Edit: Astute Nguyễn
Không huyên thuyên dài dòng, Lăng Thanh Vân đúng hẹn tuyên bố ta bế quan thanh tu, để ta lén lút cùng Hồng Trọng phi ngựa, xuất phát đến thôn Thập Hoang.
Thôn Thập Hoang nằm bên cạnh địa giới Lăng thị, giữa đồi núi xa xôi hoang dã, dọc đường đi đã hỏi mấy người, nghe đến cái tên này, không phải không biết, thì cũng là liên tục xua tay.
Cũng may Hồng Trọng đáng tin cậy, một mình mày mò nghiên cứu bản đồ, vòng đi vòng lại, vậy mà cũng tìm được thật, nàng ta khoa tay múa chân, ám chỉ ta tiến lên thử.
Ta nhìn qua, quả nhiên có một tấm bia đá, tàn tàn điêu điêu, miễn cưỡng mới nhận ra bên trên viết mấy chữ "thôn Thập Hoang", không biết là khắc lên từ năm nào nữa.
Đứng trước bia đá cửa thôn, ngó đầu nhìn vào trong, là con hẻm nhỏ hẹp rách nát, ngõ nhỏ mênh mông sương mù, miễn cưỡng mãi mới có thể nhìn rõ hai sườn nhà dân thấp lè tè.
Tới nơi này rồi, ta lại nghĩ, không biết làm sao gặp được Phong Gian Nguyệt? Tuy rằng biết đại khái cốt truyện, nhưng vấn đề chính là không làm chủ được thời gian, nếu hôm nay hắn không tới, ngày mai không tới, thì ta ở lại chỗ này chờ mấy ngày cũng chẳng được.
Không ngờ, vô xảo bất thành thư (1), trong lúc ta đang suy nghĩ, xa xa chợt có hai bóng ngựa đến gần, vậy mà lại là Phong Gian Nguyệt và Sở Đinh Lan thật.
(1) Vô xảo bất thành thư: Thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là trùng hợp đến kỳ lạ.Ta tuy ăn mặc nam trang, nhưng vẫn bị Phong Gian Nguyệt liếc một cái nhận ra ngay, hắn vui vẻ nói: "Khả Tâm, sao lại là muội?"
"A, ta thay Lăng Thanh Vân tới," ta trả lời, đây là lời nói dối đã biên ra trước đó, nếu An Khả Tâm cải trang thay phu quân tra xét, tựa hồ cũng coi như đi được ra ngoài.
Sau đó ta lại cười nói: "Nhưng ngươi, sao lại ở chỗ này?"
"Đừng nói nữa, còn không phải nhờ vào phu quân tốt kia của muội, đem ta ra làm thương," Phong Gian Nguyệt cười, lại giơ tay chỉ vào Sở Đinh Lan, "Đây là Sở cô nương, Lăng Thanh Vân nói hai người có biết nhau."
Chà, không chỉ là có biết, mà còn là hàng xóm, bạn cùng phòng đại học... Ta tự nhủ.
Ta và Tiểu Vương liếc mắt nhìn nhau một cái, nhưng tình cảnh này, hiển nhiên cũng không có cách nào nói mấy chuyện xuyên không đó, chỉ có thể giả vờ giả vịt, cười nói: "Cũng không hẳn, trước kia mời Sở cô nương đến hành cung đàm luận nhạc lý, còn chưa hợp ý chăng".
Đang nói chuyện, ta chợt thấy một gia đình từ cửa thôn thôn Thập Hoang kia run rẩy hoảng sợ bước ra, nam nữ đều còng lưng, dưới chân là một đám trẻ con, tầm bảy tám tuổi, đứa nhỏ nhất còn đang ôm trong lòng.
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, vừa thấy bọn ta, đám trẻ con đó giống như ruồi bọ thấy máu, vây quanh bốn người ngựa bọn ta, lôi lôi kéo kéo bờm ngựa, túm vạt túm áo, miệng toàn năn nỉ một màu: "Ca ca, tỷ tỷ, xin hãy thương xót, bọn tôi chết đói mất!"
