Chương 35

Lý Tam Lang buồn cười nhìn muội muội tràn đầy tự tin: “Ngũ Nha, nếu muội muốn học võ, huynh có thể dạy muội, nếu muội cảm thấy huynh không dạy được, vậy chờ phụ thân về để dạy cho muội là được.”

Trên mặt Lý Ngũ Nha lộ ra vẻ ghét bỏ: “Muội không học công phu ngoại gia đâu, nhỡ may lại luyện thành King Kong Barbie thì làm sao?”

“Kim cương cái gì cơ?”

Lý Tam Lang và Lý Thất Lang đều ngơ ngác nhìn Lý Ngũ Nha.

Hai tay Lý Ngũ Nha ôm ngực, nàng hậm hực nói: “Dù sao muội cũng không học công phu ngoại gia đâu.”

Kiếp trước, vì để sinh tồn trong hoàn cảnh ác liệt, vì để sống sót, nàng không thể không cường tráng như đàn ông, bởi vì khí thế mạnh mẽ quá, cho nên không người con trai nào dám lại gần, thế nên đến lúc chết nàng vẫn là người phụ nữ lớn tuổi ế chồng.

Kiếp này khó khăn lắm mới được làm lại từ đầu, nàng còn lâu mới đi lên con đường cũ ở kiếp trước.

“Học công phu ngoại gia, luyện được cơ thể cao lớn thô kệch trông xấu kinh, muội đây lớn lên phải là mỹ nữ yếu đuối như chim nhỏ nép vào lòng người ta chứ.”

Lý Tam Lang: “…”

Chim nhỏ nép vào lòng?

Mỹ nữ yếu đuối?

Trong đầu Lý Tam Lang hiện ra hình ảnh muội muội giơ tay gϊếŧ người như ngóe ở trạm dịch, giải quyết người Bắc Yến vừa nhanh vừa sạch sẽ, sắc mặt lập tức trở nên quái dị.

Nhận thức của tiểu muội muội về bản thân hình như hơi lệch lạc rồi thì phải!?

Diệp Mặc không phải là quân hộ của đồn Thiên Lĩnh, ông ấy là phạm nhân bị lưu đày tới biên ải làm lính, bởi vì tính cách lạnh lùng quái gở, người trong quân đồn đều không thích qua lại với ông ấy, ông ấy sống một mình ở trong đồn trú ít người sống ở cửa tây.

Để bày tỏ sự thành tâm và quyết tâm của mình khi bái sư, Lý Ngũ Nha cũng không quay về nhà, mà đưa theo Lý Thất Lang, mỗi người kéo một bó củi tới nhà Diệp Mặc.

So với tứ hợp viện của Lý gia, nơi Diệp Mặc ở rất sơ sài, chỉ là một gian nhà tranh lẻ loi, tường cũng không phải là dùng đất vàng để xây, bốn góc nhà tùy tiện cắm một số cây gỗ, tạm vây thành một cái hàng rào.

"Diệp đại thúc, chúng ta mang củi tới cho người rồi.""

Lý Ngũ Nha nhón chân đứng ở trước cửa, vươn cổ nhìn vào trong.

Đợi một hồi, không có ai đáp lại.

Lý Ngũ Nha lặng lẽ thu cổ về, biết hôm nay lại phải tay không mà về, than thở chuẩn bị đi về phủ.

Khuôn mặt của Lý Thất Lang lộ vẻ khó hiểu: "Tỷ, tại sao chúng ta lại phải học công phu nội gia với Diệp đại thúc a?"

Lý Ngũ Nha: "Tất nhiên là vì sự an toàn của cái mạng nhỏ của chúng ta.""

Chuyện trạm dịch bị cướp khiến cho nàng hiểu ra, biên ải nơi nàng ở, cũng không yên ổn, nói không chừng một ngày nào đó sẽ gặp họa mất mạng.

Lần này có thể may mắn chạy thoát, lần sau thì chưa chắc.

Phải biết là cái thế giới này có cao thủ võ công.

Mặc dù nàng có tinh thần lực, nhưng tinh thần lực còn quá yếu, nếu như thật sự phải đối đầu với một người biết võ công, cũng không cần người đó quá lợi hại, nàng cũng chỉ có khả năng chết.

Cho dù sau này tinh thần lực trở nên mạnh mẽ, vậy nàng cũng phải tìm cớ để sử dụng tinh thần lực a.

Vì vậy, chuyện học võ là rất cần thiết.

Lý Ngũ Nha lại nhìn cửa nhà đã đóng chặt, chuẩn bị đưa Lý Thất Lang rời khỏi, vừa mới xoay người, đã thấy Diệp Mặc từ bên ngoài quay về.

"Diệp đại thúc, thì ra thúc đi ra ngoài a? Ta còn tưởng là thúc ở nhà."" Lý Ngũ Nha lập tức vui vẻ.

Diệp Mặc xách một túi mì đen nhỏ mà ông ấy mua từ nhà đồn trưởng về, liếc nhìn hai bó củi nhỏ để ở cửa.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin