Chỉnh sửa và edit lại: Ổi
“Cậu chủ, mau xuống dưới đi ạ.”
“Cậu chủ, cậu bình tĩnh chút đi. Cậu muốn cái gì tôi sẽ tìm cho cậu.”
Văn Dục Nguyệt từ trong mơ hồ từ từ tỉnh lại, phía sau truyền đến rất nhiều giọng nói lo lắng khuyên giải. Vừa cúi đầu xuống, Văn Dục Nguyệt sợ hãi đổ một tầng mồ hôi lạnh. Cậu cảm thấy mình đang bước lên cửa sổ, cả người hơi ngả ra ngoài, độ cao phía dưới hơn mười mét.
Một cơn choáng váng ập đến, Văn Dục Nguyệt không khỏi lảo đảo, vô thức vươn tay nắm lấy rèm cửa sổ phía trên.
Phía sau truyền đến tiếng kêu sợ hãi.
Văn Dục Nguyệt không dám phân tâm nghe người phía sau nói gì, cậu bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu, cẩn thận từ từ lùi cả người vô trong, thử thăm dò duỗi chân phải chạm xuống đất.
Lúc này mọi người phía sau mới vây quanh cậu reo lên. Có người ôm lấy eo cậu, kéo tay cậu rồi ôm chân cậu.
Văn Dục Nguyệt dựa vào sức mạnh của người phía sau, nhảy từ bệ cửa sổ xuống. Người phía sau ôm chặt eo cậu sải bước đi ra ngoài, Văn Dục Nguyệt sợ hãi hét lên.
Người nọ theo bản năng buông tay ra, rồi siết chặt lại, để cậu lên chiếc giường lớn cách xa cửa sổ.
Văn Dục Nguyệt mơ hồ ngồi trên giường, từ từ bình tĩnh để nhịp tim chậm lại. Cậu nắm chặt tấm ga trải giường, ổn định lại, lúc này mới có thời gian xem xét tình hình của mình.
Mười mấy người vây quanh cậu thành một vòng tròn, có người mặc tạp dề, có người mặc tây trang, bên cạnh còn có hai người mặc áo dài trắng. Trong đó dễ thấy nhất là người đàn ông cao lớn với khuôn mặt tái mét đứng ở giữa, có vẻ anh là người ôm cậu từ phía sau và đặt cậu lên giường.
Văn Dục Nguyệt không rõ tình huống hiện tại, thử thăm dò cảm ơn người ở giữa, có vẻ anh là người đứng đầu: “Cảm ơn anh đã cứu tôi.”
Câu nói châm lửa giận của người đàn ông, câu nói của cậu như không có gì khiến không khí càng bị đè nén thêm: “Tại sao cậu lại nhảy lầu?”
Ký ức kỳ lạ trong nháy mắt ập đến, Văn Dục Nguyệt không kịp nhớ lại, theo bản năng xin lỗi: “Rất xin lỗi.” Mặc dù không biết trước đó đã xảy ra những gì, nhưng Văn Dục Nguyệt mơ hồ cảm nhận được, vị này mặt đen như Quan Công, trông có vẻ dữ tợn không dễ chọc lại thật lòng quan tâm mình, còn chưa nói đến việc anh đã cứu cậu từ cửa sổ xuống. Hành động nhảy lầu của cậu đã khiến người này sợ hãi rất nhiều. Nghĩ vậy, Văn Dục Nguyệt thành tâm xin lỗi người nọ, muốn cho qua chuyện này.
Sau khi biết vợ của mình khóc lóc đòi nhảy lầu, Tần Duệ Tiêu bỏ cuộc thỏa thuận với đối tác lại, vội vàng chạy đến đây, nhìn thấy cảnh người nọ nhoài người ra ngoài cửa sổ, tim Tần Duệ Tiêu như ngừng một nhịp.
Anh sợ mình tiến lên sẽ khiến người nọ càng kích động, người hầu cũng vì nguyên nhân đó nên không dám lên cản lại. Nhìn thấy người trên cửa sổ hồi tâm chuyển ý muốn bước xuống, Tần Duệ Tiêu mới vội bước đến ôm ngang cậu.
Lúc đến đây, ngồi trên xe Tần Duệ Tiêu đã nghĩ, lần này nhất định phải dạy cho cậu một bài học. Từ khi kết hôn đến nay, dù người vợ xa lạ này đưa ra bao nhiêu yêu cầu vô lý, Tần Duệ Tiêu đều cố gắng thỏa mãn cậu, xây dựng gia đình nhỏ của mình. Không ngờ Văn Dục Nguyệt càng ngày càng quá đáng, sau lần cậu tuyệt thực đòi anh ở lại chăm sóc, lòng Tần Duệ Tiêu đã lạnh hoàn toàn, chỉ ra lệnh quản gia đáp ứng các yêu cầu của Văn Dục Nguyệt, đồng thời không đặt chân đến đây nữa.
Không ngờ một tháng trôi qua, Văn Dục Nguyệt lại càng tệ hại hơn! Lần này còn đòi nhảy lầu!
Tần Duệ Tiêu đã hạ quyết tâm lần này phải dạy cho Văn Dục Nguyệt một bài học, giải thích chỗ lợi chỗ hại với cậu, nhưng khi cúi đầu vô tình bắt gặp ánh mắt đáng thương của Văn Dục Nguyệt.
Đôi mắt hạnh ngập nước, ướŧ áŧ như chịu rất nhiều oan ức, khiến người ta không khỏi muốn an ủi cậu.
Tần Duệ Tiêu tim đập loạn nhịp, nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại. Không thể không nói, người vợ trước mắt của anh có bề ngoài rất rất đẹp. Lúc trước, Tần Duệ Tiêu và ba mẹ Tần cũng vì thấy bề ngoài đáng yêu ngoan ngoãn của cậu mà nghĩ Văn Dục Nguyệt là cậu bé ngoan, chấm cuộc hôn nhân này.
Lúc này nhìn thấy khuôn mặt ấm ức của Văn Dục Nguyệt, Tần Duệ Tiêu bỗng sinh ảo giác rằng cậu có thể thay đổi. Nghĩ vậy, Tần Duệ Tiêu cười lạnh một tiếng. Đáng tiếc, đó chỉ là ảo giác thôi. Trải qua chuyện khi trước, Tần Duệ Tiêu đã nhận thức rõ sự thật, Văn Dục Nguyệt chính là người bên ngoài vàng ngọc bên trong thối nát.