Diệp Mặc cau mày nhìn Lý Ngũ Nha và Lý Thất Lang: "Không phải ta đã nói với các ngươi, kêu các ngươi đừng tới nữa hay sao?"
Lý Ngũ Nha nhìn khuôn mặt của Diệp Mặc, nghĩ một chút, quyết định kể khổ: "Diệp đại thúc, ba ngày trước trạm dịch bị một nhóm người Bắc Yến uy hϊếp, lúc ấy ta và ca ca đệ đệ cũng ở bên trong.""
"Người không thấy đâu, đám người Bắc Yến kia suýt chút nữa đã gϊếŧ chết ta và ca ca, ca ca của ta còn trúng một mũi tên, lúc ấy ta đã cho là chúng ta không sống nổi.""
Nghe vậy, cuối cùng thì trên khuôn mặt của Diệp Mặc cũng có chút dao động, nhìn Lý Ngũ Nha bằng ánh mắt lạnh nhạt.
Lúc nãy, khi vừa đi tới nhà đồn trưởng mua lương thực, đồn trưởng cũng đã nói chuyện này với ông ấy.
"May mà Tam Lang nhanh trí, dùng thuốc chuột lật đổ đám người Bắc Yến, nếu không thì sợ là người trong trạm dịch đều không ai sống được."
Đây là lời chính miệng đồn trưởng nói ra, nhưng ông ấy vẫn có chút không tin.
Hai năm nay, tiểu nha đầu ở trước mắt này thường xuyên đi lấy nước, đốn củi cho ông ấy, tiểu tử kia đúng là một người không tệ, nhưng lại có chút ngay thẳng, ông ấy không hề cảm thấy y có thể nghĩ ra cách dùng thuốc chuột độc chết người.
Ngược lại là tiểu nha đầu cả người đều tỏa ra hơi thở gian xảo này thì lại làm được chuyện đó.
Lý Ngũ Nha nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Mặc không còn đen như vậy nữa, không ngừng cố gắng nói: "Diệp đại thúc, cầu xin người dạy võ công cho chúng ta, học võ rồi, nếu như sau này chúng ta lại gặp chuyện như vậy nữa thì có thể tự vệ rồi.""
Diệp Mặc khôi phục vẻ lạnh lùng như trước, thờ ơ nói: "Ta là một tên què, làm sao biết võ công gì, các ngươi đi tìm người khác đi."" Nói xong, lập tức đẩy lan can gỗ ra khập khiễng đi vào nhà.
Nhìn bóng lưng dứt khoát của Diệp Mặc, Lý Ngũ Nha rũ mắt, cũng không dây dưa nữa, đưa Lý Thất Lang đi.
Nàng đã nhìn ra, người này chính là một người có tâm địa sắt đá, muốn làm ông ấy cảm động bằng cách khoe mẽ, kể khổ hoặc là ra vẻ đáng thương để khiến ông ấy dạy võ công cho bọn họ, khả năng gần như là số không.
"Ôi, tỷ không có hào quang của nhân vật chính a!"
Xuyên không được năm năm, đến bây giờ vẫn phải đấu tranh vì sự ấm no.
Khó khăn lắm mới gặp được một người có chút bản lĩnh, người ta vẫn không thèm nhìn mình.
Có người xuyên không nào thảm thương như nàng không?
Lý Ngũ Nha nghĩ một chút bỗng cảm thấy lòng chua xót.
Bị hạn chế bởi môi trường sinh ra và lớn lên, trong quân đồn cũng không tìm được người biết võ công nội gia.
Vì vậy nàng phải bắt được Diệp Mặc này!
Nghĩ tới cái chân què của Diệp Mặc, đôi mắt của Lý Ngũ Nha híp lại, nếu như nàng có thể lấy việc chữa trị chân cho ông ấy làm điều kiện, hẳn là ông ấy sẽ đồng ý dạy võ công nội gia cho bọn họ?
Chỉ là rất nhanh, Lý Ngũ Nha đã lắc đầu, bỏ cái suy nghĩ này.
Trước khi nàng có một lý do hợp lý và chính đáng về y thuật của mình, nàng không thể để lộ chuyện mình biết y thuật.
Đừng thấy nàng vừa nhìn thấy Diệp Mặc đã nhiệt tình xông lên giống như ong mật nhìn thấy hoa tươi, dường như không hề sợ ông ấy vậy, nhưng trong lòng nàng lại vô cùng rõ ràng, người này rất nguy hiểm.
Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Mặc, nàng đã cảm nhận được sự áp bức to lớn ở trên người ông ấy.
"Ngũ tỷ, Diệp đại thúc không chịu dạy chúng ta, vậy chúng ta phải làm thế nào?"
"Còn có thể làm sao, về nhà trước rồi đi theo ca ca học công phu ngoại gia.""
Nhóm dịch: Nhà YooAhin