Chương 25: Liều Mạng Xây Dựng Hình Tượng

Edit: Astute Nguyễn

Phần "Thú" của Tế Thú Đại Hội chính thức bắt đầu, đám quý tộc chuyển đến Hoàng Nam uyển.

Hoàng Nam uyển là một khu vườn xây dưới thời tổ tiên Phong gia, cây cối xanh tươi, cảnh sắc tuyệt đẹp, mỗi lần Phong gia tổ chức Tế Thú Đại Hội, phần "Thú" đều sẽ cử hành ở nơi này.

Cái gọi là "Thú", ban đầu cũng chỉ là săn bắn, có điều thời gian thay đổi, trừu tượng hóa lên trở thành các mục "đấu vật", "chèo thuyền", "cưỡi ngựa bắn cung", các nhà phái tuyển thủ tham gia tỷ thí, tất cả quốc chủ, thành chủ sẽ ngồi trên đài cao, quan sát thi đấu.

Hừm... Tuy ta nhớ rõ nguyên tác khi ấy đã tốn không biết bao nhiêu giấy mực, để diễn tả sự vĩ mô của nó, nhưng lúc này trong đầu ta chỉ liên tục hiện lên tiết tấu "Đang tiến vào sân cùng với nhạc nền là các "vận động viên" đến từ lớp mười một số ba..."

Cuộc tỷ thí chia làm nhóm bình dân và nhóm quý tộc, dân thường tham gia vào nhiều hạng mục khác nhau, ví dụ như đấu vật, cử tạ, mỗi Tế Thú Đại Hội có thể xem là quảng bá cho mọi người xuất thân bình dân, bởi trước kia có quốc chủ từng đề bạt lực sĩ cử tạ ngàn cân làm thị vệ thân cận.

Chỉ là nhóm quý tộc, mới là tâm điểm chú ý của bọn ta.

Cuộc tỷ thí của nhóm quý tộc đa số tập trung trong phạm vi "lục nghệ", hiện giờ, ta đang thưởng thức cuộc thi cưỡi ngựa bắn cung tiếp theo.

Cưỡi ngựa bắn cung vốn là mục hàng đầu, Phong Gian Tuyết đã sai người trong cung dệt lông hạc thành áo, treo lên trên cành liễu làm phần thưởng, khiến các thiếu niên ghìm ngựa vượt rào, nóng lòng muốn thử.

Thiếu niên dung mạo tươi tắn, ta nhận ra mấy khuôn mặt, mặc áo hồng cam chính là hai người cháu họ của Lăng Thanh Vân, Lăng Hữu Tùng và Lăng Hữu Bách, một người mười bảy, một người mười bốn; áo xanh thủy tinh chính là quý tử An gia An Thừa Chế, mẫu thân hắn là biểu muội của mẫu thân "ta" và An Ngọc Noãn; còn về Phong gia, quả thật cũng phái vài con cháu, bọn họ đều mặc thú y thêu vân hồng, nhưng bất luận tướng mạo hay khí chất, đều không xuất chúng lắm, đám trẻ Phong gia chỉ có mỗi Phong Gian Nguyệt là tiếng tăm vang dội nhất, đám con cháu này của bọn họ có thêm vào cũng không đuổi kịp một Phong Gian Nguyệt. Ta phong thanh nghe được có người thì thầm, hỏi Phong Gian Nguyệt vì sao không lên sân.

Nhắc tới ta mới nhớ, mấy ngày nay sao lại không thấy Phong Gian Nguyệt, hắn không phải đã được triệu về kinh Trường Nhạc rồi sao.

Có điều, cái tên đó xưa nay nhàn nhã tùy hứng quen rồi, bây giờ lại mới quen Sở Đinh Lan, là nam nữ chính nguyên tác, có lẽ khó tránh khỏi chuyện du sơn ngoạn thủy, hưởng thụ tình yêu ngọt ngào cho nên không thể trở về kịp, cũng chẳng có gì kỳ lạ.

Nghĩ đến đây, võ quan đã bố trí đống tên dưới cành liễu, lệnh cho các đội lùi lại trăm bước, lấy cờ ra hiệu, mới có thể bắt đầu thi đấu.

