Chương 17: Thì Ra Là Thế

Edit: Astute Nguyễn

Hồng Trọng có khả năng chiến rất tốt, nhưng nếu bạn đã từng xem qua Tây Du Ký, thì cũng biết Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung uy phong thế nào, khi cứu Đường Tăng chật vật ra sao —— bỏ chạy một mình, và bảo vệ một cọng bún có sức chiến đấu bằng năm chung quy vẫn khác biệt rất lớn.

Bọn ta ở giữa thôn gặp được Phong Gian Nguyệt, hắn hẳn là cũng bối rối y hệt: Sở Đinh Lan bọc áo choàng của hắn, cả người run rẩy, bị hắn ôm vào trong lòng, không chỉ tăng thêm gánh nặng vì trọng lượng lớn, mà còn khiến tay hắn chỉ còn một cánh có thể sử dụng. Huống hồ, đám đàn ông trong thôn đều đang muốn đánh chết người, hắn lại vì cá tính nam chính, không muốn dễ dàng ra tay sát phạt, lần này có hơi ở thế bị động.

Những người còn lại trong thôn dần dần xúm lại, kẻ nào kẻ nấy mắt đỏ ngầu.

Đúng vào lúc này, cửa thôn đột nhiên truyền đến một âm thanh pháo vang, tiếp theo đó là tiếng hô lọt vào tai.

Này có nghĩa là, quan phủ đã xó chân vào rồi, ta vui mừng thở ra một hơi thật dài.

Mười mấy giây sau, một số đủ loại quan binh vọt vào, ủng đạp trên mặt đất tạo tiếng bình bịch nặng nề, bùn đất văng tung toé.

Dưới đường đao hoàn mỹ cùng cung tiễn uy hϊếp, thôn dân có dã man liều lĩnh, cũng chỉ có thể khoanh tay chịu trói.

Một nam tử vóc dáng thấp bé, râu ria xồm xoàm, mặc quan phục ngồi trên lưng ngựa đi tới, vừa đi vừa cao giọng, khí ngữ cực kỳ gấp gáp: "Vị nào là đặc sứ Quốc chủ phái tới? Hạ quan đến muộn, tội đáng chết vạn lần."

Sau đó, ta mới chú ý, còn có con anh vũ màu đỏ xoay vòng trên không trung.

Vậy mà không phát hiện, Hồng Trọng thả nó đi từ khi nào.

Hồng Trọng tiến lên, giơ khối eo bài đến trước mặt nam tử mặc quan phục, đồng thời, chỉ chỉ ta.

Nam tử vận quan phục vội vã lăn xuống ngựa, liên tục chắp tay thi lễ: "Hạ quan là Huyện lệnh huyện này Trần Tử Dư, để đặc sứ chấn kinh, hạ quan đáng chết."

Hồng Trọng không thể nói được, thế nên ta đành đứng ra, lấp liếʍ cho trọn, vỗ vỗ vạt áo, nói: "Hai người bọn ta đều là đặc sứ, phụng lệnh Quốc chủ tới điều tra chuyện thôn này."

Ta bỏ qua hắn quan cửu phẩm tép riu, không thể có khả năng nhận ra An Khả Tâm.

Trần huyện lệnh đi lên liên tục cáo tội: "Hạ quan thất trách, kinh động đặc sứ... Đặc sứ, chúng ta, chúng ta về huyện nha nói chuyện đi."

Vì thế bọn ta liền tiến đến huyện nha, thay lại y phục, chờ Trần huyện lệnh đem những thôn dân và nữ nhân ra sơ thẩm, nghe hắn hồi báo.

Trần huyện lệnh run rẩy, trình lên một đống tư liệu, nói: "Tạm thời tra được, thôn Thập Hoang có một trăm linh ba hộ, trong đó phối ngẫu bị lừa bán mà đến, là tám mươi bảy hộ."

"Nực cười!" Phong Gian Nguyệt vỗ vỗ án kỉ, cả giận nói, "Thế này không phải gần như thê tử cả thôn đều bắt cóc mà có sao? Ngươi là quan viên nơi này, quản thế nào vậy?"

Trần huyện lệnh sợ tới mức run rẩy, mặt ủ mày ê nói: "Hạ quan thất trách... Chả là, hạ quan cũng khó xử..."

