Chương 41: Tôi ở đây

Cố Trầm Ngôn đi đến bên giường bệnh.

Nhìn thiếu niên nằm ở trên giường đang nhắm lại cặp mắt so với ngôi sao còn xinh đẹp hơn kia, ngoan ngoan ngoãn ngoãn, lại không có sức sống như ngày xưa.

Khuôn mặt tái nhọt, tư thái yếu ớt, làm Cố Trầm Ngôn đôi mày cau lại.

Môi mỏng hơi nhấp.

Cố Trầm Ngôn khom lưng, bàn tay to rộng nhẹ nhàng chạm vào trên trán Kiều Thư.

Một mảnh nóng bỏng truyền đến.

Anh mắt Cố Trầm Ngôn hơi trầm xuống.

Đột nhiên, bàn tay anh nhẹ nhàng chạm vào hàng lông mi đang khẽ run, lông mi mềm mại ở trong lòng bàn tay Cố Trầm Ngôn nhẹ nhàng cọ qua.

Có chút phát ngứa.

Cố Trầm Ngôn dịch bàn tay ra, nhìn đến thiếu niên yếu ớt trên giường run lông mi, giãy giụa mà đem hai mắt mở ra một cái khe thật nhỏ.

Đầu óc hôn hôn trầm trầm, Kiều Thư cố sức mở to mắt, tầm mắt lại mơ mơ hồ hồ không tụ được tiêu điểm.

Thân thể khó chịu, đầu càng khó chịu.

Trong lúc mơ mơ màng màng, trong tầm mắt cậu dần dần cảm nhận được thân ảnh cao lớn của một người đang nhìn cậu, hình như là Cố Trầm Ngôn?

Sinh bệnh khó chịu cùng ủy khuất khi tên Cố Trầm Ngôn xuất hiện trong đầu làm cậu nháy mắt bùng nổ, cậu mếu máo gọi một tiếng: “Chồng ơi.....”

Thanh âm rất nhỏ.

Nhưng Cố Trầm Ngôn lại nghe được rồi, ánh mắt anh giật giật, cúi người ghé sát vào Kiều Thư, bàn tay dừng ở trên đầu Kiều Thư, trong âm thanh lạnh lùng lại lộ ra một tia ôn nhu khó có được.

Cố Trầm Ngôn: “Tôi ở đây”.

Kiều Thư đôi mắt mở to một ít, “Khó chịu”.

Cố Trầm Ngôn: “Nơi nào khó chịu”.

Kiều Thư nghĩ nghĩ: “Đau đầu”.

Anh ấn hai ngón tay mình lên thái dương cậu xoa nhẹ để cậu thư giản giảm đau đầu.

Đau đơn trên đầu hơi chút giảm bớt, Kiều Thư đang mếu máo cũng chậm rãi bình ổn lại.

Cố Trầm Ngôn: “Đỡ chút nào không?”

Kiều Thư nhắm mắt lại, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

Vài giây sau, cậu lại mở to mắt, ủy khuất nói: “Đói bụng”.

Một bên ngưng thần lắng nghe Lộ Nguyệt vội vàng lấy qua cháo trắng mà Âu Nhất Niên vừa mua trở về.

Cố Trầm Ngôn liếc mắt nhìn Lộ Nguyệt một cái, lại nhìn về phía Kiều Thư: “Tôi đút?”

Kiều Thư làm nũng gật đầu: “Ừm”.

Cố Trầm Ngôn tại bên mép giường ngồi xuống, cúi người động tác ôn nhu đem Kiều Thư bế lên, tránh đi kim truyền dịch trên cánh tay Kiều Thư, để cho Kiều Thư dựa vào trong lòng ngực của mình.

Kiều Thư đầu giật giật, ngoan ngoãn ở trong lòng ngực Cố Trầm Ngôn điều chỉnh tư thế cho thoải mái một chút.

Cố Trầm Ngôn xoa xoa đầu Kiều Thư, quay đầu nhìn về phía Lộ Nguyệt.

Lộ Nguyệt vội vàng đem cà mèn đựng cháo mở ra, đem cháo đổ ra chén, lại tìm cái muỗng đặt ở trong chén, Âu Nhất Niên đã động tác nhanh chóng mà mở cái bàn ra.

Cháo trắng được để lên trên bàn.

Động tác đút cháo của Cố Trầm Ngôn cũng không thuần thục lắm, có chút cứng đờ cùng cảm giác mới lạ, vừa nhìn liền biết là anh chưa từng đút ai ăn.

