Chương 26: Tên Này Còn Kể Chuyện Cười À

Edit: Astute Nguyễn

Không khí giữa sân rất náo nhiệt, nhưng lại nghe rất rõ một âm thanh: "Lúc các ngươi còn tranh nhau bắn hồng tâm, áo choàng đã bị ta lấy đi từ lâu rồi!"

Nói xong chỉ thấy một con ngựa trắng, toàn thân không chút tạp sắc, cõng một thiếu niên đến, thiếu niên mặc một thân gấm trắng mây đen, mái tóc dài không hề đội quan giống như người khác, chỉ buộc một sợi dây bay múa phấp phới, đó không phải Phong Gian Nguyệt, thì là ai?

Phong Gian Nguyệt cầm cung khắc gắn lông trắng, giương tay bắn một mũi tên, mũi tên xé gió lao ra, bắn trúng cành liễu đang treo chiếc áo lông rũ xuống, cành liễu bị gãy rồi văng mạnh về phía trước, khoảnh khắc áo lông bay xuống, Phong Gian Nguyệt phi ngựa đuổi đến, tóm lấy áo lông khoác lên trên người.

Trên đài lại một lần nữa vang lên tiếng hoan hô như sấm dậy, trước đó mọi người đều tranh nhau bắn hồng tâm, nhưng quả thật hồng tâm vẫn là một điểm đỏ khá to, cành liễu mềm mại bay bay trong gió mới càng khó bắn, cho nên mũi tên này đúng là tuyệt vời. Huống hồ diện mạo Phong Gian Nguyệt chẳng hề thua kém Lăng Thanh Vân, trọng điểm hơn là hắn vẫn chưa có hôn phối, tất nhiên mức độ được hoan nghênh chỉ có hơn chứ không có kém, không ít người đã hối hận vì vừa nãy ném trâm hoa sớm, thậm chí ngay giữa ban ngày còn có kẻ ngắt hoa dại dưới đất tung xuống, vùng canh gác của Phong gia đều bị bứt trọc.

"Gian Nguyệt đệ lại đây!" Phong Gian Tuyết quát, trái ngược với giọng điệu hung dữ, khuôn mặt hắn không kiềm được mà giãn ra, "Muốn đi thì đi, muốn tới thì tới, còn chút quy củ nào hay không?!"

"Ca, trước đó có ít việc... Không phải đệ phát hiện vẫn kịp Tế Thú Đại Hội, nên chạy về tham gia đây sao," Phong Gian Nguyệt cười nói.

A... Ta ý thức lại, tổ tông này rốt cuộc đã trở về.

Đây có hơi khác biệt so với nguyên tác, Phong Gian Nguyệt nguyên tác về kinh Trường Nhạc, nhưng không xuất hiện trong Tế Thú Đại Hội, là bởi vì hắn bị Lăng Thanh Vân hãm hại, hiện giờ nếu không có vụ ấy, hắn xuất hiện được là đương nhiên.

Phong Gian Tuyết chuyển sang Lăng Thanh Vân: "Hỗn thế ma vương nhà ta được chiều hư rồi, toàn không biết quy củ, Lăng quốc chủ chớ trách phạt."

Lăng Thanh Vân cũng không so đo với hắn, chỉ cười đáp: "Phong huynh khách khí quá, ta và Gian Nguyệt quen biết đã mười mấy năm, tính tình của hắn chính là như vậy mà. Hôm nay ta chờ đến cuối cùng, vốn là để góp vui, hiện giờ sân đã náo nhiệt, vui vẻ quay về cũng là chuyện tốt."

Nói xong, hắn ghé sát Phong Gian Tuyết, hạ giọng vui đùa: "May mà Gian Nguyệt ra sân, bằng không ta bị ném một đống hoa lên đầu như này, không biết quay về giải thích với Khả Tâm thế nào."

