Chương 2

Chỉnh sửa và edit lại: Ổi

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ngập nước của Văn Dục Nguyệt, anh không thể thốt ra lời xấu được.

Tần Duệ Tiêu nặng nề thở ra một hơi: “Cậu muốn cái gì thì cứ nói với quản gia. Lần sau còn làm liều như vậy…”

Văn Dục Nguyệt vội vàng cam đoan: “Tôi không dám… nữa, lần này là do tôi gây phiền phức, xin lỗi anh.”

Lại một câu nữa nghẹn ở cổ họng Tần Duệ Tiêu. Thái độ tốt khi thừa nhận lỗi lầm của Văn Dục Nguyệt khiến những người xung quanh ngạc nhiên. Phải biết rằng, tổ tông nhỏ này mỗi lần thấy ông chủ thì không phải ầm ĩ cũng nói xấu, nào có chuyện ngoan ngoãn như này! Xem ra lần này thật sự sợ rồi. Trước mặt ông chủ, người hầu bọn họ không dám nói gì, chỉ trao đổi ánh mắt với nhau ngầm hiểu.

Văn Dục Nguyệt bối rối khi thấy mọi người trao đổi ánh mắt với nhau mà cậu không hiểu. Cậu chỉ nhớ trong giây phút cuối cùng cậu khó thở, dần dần mất đi ý thức, tưởng chừng như sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Ai biết giây tiếp theo sau khi mất đi ý thức, cậu lại xuất hiện ở đây!

Vừa mới đến đây đã chứng kiến cảnh nhảy từ tầng cao xuống, xung quanh đều là người xa lạ, hoàn cảnh xa lạ, Văn Dục Nguyệt vô cùng lo lắng. Bây giờ, cậu thầm nghĩ nên tìm cái cớ để mình ở một mình trong một lúc, bình tĩnh lại để giải quyết tình hình hiện tại của mình.

Văn Dục Nguyệt nghĩ nghĩ, yếu ớt hỏi người đàn ông cao lớn ở giữa: “Tôi có thể nghỉ ngơi một lát không? Tôi mệt quá.” Văn Dục Nguyệt không dám đưa ra yêu cầu, mấy chữ cuối nhỏ đến mức không nghe ra được.

Tần Duệ Tiêu thấy Văn Dục Nguyệt cụp mi, đôi mắt hồng hồng, trong lòng thở dài, giọng điệu vẫn rất lạnh lùng: “Cậu cứ ở đây suy nghĩ một lát đi. Cả ngày hôm nay tôi sẽ ở đây, đến khi nào cậu nghĩ kỹ chúng ta sẽ nói chuyện.”

Mặc dù đã đồng ý, nhưng Tần Duệ Tiêu vẫn bị cảnh nhảy lầu lúc nãy của Văn Dục Nguyệt dọa sợ, trước khi đi, anh khóa cửa sổ lại, sau đó cầm chìa khóa cửa sổ đi ra ngoài.

Văn Dục Nguyệt thấy người nọ khóa cửa sổ, dẫn những người hầu ra ngoài. Cửa không bị khóa, chứng tỏ người nọ không có ý định giam giữ cậu ở đây. Văn Dục Nguyệt thở một hơi nhẹ nhõm, ký ức kỳ lạ nhanh chóng hiện ra trong đầu.

Thì ra sau khi cậu chết vì bệnh thì xuyên vào thế giới trong sách. Đây là cuốn tiểu thuyết hào môn ngọt ngào, công chính thụ chính môn đăng hộ đối, suôn sẻ đến với nhau, mỗi ngày phát cơm chó phát đường, ngọt đến mức khiến độc giả gào khóc. Công chính thụ chính gặp vài trắc trở nhỏ, trong đó có một phần đến từ bia đỡ đạn là cậu.



Bia đỡ đạn cùng tên với cậu, đều tên là Văn Dục Nguyệt, xuất thân trong gia đình bình thường, nhưng lại có tham vọng bay cao. Một lần ngoài ý muốn, “Văn Dục Nguyệt” bị bỏ thuốc nên đã quan hệ với boss lớn nhà giàu, kết quả “Văn Dục Nguyệt” có thai.

Sau khi hai bên gia đình bàn bạc, hai người quyết định kết hôn. Sau khi kết hôn, boss giàu có Tần Duệ Tiêu cố gắng bồi dưỡng tình cảm, muốn làm người chồng và người ba có trách nhiệm. Ai ngờ, “Văn Dục Nguyệt” tiến vào giới nhà giàu rồi thì đứng núi này trông núi nọ, ghen tỵ với thụ chính, cảm thấy mọi thứ của cậu ta tốt hơn của mình, làm ầm ĩ so sánh mình với thụ chính. Thụ chính đương nhiên không ngồi yên, dưới tay cậu ta “Văn Dục Nguyệt” xuống dốc phong phanh, tính tình cực đoan nắng mưa thất thường, cuối cùng rơi vào kết cuộc khó sinh mà chết.

Văn Dục Nguyệt càng xem càng muốn khóc. Kiếp trước cơ thể cậu không tốt, người nhà tất nhiên ngàn lần cưng chiều cậu, cầm trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan. Nhà họ Văn cũng là gia đình giàu có, đương nhiên dâng đến trước mặt cậu những thứ tốt nhất, mặc cho cậu chọn lựa, cho đến bây giờ Văn Dục Nguyệt chưa từng gặp trường hợp này.

Cúi đầu nhìn cái bụng nhỏ của mình, lật xem những bức ảnh nằm viện mà ba mẹ Văn gửi đến, gương mặt quen thuộc khiến Văn Dục Nguyệt khóe mắt rưng rưng.

Văn Dục Nguyệt hít sâu một hơi, bình tĩnh lại. Đây là kinh nghiệm dưỡng bệnh của cậu ở kiếp trước, cơ thể mỏng manh khó có thể chống đỡ cảm xúc thay đổi nhanh chóng. Có được cơ hội sống lại một lần nữa, lại còn xuyên vào một cơ thể khỏe mạnh, Văn Dục Nguyệt ngầm hạ quyết tâm, cậu nhất định sẽ quý trọng sinh mệnh khó có được này, tiếp tục sống thật tốt.

Còn về phần đứa bé trong bụng, Văn Dục Nguyệt nhanh chóng đón nhận. Suy cho cùng cậu đã từng chết một lần, cứ coi như là món quà ông trời ban cho cậu đi.