Ta sợ bọn họ làm ngựa kinh động đả thương người khác, bèn gấp gáp cầu cứu hai người lớn kia: "Chuyện gì vậy? Kêu loạn xạ một đống như vậy, chẳng nghe được cái gì hết, các người nói rõ, tự nhiên sẽ làm chủ cho các người."
Đôi phu thê kia vừa ngăn lại đám nhóc, lại tự mình bước qua, quan sát ta một lượt, nam nhân vừa đen vừa lùn, tóc bết thành một dúm, gió thổi cũng không bay nổi, nữ nhân thì xanh xao vàng vọt, tuổi cũng chừng ba lăm ba sáu, nhưng bên mái đã hoa râm, năm sáu đứa trẻ dán sát sau lưng, từng cái xương sườn còn đếm được ra hết, mắt mở to chăm chú nhìn bọn ta.
Nam nhân kia mở miệng, khom lưng nói: "Chúng tôi nơi này núi cao đường xa đất mỏng, quanh năm suốt tháng, kết không được bao nhiêu hoa màu... Nhà lại còn bảy tám đứa con, đều sắp chết đói chết khát, đành phải ra ngoài xin cơm, các đại nhân, các người thương xót, cho một chút đi."
Nữ nhân cũng gật đầu phụ họa, giống như cái máy nhại: "Các đại nhân hãy thương xót, cho một chút đi..."
Phong Gian Nguyệt là kẻ không thể nhìn thêm cảnh tượng này nhất, lập tức móc ra bọc hành lý, duỗi tay vào, lấy một nắm bạc vụn định bố thí cho gia đình này.
Đúng lúc đó, bên tai lại vang lên tiếng sấm: "Đừng cho!!"
Ta kinh ngạc quay đầu, nhìn vọng qua, phía sau không biết từ khi nào đã xuất hiện vài quan sai, mình mặc quan phục Lăng thị, tên cầm đầu mặt mày dữ tợn, quát xong bỗng ngừng lại nói với Phong Gian Nguyệt: "Khách quan, ngươi không biết nội tình, không cần cho hắn!"
"Vì sao không thể cho, bọn họ đều đáng thương như vậy, ngươi không có mắt? Không có tim sao?" Câu này chính là Sở Đinh Lan, hoặc là nói Vương Sở Sở, nàng ấy giống hệt lúc cãi nhau với ta ở hiện đại, đôi mắt trợn tròn, căm phẫn nổi dậy.
Mà một câu gay gắt này hình như đã chọc giận đến đám quan sai, nha dịch bên trái kia nhìn về phía kẻ cầm đầu, nói: "Đại ca, người xứ khác bọn họ thì biết cái gì? Theo bọn họ nói nhảm làm gì chứ? Nha môn chúng ta nhiều việc như vậy!"
Nha dịch dữ tợn gật đầu, có vẻ đồng tình, vì thế không thèm để ý đến Phong Gian Nguyệt, mà duỗi tay hướng về nam nhân đen lùn kia, tròng xiềng xích lên: "Đi, cùng bọn ta về nha môn!"
Sở Đinh Lan không tin nổi: "Các ngươi là cẩu quan gì vậy? Không cứu tế thì thôi, vậy mà còn muốn bắt người?"
Quan sai dữ tợn hiển nhiên không định cùng nàng ta nhiều lời, chỉ nói: "Chúng ta đều là phụng lệnh Quốc chủ mà hành sự, tránh ra!"
Sở Đinh Lan như sắp điên: "Quốc chủ? Ngươi nói Lăng Thanh Vân đó? Hắn quả nhiên là táng tận lương tâm!!"
Nàng ấy ngân lên mấy câu này, cả người Hồng Trọng rõ ràng đã run lên đôi chút, ta vội vàng âm thầm chặn tay, ra hiệu nàng ta bình tĩnh.