Nhưng anh phá lệ có kiên nhẫn.

Mỗi một muỗng cháo, anh đều sẽ nhẹ nhàng thổi nguội, đem cháo thổi cho nguội một chút để Kiều Thư dễ ăn.

Thời điểm đút cho Kiều Thư, sẽ dùng một cái tay khác để ở dưới cằm Kiều Thư nâng nhẹ để dễ đút.

Kiều Thư mơ màng sắp ngủ.

Cố Trầm Ngôn có đôi khi sẽ nhắc nhở: “Ngoan, há miệng”.

Kiều Thư liền sẽ ngoan ngoãn há miệng uống cháo.

Một chén cháo đút hơn nửa tiếng đồng hồ, Kiều Thư ăn no liền lại lần nữa trợn mắt ngẩng đầu nhìn về phía Cố Trầm Ngôn: “Đau đầu”.

Cố Trầm Ngôn: “Ừm”.

Ngón tay một lần nữa dừng ở chỗ huyệt Thái Dương, Kiều Thư thoải mái nhắm mắt lại, không qua một hồi liền ngủ say.

Cố Trầm Ngôn như cũ ôm Kiều Thư, động tác xoa ấn trên tay cũng không có ngừng, thần thái ôn nhu.

Nhưng chút xíu ôn nhu này ở thời điểm anh ngẩng đầu nhìn về phía Âu Nhất Niên liền nháy mắt tan đi, uy nghiêm thuộc về người thống trị tản ra.

Cố Trầm Ngôn: “Bác sĩ nói như thế nào?”

Âu Nhất Niên da đầu căng thẳng, chạy nhanh nói: “Bác sĩ nói thiếu gia đêm nay phải ở lại bệnh viện quan sát một đêm……” Hắn nỗ lực lục lại ký ức, đem lời bác sĩ mới vừa rồi nói một chữ cũng không thiếu thuật lại cho Cố Trầm Ngôn.

Cố Trầm Ngôn nghe xong, tâm buông một ít, rồi sau đó hỏi: “Sao lại thế này?”

Trong thanh âm cất giấu một tia không vui.

Âu Nhất Niên nào dám giấu giếm: “Thiếu gia hôm nay xuống nước quay cảnh đánh diễn, vẫn luôn quay từ 8 giờ sáng đến chiều……”

Cố Trầm Ngôn nghe, mày nhăn lại.

Trong núi độ ấm so với bên trong nội thành thấp hơn rất nhiều, cơ hồ là âm độ.

Anh không khỏi có chút tức giận.

Giận đoàn phim không màng đến thân thể Kiều Thư mà lăn lộn cậu, cũng giận Kiều Thư không quan tâm đến thân thể vì đóng phim.

Nhưng này lại giống như vô cớ gây rối.

Bởi vì đây là công việc của Kiều Thư.

Đêm đã khuya, Cố Trầm Ngôn để cho Âu Nhất Niên cùng Lộ Nguyệt đã vội một ngày đi nghỉ ngơi.

Trên đường đi ra ngoài lại gặp được Trần Văn Uyên từ bên ngoài trở về.

Trần Văn Uyên đưa cho Cố Trầm Ngôn một cái túi giấy: “Tiên sinh, ngài còn không chưa ăn tối”.

Cố Trầm Ngôn tiếp nhận: “Cảm ơn”.

“Cậu cũng đi nghỉ ngơi đi”.

Trần Văn Uyên: “Vâng”.

Hắn đem sô pha bên cạnh giường trải xong đệm chăn vừa mới mua, lúc này mới rời đi.

Thực nhanh, trong phòng bệnh một người chỉ còn lại Cố Trầm Ngôn cùng Kiều Thư đang ngủ say.

Cố Trầm Ngôn ngồi ở một bên, thường thường lại sờ sờ trán của Kiều Thư, lại nhìn bình nước thuốc đang chảy từng tí từng tí.

Hơn 3 giờ sáng, bình nước thuốc của Kiều Thư đã truyền xong, hộ sĩ tiến vào giúp Kiều Thư đo lại nhiệt độ cơ thể.

Hộ sĩ: “37.5, còn có một chút sốt nhẹ, người nhà buổi tối chú ý một chút, nếu phát sốt trở lại liền rung chuông kêu bác sĩ”.

Cố Trầm Ngôn: “Được”.

Trong khoảng thời gian đó hộ sĩ trực ban cứ cách nửa giờ liền tiến vào đo thân nhiệt cho Kiều Thư một lần, thẳng đến khi phía chân trời lộ ra chút ánh sáng nhiệt độ cơ thể của Kiều Thư mới bình thường trở lại.

