đều tỏa ra khí chất nhu hòa.

Chịu không nổi chịu không nổi, càng nhìn bệnh háo sắc của Xuân Hiểu lại tái phát , Vi phủ này như thế nào lại có nhiều mỹ nữ đến vậy.