Quyển 1 - Chương 1

[Tích —— Người sắm vai: Vân Lan.

Nhân vật sắm vai: Vân Lan - Long tử của Long tộc.

Nhiệm vụ: Gϊếŧ chết kẻ đột nhập, đoạt lại Hoa Yêu.

Đang download nhiệm vụ ……

Đang tiến hành truyền tống……

Bắt đầu khởi động tuyến thời gian……

Hoàn thành việc truyền tống.]

Tại cấm địa Long tộc.

“Vân Trần đâu? Sao vẫn chưa đến? Em trai nó sắp chào đời rồi đấy.” Long hậu cùng Long Vương vây quanh trứng rồng lơ lửng giữa không trung, thỉnh thoáng liếc mắt về phía cổng lớn.

Nói đến Vân Trần, Long hậu không khỏi có chút bất đắc dĩ, cũng không biết đứa nhỏ này giống ai nữa.

Ngay từ khi còn là quả trứng đã mang vẻ ngoài tăm tối lạnh lẽo, sau khi phá trứng chào đời thì lại càng là lạnh nhạt, trông không khác gì một ông cụ non.

Long Vương vỗ tay nhẹ nhàng an ủi Long hậu, nghĩ đến tính tình của đứa con trai cả, chỉ biết cười lắc đầu.

“Phụ vương, mẫu hậu.” Cổng lớn chậm rãi mở ra, phía sau cửa, một đứa bé khoảng 13-14 tuổi bước đến, cổng lớn lại lần nữa đóng lại.

“Vân Trần, mau tới đây, em trai con sắp phá trứng chào đời, may mà con không đến quá muộn, nếu không là đã bỏ lỡ mất cơ hội này luôn rồi đó.”

Long hậu nhéo nhéo gương mặt không cảm xúc của con trai cả, gương mặt trẻ con phì ra như có chút không vui, hai cái má bánh bao phồng lên, đáng yêu không chịu được, Long hậu nhịn không nổi mà nhéo thêm cái nữa.

“Mẫu hậu……” Vân Trần bất đắc dĩ tránh né tay bà.

Long hậu thấy thế che miệng cười.

“Răng rắc ——” Tiếng vỡ vụn mỏng manh vang lên, ba người đều không phải người thường cho nên âm thanh nhỏ như thế cũng có thể nghe thấy được, cả ba đồng thời nhìn về phía quả trứng rồng đang lơ lửng, khẩn trương nhìn chằm chằm, sợ xảy ra sai lầm.

Chỉ vang lên một tiếng động rất nhỏ rồi dừng lại, ba người lặng im nhìn, thời gian chục phút trôi qua, cả ba căng thẳng đến mức đổ mồ hôi.

Có rất nhiều loài sau khi phá trứng thì suy yếu mà chết, tuy chưa từng xảy ra chuyện này ở Long tộc, nhưng ba người vẫn không khỏi lo lắng.

Móng vuốt bé xíu duỗi ra, đánh nhẹ lên vỏ trứng.

Rắc.

Một con rồng nhỏ màu hồng phấn chui ra khỏi vỏ trứng. Nhìn cảnh này, hô hấp cả ba người đều cứng lại.

Vân Lan nhìn ba người trước mắt, bụp một tiếng biến thành hình dáng con người, vươn cái chân mập mạp ra ngoài.

“Ai u, nhãi con từ từ thôi.”

Long hậu vội vàng tiến đến đỡ được, nhất thời căng thẳng mà quên sử dụng pháp thuật, hai tay đỡ lấy rồng nhỏ mập ú, Vân Lan thấy có người bế cậu, cười khanh khách không ngừng.

Hai người còn lại nhẹ nhõm thở dài một hơi, Long Vương nhìn đứa con út, nhíu nhíu mày, trao đổi một ánh mắt với vợ, đáng lẽ phải vui mừng chào đón thêm một sinh linh mới, nhưng không hiểu sao trong mắt ông hiện lên một tia ưu sầu.

Vân Trần tiến lên trước, sờ gót chân nhỏ của Vân Lan, trong lòng vui sướиɠ khó tả, gương mặt nhỏ lạnh lùng lần đầu tiên xuất hiện ý cười, lay lay chân nhỏ của Vân Lan.

Long hậu cùng Long Vương từ ái nhìn hai đứa bé trước mắt.



“Anh hai ——” Vân Lan năm tuổi đẩy cửa thư phòng, vụng về chạy về phía Vân Trần đang học, thuần thục mà trèo lên.

Vân Trần thuận tay bế cậu, nhìn Vân Lan mặc váy bé gái nằm trong ngực anh, mắt hiện lên ý cười, ngay sau biến mất không chút tăm hơi.

Nhớ đến lời mà phụ vương và mẫu hậu nói lúc sáng, anh trầm tư sờ đầu Vân Lan, tuy mang vẻ ngoài mười chín tuổi nhưng trên thực tế Vân Trần đã 300 tuổi.