Phong Gian Tuyết nghe xong liền bật cười, hắn mượn sườn núi hạ lừa đáp: "Có lý, có lý!" Nói rồi, phân phó hạ nhân hai bên lấy thêm vài chiếc áo lông hạc trong cung ra, phàm là bắn trúng hồng tâm đều được ban một kiện, đem việc vui mừng này, lật sang một trang khác.

Lăng Thanh Vân trở về khán đài, trên người khoác chiếc áo lông hạc mới thắng được, ta lúc này mới tiến lại nhìn, áo choàng kia quả nhiên không tồi, lông trắng tinh, mềm mại tinh tế, gợn sóng đẹp như nước chảy.

Phong Gian Nguyệt lúc này làm tuyển thủ cuối cùng, hơn một nửa người trên đài đều chú ý đến hắn. Nhưng ta chỉ nhìn chằm chằm Lăng Thanh Vân không chớp mắt.

Không rõ vì sao, rõ ràng đã biết là giả vờ làm phu thê, nhưng hôm nay ta thực sự đã mở lòng, sắc mặt đỏ bừng.

Lăng Thanh Vân tủm tỉm lại gần, cài bông thược dược hồng nhạt lên tóc ta, trả vật về với chủ.

Ta nhìn hắn, vẫn cảm thấy thật mỹ mạo, tuy không đẹp bằng Phong Gian Nguyệt, cũng không có đồ trắng phiêu diêu, tuấn mỹ tiêu sái hay thiện lương chính nghĩa bằng, nhưng ta vẫn rất kích động, khoảnh khắc cả khán đài chuyển sang sôi sục vì Phong Gian Nguyệt, vẫn có một người kích động vì hắn.

Hắn ở tư thế này ghé sát tai ta, dùng âm thanh cực thấp hỏi: "Hoa lan của Hữu Tùng chuẩn bị tốt rồi chứ?"

Một câu mang theo chút lạnh lẽo này đâm nhói vào lòng ta, nhưng cũng rất kịp thời kéo ta trở về hiện thực.

Ta hạ mắt, nhắc nhở bản thân đừng quên, quan hệ giữa bọn ta là gì.

Sau đó ta duỗi ba ngón tay, ra hiệu bí mật cho hắn: OK.

Sau trận thi cưỡi ngựa bắn cung, ta và Lăng Thanh Vân gọi riêng Lăng Hữu Tùng vào kim trướng, Lăng Thanh Vân cười tủm tỉm khen biểu hiện trên sân của hắn rất tốt, một mũi tên làm nở mày nở mặt Lăng thị vân vân.

Hữu Tùng suy cho cùng vẫn là đứa trẻ mới lớn, được quốc chủ kiêm đường thúc khen ngợi, tất nhiên không tránh khỏi vui mừng, ta làm thẩm thẩm cũng ném cho hắn một đóa hoa, bày tỏ cổ vũ của trưởng bối đối với vãn bối.

Là một đóa hoa lan trắng tinh, hương thơm ngào ngạt, rất đáng chú ý.

Hữu Tùng vui rạo rực, mang theo đóa hoa kia đi khắp Hoàng Nam uyển, ba ngày vẫn chưa tháo xuống.

Tới chạng vạng ngày thứ ba, Lăng Thanh Vân đặt ngón trỏ lên huyệt thái dương, miệng khẽ lẩm bẩm: "Tới lúc rồi à?"

Trong lòng ta cũng thấp thỏm, có điều vẫn phụ họa: "Ta cũng cảm thấy tới lúc rồi."

Đúng lúc này, nghe thấy ngoài cửa có người truyền lời, tai ta lập tức dỏng lên.

"Ngươi đoán xem, nhà nào tới đầu tiên?" Lăng Thanh Vân nhìn cửa, cười rộ lên.

"Ngươi đoán thế nào?" Ta hỏi ngược hắn.

Hắn không trả lời, chỉ tươi cười, dùng ngón tay chấm rượu, viết một chữ lên lòng bàn tay, sau đó đẩy bình rượu sang cho ta.