Cố Trầm Ngôn trong lòng khẽ buông lỏng, lúc này anh mới đứng dậy đi đến trên sô pha nằm xuống nghỉ ngơi.

Kiều Thư là bị tiếng bước chân đi tới đi lui bên ngoài của đánh thức, cậu mơ mơ màng màng theo thói quen duỗi tay muốn lấy điện thoại ở đầu giường, sờ soạng một hồi, không chỉ có không sờ đến điện thoại, còn phát hiện tủ đầu giường có chút không đúng.

Kiều Thư mở mắt ra.

Lúc này trời còn chưa hoàn toàn sáng hẳn, nhưng đã đủ để cậu nhìn thấy rõ cảnh tượng trong phòng.

Là phòng bệnh điển hình trong bệnh viện……

Kiều Thư chớp chớp mắt, sau đó nhớ tới ngày hôm qua hình như cậu phát sốt hôn mê.

Hẳn là Âu Nhất Niên bọn họ đem cậu đưa đến bệnh viện.

Mùa đông nằm trong ổ chăn ấm áp là hấp dẫn người nhất, Kiều Thư cả người ấm áp không muốn đi ra khỏi chăn, đơn giản ỷ vào mình sinh bệnh liền tiếp tục nằm, nhưng là không nằm được một hồi cậu liền không thể không rời giường.

Kiều Thư: QAQ

Quá mót!

Kiều Thư giãy giụa ngồi dậy, đang muốn xốc chăn lên xuống giường, liền nhìn đến trên sô pha đối diện giường bệnh có một người đang nằm.

Cậu khϊếp sợ mở to hai mắt.

Sau đó xoa xoa mắt, người còn ở, tiếp tục xoa xoa mắt, người vẫn là còn ở!

Cố Trầm Ngôn???

Anh ấy như thế nào lại ở đây!

“Chồng ơi”.

Một chút hình ảnh linh tinh truyền đến, Kiều Thư mộng bức một chút, sau đó toàn bộ ký ức tối hôm qua dũng mãnh tiến vào đầu cậu.

Nháy mắt, gương mặt Kiều Thư bạo hồng.

Cậu nhìn chằm chằm Cố Trầm Ngôn đang ngủ say, trong đầu hình ảnh tối hôm qua không ngừng lặp lại.

Cậu hướng Cố Trầm Ngôn làm nũng!

Cậu còn gọi Cố Trầm Ngôn là chồng?

Kiều Thư giơ tay che mặt lại, lần đầu tiên gặp lại liền kêu Cố Trầm Ngôn là chồng quá ngượng ngùng!

Lúc ấy Cố Trầm Ngôn phản ứng như thế nào?

Kiều Thư đỏ mặt suy nghĩ một hồi, không nghĩ tới.

Cố Trầm Ngôn còn ôm cậu, đút cậu uống cháo, còn xoa đầu cho cậu……

A!

Người nam nhân này như thế nào tốt như vậy!

Kiều Thư ngây ngô cười.

Tối hôm qua như thế nào liền không thanh tỉnh đâu? Quá đáng tiếc!

“Ngô!”

Kiều Thư đang thẹn thùng bị nhu cầu sinh lí mãnh liệt kí©h thí©ɧ hoàn hồn, cậu kẹp chặt hai chân, xốc chăn lên, trong lúc mang giày nhớ tới Cố Trầm Ngôn còn đang ngủ say, liền lập tức thả nhẹ động tác.

Cậu động tác nhẹ nhàng đi đến phòng vệ sinh.

Lúc trở về cậu vốn muốn tiếp tục trở lại nằm trên giường, nhưng là khi nhìn đến người nam nhân đang nằm ngủ ở trên sô pha bước chân cậu liền không chịu khống chế hướng sô pha bên kia đi đến.

Kiều Thư ngồi xổm xuống.

Khuỷu tay cậu đặt ở đầu gối, bàn tay để hai bên má, ánh mắt mang theo ý cười ngọt ngào dừng ở trên mặt nam nhân.

Này vẫn là lần đầu tiên Kiều Thư nhìn thấy dáng vẽ đang say ngủ của Cố Trầm Ngôn.

Đã không còn nghiêm túc lạnh nhạt như khi thanh tỉnh, lúc ngủ khuôn mặt Cố Trầm Ngôn rất bình thản, tuy rằng tư thế ngủ của anh như cũ thực quy củ.