Hắn vừa mới vẫy cờ, ta đã thấy Lăng Hữu Bách lao ra đầu tiên, giương cung cài tên, tư thế rất đẹp, đáng tiếc một mũi bắn ra, khó khăn lắm mới trúng vào tấm bia bên cạnh, khán đài truyền tới một trận thở dài. Lăng Thanh Vân nhìn thấy, cũng chỉ che mặt lắc đầu, biểu cảm chỉ hận sắt không thành thép.

Tuy vậy, Hữu Bách mới mười bốn tuổi, chẳng ai so đo với hắn, mấy vị phu nhân ngồi trên khán đài thấy hắn tức giận gục đầu xuống, ngược lại còn cảm thấy đáng yêu, tháo trâm hoa từ bên tóc, ném ra giữa sân.

Không sai, tiệc trâm hoa lúc trước là chuẩn bị sẵn cho ngày hôm nay, để các nữ quyến ủng hộ tuyển thủ trên sân.

Hoa này có thể phân thành nhiều ý, giống như mấy dì mấy chị đó ném cho Hữu Bách, có thể chỉ đơn thuần là trưởng bối cổ vũ cho tiểu bối. Bên cạnh đó, hoa của các tiểu thư độc thân đặc biệt hơn, giá trị tham khảo lớn hơn một chút. Nếu nhà gái thả hoa, nhà trai cũng cố ý, có lẽ sẽ dựng nên một đoạn giai thoại.

Hữu Bách hậm hực lui vào đám đông, một vị con cháu Phong gia bên kia bước ra, cũng tự tin giương cung bắn tiễn, không ngờ, mũi tên kia bay đi mất hút, đừng nói là bia ngắm, đến võ quan đang đếm tên bên cạnh cũng suýt nữa bắn trúng, võ quan đó sợ tới mức đội mũ sắt liên tục ở trận đấu tiếp theo, y như chim sợ cành cong.

Đương nhiên, mũi tên này gây lên một trận cười lớn, ta liếc trộm sắc mặt Phong Gian Tuyết, quả thực đen như đít nồi.

Sau đó lại có hai người cháu của Phong gia ra sân, muốn giữ lại một chút mặt mũi nhưng biểu hiện cũng không tốt lắm, có kẻ bắn tới sáu mũi, Hữu Bách thấy vậy, biểu cảm vừa nãy còn đang ngán ngẩm thất vọng, bỗng lại lộ ra nụ cười tươi.

Ta đoán, Phong gia phái ra nhiều người như vậy, một là vì chủ nhà thuận tiện, hai là loạn thương đánh điểu (1), ai ngờ lại chọn trúng một đám không xuất sắc, kết quả phản tác dụng.

(1) Loạn thương đánh điểu: Ý nói là làm những việc không có mục đích, chỉ làm ngẫu nhiên.

Nhìn màn trước mặt liên tiếp bắn trượt, bóng người màu xanh của An Thừa Chế lúc này mới bước ra, thúc ngựa tiến lên chạy tới chạy lui băng băng vài vòng, cẩn thận nhắm chuẩn, một mũi tên vọt tới, cắm thẳng vào hồng tâm mười điểm.

Rốt cuộc cũng có người bắn trúng hồng tâm, mọi người đồng thanh reo hò, đặc biệt là tiếng reo vang dội của An gia, cánh hoa rực rỡ trên khán đài cũng rơi xuống.

Nào ngờ, ngay khi An Thừa Chế đắc ý tràn trề, định lấy đi chiếc áo lông hạc, lại nghe thấy trong đám người có một tiếng hô to "Chậm đã!", chỉ thấy một bóng người đỏ cam của thiếu niên phi ra khỏi hàng, chính là cháu họ lớn của "ta" và Lăng Thanh Vân, Lăng Hữu Tùng.

Lăng Hữu Tùng cầm cung phóng ngựa, tư thái phong lưu, một mũi tên cũng trúng thẳng hồng tâm.

Sau đó hắn quay đầu ngựa, cố ý rong ruổi trên sân thi đấu, hưởng thụ tiếng reo hò không ngừng trên khán đài và cánh hoa trút như mưa xuống —— tâm hồn thiếu niên, khó tránh yêu thích nổi bật, huống chi trước đó đã nói, trên quan hệ "thị trường thông gia", hắn đang là cái bánh rất ngon.