Hắn đã có nhã hứng, ta cũng phải bồi theo, dùng rượu viết chữ lên lòng bàn tay, đồng thời mở ra cùng hắn.

Trên lòng bàn tay cả hai đều xuất hiện một chữ "Ngô".

Hắn nghiêng đầu nhìn ta, mỉm cười: "Tại sao ngươi cảm thấy là nhà hắn?"

"Hàng xóm như nhau có chỗ nào tĩnh tâm," ta cười nói. Ta tự dưng nhớ đến câu chuyện hài ở hiện đại, kể về một người Trung Quốc nói chuyện vui vẻ với quyển sách nhỏ, không cần hỏi cũng biết chắc chắn là nói seumnida (1).

(1) Seumnida: phiên âm của kính ngữ "습니다 " trong tiếng Hàn.

Ngô thị của Bồ Châu, là một trong bảy nước ngừng xuất khẩu quặng sắt sang cho Lăng quốc, giáp giới Cao Xương, lãnh thổ nhỏ chỉ sau Cao Xương. Hai nước này bình thường mâu thuẫn với nhau, chỉ là lần này liên hợp lại cùng phong tỏa, mới nhất trí đối ngoại, cứng rắn với bên ngoài.

Một lát sau, ta lại hỏi: "Còn ngươi? Tại sao?"

Lăng Thanh Vân cười đầy quỷ dị, đáp: "Bởi vì 'Ngô thị gây chuyện' chứ sao."

Ta phun cho hắn một ngụm, cái tên này còn đang định kể chuyện hài à.

"Rốt cuộc là ai tới?" Lăng Thanh Vân ngẩng đầu, hỏi thị nữ thông báo kia.

Thị nữ cúi đầu thưa: "Là Phu nhân Ngô thị của Bồ Châu."

Xem ra cả hai đều đoán đúng.

Lăng Thanh Vân cười rộ lên, khóe miệng rộng hơn bình thường, hắn vỗ vỗ lưng ta: "Phu nhân đến thăm, sân nhà của ngươi đấy. Biểu hiện cho tốt, ta sẽ không nhúng tay vào đâu."

Ta nhìn gia hỏa đối diện, trong lòng thầm mắng, gia hỏa này đưa ta đến kinh Trường Nhạc, đúng là bòn rút từng chút giá trị, lợi dụng không sót một xíu nào.

Ta hồi tưởng một lúc, ta từng gặp Ngô phu nhân này trong tiệc Trâm Hoa hôm trước, nghe nói xuất thân là con gái của một tiệm rượu, chỉ dựa vào điểm này mà Cao thị cao quý của Cao Xương xem trọng được đúng là mờ ám rồi.

Nói xong, Lăng Thanh Vân liền đứng dậy rời đi, kêu ta với lấy tay áo: "Chờ một chút, để ta tìm giấy đỏ với bút mực."

Tiện tay lấy được mấy thứ này, ta bèn mở giấy ra, viết xuống: Sa hồng hai mươi xấp, lụa đỏ ba mươi trượng, gấm hồng năm mươi bức...

"Ngươi viết nhiều hồng với đỏ như vậy làm gì?" Hắn nghi hoặc.

"Đỏ còn làm cái gì nữa, làm sính lễ."

Lúc đầu hắn hơi choáng váng, nhưng một lát sau đoán được ý của ta, nụ cười lại hiện lên.

"Thế nào?" Ta liếc mắt nhìn hắn, "Cho ngươi cưới tiểu thϊếp nhé?"

"Hóa ra còn có chuyện tốt như vậy à," hắn cười hì hì nói.

Ta vừa giả vờ dùng nghiên mực ném, hắn đã cười toe toét chạy mất từ cửa sau.

Ps: 1 bình chọn + 1 bình luận + 1 theo dõi => 1 chương mới