Cùng lúc đó, nam nhân bị bắt ấy bỗng nhiên giãy giụa, hô to cứu mạng, thiếu phụ xanh xao vàng vọt cũng quỳ rạp trên mặt đất, liều mạng nắm lấy góc áo quan sai, kêu "Đừng bắt tướng công ta, đừng bắt tướng công ta!" Bọn trẻ con khóc toáng, cũng phóng lên đánh đá lại quan sai, kêu "Trả cha đây!" "Cẩu quan!" "Không được bắt cha ta!"
Tình cảnh kinh tâm động phách, đến cả loại người xưa nay luôn lãnh đạm như ta cũng có chút động tâm.
Phong Gian Nguyệt tất nhiên càng không nhịn được, khóe mắt căng ra, chuẩn bị rút kiếm.
Đoạn này ta biết cốt truyện nguyên tác: Trong nguyên tác, Phong Gian Nguyệt khống chế quan sai đi đầu đó, trong cơn tức giận, hắn dùng một cục đá ném chết nam nhân bắt thiếu phụ và đám trẻ, là cẩu quan ấy, Phong Gian Nguyệt ý vốn không định gϊếŧ người, nhưng chuyện bị Lăng Thanh Vân hãm hại ngộ sát An Khả Tâm, kết quả đi đến nơi, lại hại chết quan viên Lăng quốc, ngược lại đã chứng thực tin đồn hắn bốc đồng khát máu, trong lúc nhất thời thiên địa to lớn lại không có chỗ dung thân, làm độc giả nguyên tác ngược đến cồn cào ruột gan. Mà Lăng Thanh Vân sau đó còn tiến hành đồ sát toàn bộ thôn Thập Hoang, khiến mọi người hận đến ngứa răng.
Nhưng, ta nãy giờ vẫn luôn bất động, là vì cảm thấy trong chuyện này có chút kỳ quặc, quan sai hình như có ngọn nguồn gì đó, mà ta biết Lăng Thanh Vân cũng không tính là cái dạng điên cuồng lạm sát này, cho nên muốn xem xem cốt truyện sẽ tiến triển như thế nào, chỉ là liếc qua thấy Phong Gian Nguyệt rút kiếm, không cản không được, mới vội vã bắt lấy tay áo hắn, kêu: "Gian Nguyệt, tạm thời đừng nóng nảy!"
Phong Gian Nguyệt quay đầu nhìn ta: "Khả Tâm, thế cục như vậy, muội cũng mặc kệ sao? Trước kia muội đâu phải như vậy!"
"Ta quản," ta thấp giọng đáp lại hắn, "Lần này ta tới, chính là để điều tra chuyện này."
Câu đó đương nhiên là ta bịa ra ngay tại trận, chẳng qua Phong Gian Nguyệt đối với An Khả Tâm vẫn luôn có lự kính (2), đại khái sẽ không hoài nghi.
(2) Vì yêu thích nên sẽ bỏ qua, phớt lờ đi khuyết điểm.Quả nhiên, thần sắc hắn bình lặng lại đôi chút, nói: "Bên kia, vậy lẽ nào nhìn bọn họ bắt người đi?"
Ta ghé sát vào hắn đáp: "Gọi là điều tra ngọn ngành, ngươi chặt hết dây, thì làm sao mò được dưa? Yên tâm, ở nha môn một đêm, không có chết đâu."
Phong Gian Nguyệt còn định nói cái gì nữa, lại bị ta dùng một câu chặn đứng: "Gian Nguyệt, ta biết ngươi không màng đạo lý đối nhân xử thế, nhưng tốt xấu gì cũng là công tử thế gia, ngươi ngẫm lại đi, đến nhà thân thích, trẻ con nhà hắn không ngoan, ngươi có đến giảng đạo lý không?"
Đây là lãnh thổ Lăng thị, ta là nữ chủ nhân của Lăng gia, cho nên lời này quả thật rất nghiêm, so với khí ngữ thanh lãnh khác hẳn An Khả Tâm nguyên gốc, Phong Gian Nguyệt bị ta làm cho có phần chấn động, mơ hồ nghi hoặc liếc ta một cái, cũng không nhiều lời nữa, nhìn mấy quan sai bắt nam nhân đó đi, để lại thiếu phụ và đám trẻ con khóc vang ở đấy.