Võ quan đếm tiễn khó xử, An Thừa Chế này cũng bắn trúng, nhưng Lăng Hữu Tùng rõ ràng thành thạo hơn, áo lông không biết giao cho ai mới ổn.

Ta cũng thử nhìn về phía Phong Gian Tuyết, muốn xem xem hắn quyết định như thế nào.

Không ngờ rằng khi liếc qua, chỗ ngồi của Phong Gian Tuyết lại trống không.

Sau đó ta liền nghe thấy một trận tung hô, Phong Gian Tuyết vậy mà đã thay đổi trang phục, tự mình xuống sân, chắp tay hướng về phía trước: "Lão phu nổi tính thiếu niên, hôm nay bêu xấu rồi, xin hai vị làm trọng tài cho."

Tế Thú Đại Hội tổ chức đã nhiều lần, trường hợp như vậy thật hiếm thấy, vì thế khán đài nhất thời rộn lên, mấy trăm con mắt đều nhìn chằm chằm xuống dưới.

Ta cũng thăm dò nhìn xuống, chỉ thấy Phong Gian Tuyết phóng ngựa bay nhanh, giương cung cài tên, cung như trăng tròn, tên tựa sao băng theo âm thanh mạnh mẽ phi ra, cuối cùng trúng keng một tiếng, ngay giữa hồng tâm, cả đống tiễn bị bắn rung lên.

Thế này vẫn chưa là gì, mũi tên của hắn vốn bị hai mũi tên cũ cản trở, nhưng lực mạnh đến nỗi khiến hai mũi tên đó rung lắc không ngừng cuối cùng rơi xuống đất, hồng tâm to như vậy chỉ còn lại mỗi tiễn của hắn.

Phong Gian Tuyết nín thở, trong cuộc thi cưỡi ngựa bắn cung, Phong gia là chủ chiếm lợi thế, thứ tự ra sân cũng thôi đi, nhưng đảo đi đảo lại thì vẫn còn hai nhà khác trên này, thật sự là khiến người ta mất mặt.

Nhưng hắn vừa ra tay, trong tiếng hoan hô ngập trời ở khán đài, lại lẫn chút xấu hổ kỳ lạ.

Một quốc chủ tự mình xuống sân, hạ rơi hết tiễn của tiểu bối, giống như nhà vô địch quyền anh đánh thắng một đứa trẻ, thắng được bao nhiêu cũng chẳng vẻ vang gì.

Kỳ thật Phong Gian Tuyết cũng ý thức được chuyện này, tuy khán đài reo hò cả một vùng, nhưng sắc mặt hắn vẫn chưa tươi sáng lắm.

Ta vừa định ngẩng đầu, xem xem Lăng Thanh Vân lên tiếng như thế nào, vừa nhướng mi đã phát hiện Lăng Thanh Vân cũng biến mất.

Hóa ra "phu quân" tốt kia của ta cũng cười toe toét, chạy lên sân bắn rồi.

Hắn vượt qua thanh thông mã, thong dong đến bên cạnh Phong Gian Tuyết, cười nói định chọc Phong Gian Tuyết một chút: "Áo lông nhà Phong huynh dệt, một hai phải tự mình lấy về, không sợ mọi người nói keo kiệt sao?"

Lời này của hắn có vẻ giễu cợt, thậm chí ngữ điệu còn có chút làm nũng, tuy đều là quốc chủ, nhưng hắn nhỏ hơn Phong Gian Tuyết mười mấy tuổi, tính ra cũng chẳng có gì là không ổn, ngược lại còn tạo tiếng cười thân thiện, không khí trong sân dần dịu xuống, chút thuốc súng vừa rồi được hắn xoa dịu.

Phong Gian Tuyết mượn sườn núi hạ lừa (2), cười nói: "Vậy ngươi muốn thế nào?"

(2) Tương đương mượn gió bẻ măng.

"Ta muốn tới giúp Phong huynh một chút," Lăng Thanh Vân cười híp mắt, "Ta bắn rồi, áo lông thuộc về ta, không khiến Phong huynh mang tai mang tiếng, thế nào?"

Phong Gian Tuyết bắt lấy Lăng Thanh Vân cười to: "Được, được, ngươi cũng bộc lộ tài năng, ta đỡ phải ở đây khoe mẽ mất mặt một mình."

