Chỉnh sửa và edit lại: Ổi
Tần Duệ Tiêu nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy một con nhộng nhỏ không nhúc nhích trên giường. Anh chậm rãi đi đến bên giường, cuối cùng cũng nhìn thấy một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của Văn Dục Nguyệt lộ ra ngoài chăn.
Theo hơi thở lên xuống, khuôn mặt trắng nõn dịu dàng của cậu hơi đỏ bừng, cậu cuộn mình thành một quả bóng nhỏ, giống như một con thú nhỏ đang ẩn náu và liếʍ vết thương một mình.
Tần Duệ Tiêu không quên mục đích chuyến đi của mình. Anh nhẹ nhàng kéo chăn xuống một chút, lộ ra khuôn mặt của Văn Dục Nguyệt. Có lẽ hôm nay đã khiến cậu sợ hãi. Không biết lần này cậu có thể thành thật được bao lâu. Tần Duệ Tiêu nhìn chằm chằm khuôn mặt điềm tĩnh của Văn Dục Nguyệt với vẻ mặt đầy phức tạp, sau đó lặng lẽ rời đi như lúc anh đến.
Khi cậu tỉnh dậy thì đã là sáng hôm sau. Văn Dục Nguyệt duỗi người ở trong chăn dày, cảm giác đầu óc tỉnh táo hơn bao giờ hết. Nhìn hoàn cảnh xa lạ xung quanh mình, một lần nữa Văn Dục Nguyệt nhận ra đây không phải là thế giới mà cậu quen thuộc, cậu đã xuyên vào một cuốn sách.
Hỏng bét! Văn Dục Nguyệt vỗ đầu một cái, nhớ tới boss lớn Tần Duệ Tiêu, đối tượng kết hôn giàu có của mình hôm qua, trước khi rời đi đã nói: Lát nữa hai người sẽ nói chuyện rõ ràng. Kết quả là hôm qua cậu mệt đến mức ngủ quên mà không hề hay biết, bây giờ đã là sáng hôm sau!
Văn Dục Nguyệt nhanh chóng xuống giường rửa mặt. Cậu nhìn vào gương trong phòng tắm và nghiên cứu kỹ khuôn mặt mình. Khuôn mặt hiện tại giống hệt kiếp trước cũng khiến cậu yên tâm phần nào. Điều này khiến Văn Dục Nguyệt nhớ đến bức ảnh chụp khuôn mặt quen thuộc của ba mẹ cậu, cũng như những lời yêu thương và tiếng thở dài của ba mẹ trong ký ức cậu, cậu nóng lòng muốn được tận mắt nhìn thấy họ. Bất kể ba mẹ kiếp này có phải là cha mẹ kiếp trước của cậu hay không, cậu đều muốn hiếu thảo với họ.
Sau khi Văn Dục Nguyệt rửa mặt xong, cậu mở cửa phòng, lén lút thò đầu ra ngoài xem ngoài hành lang có người đó hay không.
Trong hành lang chỉ có một người giúp việc trông quen mắt, hình như cậu đã nhìn thấy người này trong đám đông ngày hôm qua.
Người giúp việc thấy Văn Dục Nguyệt mở cửa, lập tức đi đến: “Cậu Văn, cậu tỉnh rồi sao? Bây giờ cậu muốn ăn sáng không?”
Văn Dục Nguyệt do dự một lát rồi gật đầu: “Được, tôi muốn ăn.”
Nghe vậy, nữ giúp việc ngạc nhiên một lúc. Văn Dục Nguyệt, người không bao giờ khiến chồng mình bớt lo, không thèm nghe lời bác sĩ và chuyên gia dinh dưỡng, ngày nào cũng thức khuya giờ giấc đảo lộn, số ngày ăn sáng đếm trên đầu ngón tay hôm nay lại hiếm khi dậy sớm. Cô ấy còn đang chuẩn bị một bụng lời lẽ để khuyên cậu ấy ăn sáng đúng giờ, nhưng không ngờ lần này lại không có chỗ dùng.
Mặc dù Văn Dục Nguyệt không rõ tình huống cơ thể của nguyên chủ, nhưng nhìn sắc mặt này có thể thấy không khác sắc mặt bệnh nặng ở kiếp trước của cậu nhiều lắm, dùng một bàn tay cũng có thể nắm lấy cơ thể nhỏ bé, dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được, không biết cơ thể nguyên chủ kém đến mức nào.
Nghĩ đến mục tiêu cố gắng thành công kéo dài sinh mạng của mình, Văn Dục Nguyệt quyết định từ hôm nay trở đi sẽ điều trị cơ thể thật tốt, tốt nhất là lập tức đi đến bệnh viện làm một cuộc kiểm tra tổng quát. Nhưng mà, cậu lại không rõ tình trạng cơ thể hiện tại có phải là bình thường ở thế giới này hay không. Nghĩ đến đây, Văn Dục Nguyệt cắn môi, thấy nên hỏi người chồng của mình.
Có quá nhiều chuyện cần Tần Duệ Tiêu giúp nhưng lúc này không thấy anh đâu. Văn Dục Nguyệt không thèm ăn sáng, mở điện thoại tìm số liên lạc của anh.
Tần Duệ Tiêu có thói quen ngủ sớm dậy sớm, sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật. Ngay từ lúc Văn Dục Nguyệt còn lăn lộn trên giường, Tần Duệ Tiêu đã ăn mặc chỉnh tề xử lý công việc ở công ty, thi thoảng liếc màn hình giám sát. Lúc Văn Dục Nguyệt thức dậy anh cũng biết hết.
Nhìn người trong màn hình giám sát, Văn Dục Nguyệt đang ló đầu nhìn, Tần Duệ Tiêu mở cửa phòng ra, lạnh giọng hỏi: “Cậu không đi ăn sáng đi, đến chỗ này làm trò gì đó?”