Quan sai nhanh như chớp để lại bụi bay mù mịt, nghênh ngang rời đi, mà người trong thôn lúc này cũng bị ồn ào thu hút, dần dần tụ tập đến trước cửa thôn.
Có vài nữ nhân chạy tới, đỡ thiếu phụ trên mặt đất dậy, dùng tiếng địa phương nói chuyện một trận, hẳn là đang thuật lại chuyện vừa rồi.
Bốn người bọn ta ở bên lề, Phong Gian Nguyệt có vẻ vẫn rất hổ thẹn, giống như bản thân vừa rồi không ra tay nên cảm thấy tự trách.
Người trong thôn quần áo tả tơi, dìu già dắt trẻ, ồn ào huyên náo một trận, sau đó một ông lão từ giữa đám đi ra, nhìn bọn ta nói: "Nhị Anh nói, các ngươi định giúp nàng ta, chỉ là đám cẩu quan đó quá hung dữ."
Phong Gian Nguyệt nghe thấy đối phương không hề trách tội, không khỏi cảm động, xuống ngựa tới bắt tay lão bá, lấy làm hổ thẹn.
"Không dối gạt ngài, tại hạ tuy chỉ đi ngang qua, nhưng mà có chút quan hệ với triều chính Lăng quốc, nhất định sẽ tra rõ chuyện này, trả cho ngài một công đạo!" Hắn nói.
Lời này của Phong Gian Nguyệt cũng không sai, nếu thật sự có chuyện quan phủ ỷ thế hϊếp người, thịt cá bá tánh, ta đây nhất định sẽ xen vào, trở về nói rõ cho Lăng Thanh Vân.
Có điều, ta chú ý, ông lão nghe được lời này xong, tròng mắt đảo một vòng, hiện lên một loại thần sắc cực kỳ quỷ dị, bởi vì xảy ra quá nhanh, ta cũng không nghĩ rõ đó là có ý gì.
"Trời muộn rồi, mấy vị, chi bằng ở lại luôn thôn nhỏ này đi?" Lão lại nói.
Ta nhìn sắc trời, quả thật có hơi muộn, hơn nữa chúng ta cũng có tâm điều tra, bèn thuận thế đồng ý.
Bọn ta đi theo ông lão, dắt ngựa, từ con hẻm nhỏ đi vào thôn.
Sau khi vào trong, mới phát hiện con hẻm hẹp giống như một cái miệng hồ lô, tiến vào trong đất đai rất rộng, hai sườn là nhà lợp tranh, còn có vài mẫu đất cằn, thỉnh thoảng thấy có một cái chuồng heo, heo cũng gầy guộc đến giận sôi cả người.
Ta nhìn dáo dác xung quanh, đối diện đột nhiên có một nữ nhân xông tới, nhìn dáng người thấy còn rất trẻ, nhưng đầu tóc bù xù, hai cánh tay lộ ra vết thâm tím, nàng ta đột ngột ném đá về phía bọn ta, trong miệng vẫn mơ hồ tru lên: "Đuổi! Đuổi!"
Ta bị dọa đến cả kinh, Hồng Trọng đã chắn trước mặt, Phong Gian Nguyệt cũng đẩy Sở Đinh Lan ra sau lưng.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mấy nam nhân từ sau hai bên chuồng heo lao ra, đè nàng ta xuống mặt đất, nhét một nắm giẻ lau vào miệng, dứt khoát lôi đi.
"Cái này?" Phong Gian Nguyệt nghi hoặc hỏi lão bá dẫn đường.
Lão bá quay đầu cười: "Đó là cô nương bị điên ở căn nhà cuối thôn, gặp người là đánh, mấy ca ca trong nhà chỉ biết nhìn, không làm gì được."
Sở Đinh Lan "a" một tiếng, kéo kéo tay áo Phong Gian Nguyệt, nhỏ giọng nói, "Chúng ta đến lúc đó cũng cho nhà nàng ta chút tiền đi."