Chương 25

Trần đại nương ấp úng: “Chuyện này vẫn chưa quyết định được, mẹ phải bàn với ba con đã.”

Tô Tiểu Mạch: “Con hiểu mà.”

Trần đại nương: “Gọi em trai và em dâu con tới ăn cùng luôn đi.”

Tô Tiểu Mạch: “Vâng!”

Dừng một lúc rồi cô nói: “À mẹ này, con cảm thấy… chi bằng, chúng ta để em ấy ăn chung với mình đi?”

Tô Tiểu Mạch cũng hiểu được sự quan trọng của lương thực, cô nói: “Chúng ta hỏi em ấy xem, nếu em ấy chịu đem lương thực tới thì em ấy vừa bớt được việc nhà lại tiết kiệm được củi đốt, không cần phải nhổ cỏ nhiều. Còn nếu em ấy không chịu thì cứ coi như con chưa nói gì, mẹ xem có được không?”

Trần đại nương nhếch mép, có chút xoắn xuýt.

“Con cảm thấy một mình em ấy ăn cũng không nhiều, mà còn phải nấu ba bữa một ngày thì đùng là quá phiền, lại cũng không cần thiết. Hơn nữa, chúng ta cũng không chiếm đoạt gì cả, người nhỏ con như em ấy vốn ăn không nhiều, chúng ta cũng không cần nhiều lương thực của em ấy.”

Trong lòng Tô Tiểu Mạch biết chắc chắn Khương Điềm Điềm sẽ đồng ý.

Cô nhìn là biết mà, bởi vì con bé lười tới mức không muốn nấu cơm!

Bây giờ chỉ cần khuyên mẹ chồng nữa thôi.

Có điều không ngờ là Trần đại nương chẳng cần do dự, lập tức gật đầu: “Được, con đi hỏi con bé xem.”

Tô Tiểu Mạch: “Vâng ạ.”

Cô ấy liền nhanh chân đi hỏi Khương Điềm Điềm, cô dĩ nhiên là đồng ý rồi.

Cô mà không chịu thì tức là ngu ngốc! Khương Điềm Điềm ăn khoai lang nướng ngán lắm rồi, cô muốn ăn cơm! Cô muốn ăn đồ nóng!

Khương Điềm Điềm: “Chị dâu năm, chị tốt quá đi! Em biết mà, chị không những là người đẹp mà lại còn tốt bụng.”

Đuôi mắt liếc thấy Trần đại nương đang tới nhìn trộm, cô lập tức nói thêm: “Chị dâu năm, em xin tuyên bố, chị là người đẹp số hai trong đại đội Phong Thu của chúng ta!”

Tô Tiểu Mạch đang nấu cơm, theo phản xạ có điều kiện mà tiếp lời: “Thứ hai? Vậy ai là thứ nhất? Không phải là em đó chứ?”

Cô đùa một câu.

Nhưng không ngờ Khương Điềm Điềm hùng hồn nói: “Dĩ nhiên là không rồi, em xếp thứ ba thôi! Đứng nhất phải là bác gái đáng yêu nhất trên đời, dịu dàng cực kỳ, tốt bụng vô cùng, thông minh cùng cực của chúng ta rồi.”

Tô Tiểu Mạch: “…”

Trần đại nương sửng sốt, sau đó cười tươi rói như thể được mùa.

Khương Điềm Điềm: “Bác gái đúng là người tốt nhất đại đội Phong Thu này đó, bác trai may mắn thật đấy, có thể tìm được người vợ vừa đẹp người vừa đẹp nết như vậy. Tuy không biết hồi trẻ bác gái ra sao, nhưng mà em biết, chắc chắn hồi trẻ bác ấy là hoa khôi của công xã chúng ta!”

Tô Tiểu Mạch: “…”

Khương Điềm Điềm: “Em nói có sách mách có chứng nha, em cảm thấy dáng dấp của bác trai Trần cũng bình thường thôi. Nhưng chị nhìn anh Tiểu Phong nhà em đi, anh ấy đẹp trai quá chừng luôn! Đại đội chúng ta không ai đẹp trai hơn anh ấy hết! Em thấy, dù là toàn công xã hay là toàn huyện thì anh ấy cũng có thể xếp thứ nhất! Hơn nữa, chị cả với mấy anh trai kia cũng không kém chút nào! Em thấy chắc chắn bọn họ giống bác gái! Kiểu gì cũng thế!”

Tô Tiểu Mạch: “…”

Khương Điềm Điềm: “Hơn nữa, chị cả và anh Tiểu Phong học giỏi như thế đâu phải dựa vào chăm chỉ? Nhìn anh nhà em là cũng biết anh ý không chăm rồi. Thế thì nhất định là do di truyền! Là sự thông minh của mẹ di truyền cho anh ý.”

Tô Tiểu Mạch: “…”

Khương Điềm Điềm cảm thấy nữ chính kiệm lời quá. Đến nịnh hót cũng không biết!

Vậy thì để cô ra tay vậy.

“Chị dâu năm, anh năm là người như thế nào vậy? Có phải rất anh dũng oai phong không? Em biết mà, người đi lính toàn như vậy hết. Bác trai thì nho nhã, chắc chắn anh ấy không giống bác trai rồi. Em thấy, yếu tố già dặn quả quyết, anh dũng uy phong đó chắc chắn cũng là giống bác gái.”

Tô Tiểu Mạch: “…”

Khương Điềm Điềm chống cằm, nói: “Sao bác trai lại may mắn thế nhỉ! Có thể lấy được hoa khôi của công xã.”

Rốt cuộc Tô Tiểu Mạch cũng dừng tay nhìn chằm chằm vào Khương Điềm Điềm, cuối cùng cũng hiểu sự chênh lệch giữa mình và Khương Điềm Điềm là nằm ở đâu, cô cho rằng vừa rồi mình đã nịnh nọt.

Nhưng thật ra chỉ là phù thuỷ nhỏ gặp phù thuỷ lớn.

Có điều, thổi phồng quá trớn như vậy có thật sự tốt hay không?

“Ây dà, ông trời đúng là chẳng bao giờ công bằng, cho một số người gương mặt dễ nhìn, lại còn cho người ấy cái đầu thông minh, phẩm chất ưu tú, gia đình hạnh phúc và con cháu hiếu thuận. Mà có người thì lại quá bình thường.”

Cô chỉ vào mũi mình: “Em là kẻ bình thường vậy đó.”

Tô Tiểu Mạch: “…”

Không, em không bình thường chút nào hết!

Cô âm thầm liếc nhìn mẹ chồng, chỉ thấy bà cười đến khó mà khép được miệng, gương mặt phơi phới như vừa được tắm trong gió xuân! Ánh mắt nhìn Khương Điềm Điềm còn thân thiết hơn nhìn con gái ruột của mình nữa!

Tô Tiểu Mạch: “…”

Ồ, thì ra nói khoác như vậy là tốt, giờ thì Tô Tiểu Mạch cô mới lĩnh hội được chân lý này.

........

Khương Điềm Điềm quyết định đi tới nhà họ Trần nhập hội.

Tuy rằng ban đầu vẫn còn hơi chần chừ một chút, nhưng từ sau khi được ăn bánh bao mà Tô Tiểu Mạch làm, 100% ý chí quyết tâm của Khương Điềm Điềm liền biến thành 10000%.