Chương 30: Quả Nhiên Không Làm Được Người Tốt

Edit: Astute Nguyễn

Dưới ánh trăng, ta phát hiện trên mặt đất hỗn độn toàn là dấu chân ngựa, đếm thầm số ngựa trước sân, năm con, hẳn là năm tên đạo tặc.

Ta không dám tiếp cận trực diện, chỉ sợ làm mấy con ngựa ấy giật mình hí lên, vậy sẽ rất phiền phức.

May mà sờ soạng dọc theo rào tre, ta phát hiện có một cái động, vì thế liền vòng qua mấy con ngựa đó, chui qua rào vào sân.

Phòng bằng đất, cửa gỗ, lu nước vỡ, khi sống cùng dì ở nông thôn, ta từng nhìn thấy cảnh phòng ốc như vậy, lúc ấy mọi người đều muốn dọn đến thành phố, nhưng bối cảnh của Phong Gian Nguyệt với Sở Đinh Lan trong nguyên tác đều là kiểu chán ghét thế gian hào nhoáng, cho nên mới thuê riêng căn nhà dân xa xôi này, hưởng thụ đời sống nông thôn.

"Các ngươi, các ngươi là ai?" Trong phòng đột nhiên truyền ra một tiếng kêu sợ hãi, đúng là giọng của Sở Đinh Lan.

Ta hoảng sợ, vội nép vào tường, nín thở từ từ đứng dậy, liếc mắt một cái vào trong cửa sổ giấy rách nát.

Một cái liếc mắt này khiến ta choáng váng, trong phòng có một đống người, đều là đàn ông cường tráng, kẻ dẫn đầu cầm cây đuốc trong tay, chiếu lên Sở Đinh Lan đang không ngừng lui về phía sau.

Tuy ta không thấy rõ mặt bọn họ, nhưng dưới ánh lửa thấp thoáng, vẫn có thể nhìn ra hình thù đại khái: Toán đàn ông này đội mũ choàng đen, trong tay có kiếm, trên eo còn treo một món đồ giống như khối lệnh bài. Nói cách khác, bọn họ ăn mặc khá chỉnh tề, không phải cái loại sơn tặc đơn thuần hay là thôn phu.

Nam tử cầm đầu muốn bắt Sở Đinh Lan —— hoặc là xét từ góc độ của ta, gọi nàng ấy là Vương Sở Sở cũng đúng. Sở Đinh Lan liều mạng giãy giụa, trong lúc lôi kéo kêu lên một tiếng thảm thiết "A", không biết là bị đại hán kia đánh, hay là tự mình bị đυ.ng đầu, ta chỉ thấy cơ thể nàng ấy mềm oặt ngã xuống, trán đổ đầy máu, bất tỉnh nhân sự.

Ta lau lau, lòng thầm mắng một câu, thế này phải làm sao đây.

Hắc y nhân duỗi tay kiểm tra hơi thở của Sở Đinh Lan, rồi lấy ra một cái bình thủy tinh nhỏ, dường như định thu thập máu trên trán nàng ta.

Vậy là có ý gì? Ta nhìn nhưng không hiểu. Nhóm người này không chỉ muốn người, mà còn muốn luyện thuốc.

Nhưng đúng lúc này một gã đảo mắt đến, ta vội vàng cắn răng ngồi xổm xuống, mới không bị phát hiện.

Thôi, mặc kệ bọn họ muốn làm gì, ta chỉ cần biết rằng mình muốn gì là được, ta xoa xoa tay, đầu óc xoay chuyển.

Cũng coi như trong cái khó ló cái khôn, đúng lúc này ta phát hiện trong viện có cái chuồng ngỗng, từ khe hở nhìn thấy có màu lông, rõ ràng trong chuồng có mấy con ngỗng to đang nghỉ ngơi.

Ta liền nảy ra chủ ý, rón ra rón rén, tựa như lăn ra đất bò sang, nhẹ nhàng kéo then cài chuồng ngỗng, sau đó dùng một cái cây nhỏ buộc lại rồi rút một sợi tơ dài từ trên y phục cột vào đầu cây, cuối cùng hạ thấp người, từ chuồng ngỗng bò ra phía sau.

Ta ngồi xổm ẩn vào chỗ nấp, dùng sức kéo sợi tơ, trong lòng mặc niệm: "Đi thôi, hậu duệ của khủng long bạo chúa!"

Quả nhiên, gậy gỗ bị ta kéo xuống, sợi tơ thu vào trong tay, cửa chuồng ngỗng bị mở tung cái ầm, đám khủng long bạo chúa bị đánh thức, phát ra tiếng động rung trời "Ca —— ca ——", sau đó lao ra khỏi cửa chuồng.

Ta cảm thấy lỗ tai sắp bị điếc...

Động tĩnh lớn như vậy, không thể không đánh động đến người bên trong. Mấy người đàn ông lao ra, kẻ nào cũng dáo dác nhìn xung quanh.

"Tình huống thế nào?"

"Có người?"

"Chạy?"

"Bên kia?"

"Đuổi!"

Phản ứng của bọn họ là phản ứng bình thường: Bởi vì cửa chuồng ngỗng mở về phía trước, hiện tại ngỗng đều chạy ra bên ngoài, cho nên tất nhiên sẽ để người ta cảm thấy, có người từ bên ngoài mở cửa chuồng, sau đó chạy mất dọc theo đường đất trong thôn.

Trước đó ta đã đếm số ngựa, là năm con, mà bây giờ thấy đầu người, một hai ba bốn năm, vừa chính xác.

Cả năm người đều chạy ra.

Ta đang âm thầm làm động tác nắm đấm như vận động viên bóng bàn vừa ghi bàn: yes!

Thật không ngờ lại thuận lợi như vậy.

Ta thừa dịp bọn họ chạy ra, bèn đột nhập vào phòng từ cửa sau, Sở Đinh Lan còn nằm trên mặt đất, lặng yên không một tiếng động.

Ta hô hai tiếng bên tai nàng "Vương Sở Sở", không có động tĩnh, xem ra vẫn hôn mê.

Không có thời gian, đem người khiêng đi trước.

Ta nghĩ vậy, liền ra tay khiêng người, cơ thể Sở Đinh Lan hơi cao so với An Khả Tâm, cho nên phải gồng hết sức, vất vả lắm mới đưa được người lên vai.

Lúc này, chân trái chợt cảm thấy lành lạnh, ngay sau đó, có cảm giác ướt nóng, một giây sau, là đau đớn kịch liệt.

Ta không chống đỡ nổi, ngã ngồi trên mặt đất, người trên vai cũng trượt xuống dưới, ta giương mắt nhìn lại, mới phát hiện bản thân không chú ý trong bóng tối, vẫn có bóng người.

Kế đó, bóng người này từ chỗ tối bước ra, là nam tử trẻ tuổi, chưa đến ba mươi, sắc mặt tái nhợt, trong tay cầm một thanh trường đao, máu trên lưỡi dao sắc bén uốn lượn chảy xuống —— đó là máu của ta. Hắn dùng tay chuyển bánh xe, lúc này ta mới thấy rõ, hắn không có chân, đang ngồi trên chiếc xe lăn hai bánh.

Chết tiết, ta đếm số ngựa, ai ngờ hắn ngồi xe lăn!

Hiện tại hai người què bọn ta đang mặt đối mặt, ta dùng tay chống đỡ, sau đó liên tục lùi lại mấy bước.

Nam tử rời khỏi bóng đêm, có lẽ nhiều năm không thể vận động, ánh trăng chiếu vào nửa sườn mặt, càng tăng thêm vẻ tái nhợt.

Đã tới nông nỗi này rồi, ta cũng hết cách, chết cũng phải chết cho minh bạch, vì thế đành run giọng hỏi: "Các ngươi là ai? Vì sao muốn hại Sở Đinh Lan? Nàng ta đắc tội các ngươi sao?"

Người đàn ông thương hại nhìn ta, trả lời: "Không, nhưng nàng là người bọn ta muốn tìm..."

Hắn đang nói đột nhiên khựng lại, ta phát hiện, ánh mắt hắn dừng lại chuỗi ngọc trên cổ tay ta, khi cất lên lần nữa, tự nhiên oán độc bùng nổ gấp mười lần.

"Ngươi là người An gia?!" Hắn nghiến răng nghiến lợi mà rống lên.

Ta nghiêng đầu liếc mắt nhìn chuỗi ngọc kia một cái, chính là tạo hình thanh điểu của An thị, bình thường thật ra ta không đeo cái này, nhưng trong Tế Thú Đại Hội, vì thể hiện thân phận tôn quý của Lăng thị và An thị, mới được dặn phải đeo.

Nhưng mà... An thị thì làm sao? Sao ta cảm thấy hắn lần này còn hận ta hơn cả Sở Đinh Lan.

Đôi mắt vốn đầy oán giận trợn tròn, nam tử ấy vỗ vào chân xong gầm rú: "Lúc chém đứt chân ta, chẳng lẽ ta cũng đắc tội các ngươi sao? Ta muốn gϊếŧ ngươi, tế bái cho cả nhà ta!"

Nói xong, hắn điều khiển xe lăn, trường đao xé gió sáng lên, liều mạng vung trong đêm tối.

Tuy hắn hành động không tiện, nhưng rốt cuộc vẫn là đàn ông trưởng thành, còn có vũ khí, ta rất nhanh đã bị dồn đến góc tường, lui không thể lui, sợ tới mức thét chói tai, ngoại trừ ôm lấy đầu mình, cũng không còn cách khác.

Nam tử ép về phía ta, hung hăng giơ trường đao lên.

Trong lòng ta thét lên một trăm câu: tôi sai rồi, thật sự sai rồi, đáng lẽ từ đầu không nên nổi lòng thánh mẫu quản chuyện rảnh rỗi này...

Trên đời này, quả nhiên không làm được người tốt!