Ta vội liếc Phong Gian Nguyệt một cái, rồi chuyển sang Trần huyện lệnh: "Huyện lệnh, răn trước ngừa sau, trị bệnh cứu người, ngươi chớ e sợ, ăn ngay nói thật, chỉ cần ngươi thành thật, ta sẽ tự khắc cầu tình giúp ngươi trước mặt Quốc chủ."

"Nhưng mà," ta đổi đề tài, "Nếu ngươi cố ý giấu giếm, bị bọn ta tra ra, chắc chắn sẽ trừng trị nghiêm khắc!"

"Hạ quan không dám, hạ quan không dám," Trần huyện lệnh liên tục gật đầu, nói, "Chuyện này phải nói từ nhiều năm trước. Mới đầu thôn Thập Hoang chỉ là thôn xóm nhỏ có hơn hai mươi hộ, hẻo lánh cằn cỗi, người trong thôn người nghèo đến nỗi quần còn không có mặc, càng chưa nói đến cưới được vợ."

Sở Đinh Lan lúc này đã nghỉ ngơi chỉnh trang xong, cũng sớm không còn bộ dáng sợ sệt thất thố trước kia, bèn chen vào nói: "Nếu hẻo lánh, bọn họ sao lại không dọn ra ngoài?"

Trần huyện lệnh vẻ mặt đau khổ giải thích: "Cái này... Gọi là đất quen khó dời đi, rất khó giải thích."

Tuy khó giải thích, nhưng ta lý giải được, ở hiện đại khi xem phim truyền hình 《Sơn Hải Tình》, bất kể chốn cũ xấu đến đâu, những thôn dân đó cứ không chịu dịch chuyển, người và người tư tưởng chênh lệch, có khi còn lớn hơn người với chó.

Thế nên ta cất tiếng: "Ngươi nói tiếp đi."

"Có lẽ là người nghèo chí đoản, bỗng nổi tâm bắt người," Trần huyện lệnh kể, "Lúc ấy hạ quan còn chưa đến chỗ này, cũng chỉ nghe người ta nói qua, nói là người trong thôn bắt cóc lừa gạt, thậm chí cướp trắng, đưa phụ nữ vào trong thôn, đánh đập thuần phục, để sinh đẻ."

"Ở vùng khỉ ho cò gáy đây, nam đinh càng nhiều, càng dễ chiếm lợi nước đất cùng thôn khác, cho nên thôn Thập Hoang cứ như vậy phất lên, bắt phụ nữ đến sinh con trai, không nhiều năm sau đến mười mấy tuổi, lại bắt con gái làm cặp, tiếp tục sinh nam đinh, liền hai ba mươi năm, vậy mà từ hơn hai mươi hộ phất lên thành một trăm hộ nhiều như bây giờ."

"Nếu đã biết, vì sao lại mặc kệ?" Phong Gian Nguyệt hỏi.

Trần huyện lệnh mặt nhăn như trái khổ qua: "Các đại nhân, các ngài cũng thấy, một thôn hắn, tương hộ lẫn nhau, đừng nói những người đàn ông đó, ngay cả phụ nữ bị bắt, lúc đầu tuy không tình nguyện, nhưng hoặc là bị đánh sợ, hoặc là bởi vì sinh con, cũng không chịu báo ra. Cái gọi là bắt gian phải bắt cả đôi, bắt trộm phải bắt tang chứng, không có chứng cứ, chúng ta quản như thế nào?"

"Thêm nữa," Trần huyện lệnh nói, "Người trong thôn đó bên trong ngang ngược hung tàn, bên ngoài lại giỏi ngụy trang, nếu mùa màng không tốt, phái một nhà mang bảy tám đứa trẻ con đi ra ngoài xin tiền, đứa trẻ còn nhỏ, có vẻ đáng thương, nếu người đàn ông trong nhà đó nhẫn tâm một chút, đánh một đứa trong đấy thành tàn tật, càng có thể khiến người ta đồng cảm, phàm là vào nhà giàu trong thành, đạo quan miếu thờ, thiện nam tín nữ từ bi không rõ chuyện kia, thường sẽ cho bọn họ đầy bồn đầy chén. Lúc này chúng ta phải quản thế nào? Chỉ cần nữ nhân đó không thừa nhận bản thân bị bắt cóc, chúng ta lo chuyện, ngược lại còn thành ác nhân mọi người đòi đánh."

Ta thấy Phong Gian Nguyệt mặt đỏ lên, đây chẳng phải là tình cảnh bọn ta trải qua ở cửa thôn sao, lúc ấy hắn chẳng những chuẩn bị rút tiền tương trợ, còn hùa theo to miệng mắng vài vị nha dịch là cẩu quan.