"Cung kính không bằng tuân mệnh, bêu xấu rồi," Lăng Thanh Vân cười, tay đón lấy cây cung điêu khắc do võ quan đưa cho.

Trên khán đài nhất thời yên tĩnh tiếp hai ba giây, một Phong Gian Tuyết lên sân đã là dịp mười năm không gặp, huống hồ lại thêm một Lăng Thanh Vân. Có nô bộc trung thành chỉ mong hắn không gây ra chuyện khó coi, cũng có người đối diện, âm thầm hy vọng ngựa hắn mất móng, nhưng đa số đều là quần chúng ăn dưa, người nào cũng tập trung tinh thần, cổ vươn mấy tấc, muốn xem trận tuồng này diễn biến thế nào.

Lăng Thanh Vân phóng ngựa vào hội trường, phát hiện trên người đang mặc trường bào, không tiện hoạt động, hắn khẽ cười, định cởϊ áσ ngoài xuống.

Nhưng một tay hắn không thể tháo cung, nên chỉ đơn giản nâng vạt áo lên bên miệng, hàm răng ngậm nhẹ, giơ lên cổ, cổ ngước cao, tay khẽ dùng lực, kéo nút áo ra.

Khoảnh khắc làm động tác này, hắn còn liếc một cái về phía khán đài, môi ngưỡng nguyệt (3), mày mắt tình tứ.

(3) Còn gọi là miệng ngắm trăng, khóe miệng lúc nào cũng cong lên, sắc môi hồng hào, trông như đang cười.

Quả nhiên, vạt áo vừa kéo ra, trường bào bay xuống, trên đài vang lên một mảng hò hét chói tai.

Ta thầm nghĩ: Chết tiệt, gọi cái gì thế? Bên trong là áo ngắn bó tay, không phải là không mặc gì cả.

Sau đó ta hít mạnh máu mũi...

Đôi khi phải thừa nhận rằng, giá trị bề ngoài chính là chính nghĩa.

Tóm lại, hắn vứt trường bào về phía sau, để lộ áo ngắn diễm sắc, bên dưới là viền ngọc đen, bó sát lấy cơ thể vẽ ra đường cong nhỏ hẹp ở eo vai, dưới con mắt bao người, hắn không thúc ngựa về phía trước, phi ngược hướng đống tên thật nhanh.

Tất cả gắt gao nhìn hắn chằm chằm, có vài cô nương thậm chí bất chấp rụt rè đứng dậy, tay ngọc không ôm trước ngực thì cũng bất giác đưa lên che miệng, có thể thấy rõ một chút khẩn trương.

Lăng Thanh Vân phi chừng năm mươi bước, bỗng nhiên hạ eo, cả cơ thể gần như ép về phía sau lưng ngựa, dùng tư thế thiết bản kiều (4) kéo dây cung thật căng, miệng hô một tiếng "!" tiễn phóng ra lao thật nhanh.

(4) Tư thế uốn cong người, hai chân và hai tay chống xuống, phần hông bụng đẩy cong lên song song với trời.

Hóa ra là bắn từ phía sau, mũi tên kia không nghiêng không lệch, cũng trúng giữa hồng tâm, thân tiễn vẫn rung lên không ngừng.

Giữa sân vang rền, tiếng vỗ tay trên đài như sấm dậy.

Lăng Thanh Vân không khiến người ta cảm giác áp bách như Phong Gian Tuyết, hắn có khí phách vô hình, không phân rõ cao thấp, làm dịu tính công kích rất nhiều, nếu Phong Gian Tuyết làm hành động tương tự sẽ khiến cho người ta cảm giác bị khıêυ khí©h, nhưng đổi thành hắn ta lại tạo cảm giác vô hại. Gương mặt tươi cười dịu dàng đó của hắn hướng về phía mọi người, nên ai cũng cảm thấy hắn đang cười với họ.

Trên khán đài đột nhiên có người bắt đầu ném hoa, chuyện này làm người ta có chút bất ngờ, bởi vì Lăng Thanh Vân không phải tuyển thủ chân chính, hơn nữa cả thiên hạ đều biết rằng hắn đã thành hôn.

Nhưng các nữ quyến mặc kệ, các nàng cứ ném, thậm chí những cô nương chưa xuất giá cũng tháo trâm hoa vốn để trao cơ hội tìm lang quân trên đầu mình, ném hết xuống cho hắn.

Trong nhất thời cả thành rực rỡ, hoa rơi như mưa.

Lăng Thanh Vân thúc ngựa đứng trong mưa hoa, không kiêu ngạo không siểm nịnh, vẫn mỉm cười, không ngừng ôm quyền hướng lên khán đài, tỏ lòng cảm tạ.

Dao Cơ thấy tư thế này, dùng hết sức chen vào cạnh ta: "Phu nhân, người đến tung hoa cho Quốc chủ đi!"

Ta: "Hả?"

Từ nhỏ ta đã không hứng thú với cảnh tượng vạn người theo dõi này. Hồi học cấp ba, đại học có mấy nam sinh vừa đẹp trai, vừa học giỏi đứng trên sân bóng rổ, một đống nữ sinh cứ vây lại gào thét chói tai, nếu có ai nhận hộ cái khăn, cảm giác như mặt sẽ sáng bừng cả ngày.

Ta chưa bao giờ giống các nữ sinh đó —— cha mẹ còn không cần thì trông cậy gì mấy nam sinh ấy sẽ coi trọng ta? Cứ cho một ngày nào đó khăn lông, đồ uống của ta có cơ hội được nhận, ngày hôm sau nhất định họ cũng chẳng nhớ rõ ta là ai, hà tất phải chà đạp bản thân làm một mẫu số.

Có điều, trước khác nay khác, ta bây giờ dùng thân phận này, phải đưa thân phận này vào việc. Thua người không thua trận cũng phải đến ném một đóa.

Vì thế ta tháo đóa thược dược bên tóc xuống.

Haizzz, bông hoa hồng tươi này trông thật tục, sớm biết thế đã không đổi với Cao tiểu thư, trong lòng ta xẹt qua ý niệm như vậy.

Chửi thầm rồi lại chửi thầm, ta đương nhiên vẫn đến khán đài, ném đóa hoa xuống, việc công thì xử lý theo phép công.

Một đám phu nhân tiểu thư nhìn thấy ta ném hoa cũng nổi lên xôn xao vừa đố kỵ vừa cười đùa.

A... Đáng tiếc, ta nhìn bông hoa bay theo đường parabol, kinh nghiệm không có, lực ném không đủ, đóa hoa bay về trước vài bước, tựa hồ sắp rơi thẳng xuống, đừng nói là ném đến chỗ phu quân trên danh nghĩa, rơi ở trường bắn bên cạnh đã khó khăn lắm rồi.

Mắt Dao Cơ, Ngô Đồng dán vào đóa hoa đang rơi, trên mặt lộ ra biểu cảm tiếc nuối.

Ta cũng hơi tiêng tiếc, nhưng dù sao lòng ta cũng biết là phu thê giả, nên ném hoa ta cũng ném rồi, còn muốn thế nào nữa.

Lúc này, ta lại nghe thấy tầng dưới khán đài có tiếng thét chói tai, tiện đà truyền lên khán đài chỗ ta trên cao, mấy nữ quyến bên cạnh không nhịn được mà châu đầu ghé tai.

Ta phản ứng lại, nhìn xuống dưới, hóa ra Lăng Thanh Vân thế mà đã thoát khỏi đám đông, cưỡi ngựa một mình, chạy đến khu vực săn bắn bên cạnh, nhặt đóa thược dược của ta trong biển hoa rồi cài lên áo, hướng về phía ta vẫy vẫy tay.

Ta thình lình rơi vào sự chú ý, đám tiểu thư quý tộc trẻ tuổi thét đến chói tai, ngay cả nữ quyến lớn tuổi bên này cũng nhìn bằng ánh mắt cực kỳ hâm mộ.

Tuy biết đây đều là giả, nhưng trong khoảnh khắc ta không khỏi cảm thấy hơi viển vông.

Tự đáy lòng ta tán thưởng một tiếng, không hổ là Quốc chủ đại nhân, liều mạng xây dựng hình tượng đến vậy!

Ps: 1 bình chọn + 1 bình luận + 1 theo dõi => 1 chương mới