Bây giờ nhớ lại, nha dịch dữ tợn ấy có khả năng chỉ cảm thấy người xứ khác bọn ta rất khó giải thích, cho nên thái độ không tốt, mà trên thực tế, ngược lại lại là tận trung cương vị công tác, muốn trừng trị kẻ lừa đảo.

Nguyên tác là góc nhìn của Phong Gian Nguyệt, ở trong mắt hắn, lúc ấy nha dịch đó bị đánh chết, tất cả mọi người còn tưởng rằng là một hành động thay trời hành đạo.

Nếu mà thỏa mãn cốt truyện nguyên tác, chỉ sợ hắn cả đời chẳng hay biết gì, mà nha dịch kia lại bỏ mạng vô tội.

Chỉ là cũng không thể trách hắn hoàn toàn được, rốt cuộc tình huống ngay lúc đó, thiếu phụ thật sự là vợ người đàn ông ấy, con cũng đúng là con của gã, khóc lóc van xin, đứt từng khúc ruột, cả ta cũng cực kỳ cảm động.

Kiên nhẫn gạt vẻ ngoài đó, chờ chân tướng xuất hiện, chưa bao giờ là một việc dễ dàng.

Trần huyện lệnh nói tiếp: "Mà khó xử lớn nhất, còn ở chỗ nha dịch cũ, phần lớn đều có quan hệ với người bản địa, phúc hưởng đã quen, thậm chí là từ cái thôn kia mà ra, phàm là quan phủ chuẩn bị có nửa động tác, trong thôn sớm đã nghe phong thanh được. Lần này nếu không phải mấy tháng trước Quốc chủ nghe tới việc này, bí mật phái hai trăm phủ binh nơi khác tới, hơn nữa lệnh hạ quan điều tra rõ ràng, chỉ sợ hôm nay, vẫn chưa động được đến bọn họ đâu."

Trong lòng ta thoáng động, hoá ra hôm nay bọn ta có thể thoát hiểm, là nhờ phúc từ Lăng Thanh Vân.

Trong mắt Sở Đinh Lan xẹt qua tia nghi hoặc, đại khái là nghi ngờ vai phản diện hắn còn có thể làm được chuyện tốt?

Trần huyện lệnh nói một phen đến ta cũng không biết đáp gì. Tuy cũng cảm thấy hắn có chỗ đáng giận, ví như "cô nương điên" ấy, hẳn là mới bắt cóc gần đây, bị đánh rớt cả hàm răng, chịu người ta làm ô nhục, chỉ sợ cả đời sau đều bị huỷ hoại. Nếu hắn có thể hành động sớm một chút, có lẽ là vẫn có thể cứu về được.

Nhưng mà ta đây đánh giá người khác, trước giờ không phải từ chỗ cao nhìn xuống "hắn có chỗ này không ổn", mà là "nếu ta là hắn, có làm được tốt hơn hắn hay không", nhân sinh trên đời, đủ loại cản trở, làm gì có như phim truyền hình "người tốt người xấu" rõ ràng như thế.

Mấu chốt là, lúc này còn dùng đến hắn, nếu trực tiếp xử phạt tàn nhẫn cả, ngược lại còn bức người ta quay sang đối đầu.

Vì vậy ta đáp: "Án tiếp tục thẩm vấn, thẩm vấn xong thì viết báo cáo, số liệu cần phải tra tỉ mỉ thật rõ. Ngươi cứ dứt tay mà làm, Quốc chủ đã phái chúng ta đến, chính là làm chỗ dựa cho các ngươi."

Huyện lệnh thấy ta không trách tội, liền gật đầu không ngừng: "Vâng, vâng, hạ quan mấy ngày nay nhất định sẽ thức khuya dậy sớm, tra khảo rõ ràng, trả cho Quốc chủ một công đạo!"

Nói xong, hắn ngẩng đầu, xoay mặt hướng về tiểu nha dịch phía sau, khẽ chộp vai đối phương, ánh mắt tín nhiệm lại từ ái, nói: "Tiểu Trương, báo cáo kết án này, đến lúc đó để ngươi viết."

Thấy trên mặt tiểu nha dịch như viết hoa to ba chữ what the f**k...

Ta đỡ lấy trán, chốn quan trường từ xưa đến nay, đúng là không có gì thay đổi.