Cố Trầm Ngôn cả người nằm thẳng, đôi tay ngay ngắn đặt ở trên bụng, anh nằm đến thẳng thắn, bởi vì do sô pha quá ngắn, hai chân anh đặt ở cuối sô pha một chút, còn lại là treo ở trên không, nhìn thực sự đáng thương, không phù hợp thân phận tổng tài của anh.

Còn tốt là trong phòng bệnh có máy sưởi, nếu không Cố Trầm Ngôn nằm kiểu này, phỏng chừng chân đều sắp đông lạnh phế đi.

Kiều Thư dịch qua đố một chút, giúp Cố Trầm Ngôn lôi kéo chăn đắp lên chân, lại động tác nhẹ nhàng dịch trở về.

Cậu nhìn Cố Trầm Ngôn.

Người nam nhân này như thế nào có thể đẹp như vậy, cái trán đẹp, lông mày đẹp, lông mi cũng đẹp.

“Còn khá dài?”

Kiều Thư nói thầm một câu, nhịn không được vươn tay, ngón trỏ nhẹ nhàng mà ở trên hàng lông mi kia khảy khảy.

“Này có thể chơi cầu trượt luôn rồi đi?”

Thỏa mãn ý muốn đυ.ng chạm, tầm mắt Kiều Thư lại dời xuống.

Cái mũi rất đẹp a, môi cũng hảo hảo xem, giống như thực mềm, không đúng, chính là mềm.

“Mình từng hôn qua”.

Kiều Thư lặng lẽ nói, sau đó trộm nuốt nuốt nước miếng, còn muốn hôn một chút.

Đầu không tự giác duỗi đến.

Cách đôi môi làm cậu thèm muốn còn một chút nữa, sắp chạm vào.

“Kiều Thư?”

Thanh âm có chút khàn khàn truyền đến, Kiều Thư bị hoảng sợ, cả người theo bản năng co rụt lại phía sau, mông ngã ngồi trên mặt đất, ánh mắt hoảng loạn chột dạ.

Cố Trầm Ngôn xốc chăn lên ngồi dậy, cúi người đem Kiều Thư nửa bế lên, động tác ôn nhu vỗ vỗ quần áo phía sau lưng Kiều Thư: “Dọa đến em?”

“Té ngã đau không?”

Kiều Thư chột dạ xấu hổ lắc đầu: “Không, không có, là do tôi không cẩn thận”.

Bàn tay ấm áp đột nhiên dán lên trên trán, Kiều Thư ngẩng đầu, liền nhìn đến thần sắc nghiêm túc của nam nhân.

Cố Trầm Ngôn: “Không sốt”.

Lại hỏi: “Em còn có chỗ nào khó chịu không?”

Kiều Thư lắc đầu: “Không có”.

Cố Trầm Ngôn đem Kiều Thư để lên trên sô pha ngồi xong, đi đến một bên, lấy qua đồ dùng tẩy rửa mà Trần Văn Uyên hôm qua đã mua: “Chúng ta rửa mặt trước, một hồi Trần đặc trợ sẽ đưa bữa sáng lại đây, ăn xong sau đó lại để bác sĩ kiểm tra một chút”.

Kiều Thư: “Được”.

Hai người thay phiên nhau đánh răng rửa mặt.

Sửa sang lại xong, chút xấu hổ của Kiều Thư lúc này mới hoàn toàn tan đi, dù sao Cố Trầm Ngôn cũng không biết cậu vừa mới tính toán làm cái gì!

Xấu hổ gì đó hoàn toàn không cần thiết.

Kiều Thư bình tĩnh lại.

Sau khi bình tĩnh, Kiều Thư lúc này mới nhớ tới, cậu hỏi: “Anh như thế nào lại ở đây?”

Cố Trầm Ngôn bình tĩnh nói: “Ngày hôm qua nhận được điện thoại của Âu Nhất Niên, biết em phát sốt không yên tâm liền tới đây nhìn xem”.

Nói tới đây, anh đột nhiên nghiêm túc nhìn về phía Kiều Thư: “Kiều Thư”.

Kiều Thư theo bản năng nghiêm túc lên: “Vâng!”

Cố Trầm Ngôn: “Phương diện đóng phim của em tôi cũng không hiểu, lần này em bởi vì diễn kịch mà sinh bệnh là bởi vì em nghiêm túc đối với công tác của em, trong giới giải trí cũng có không ít diễn viên bởi vì chuyên tâm đóng phim mà bị thương, đây là công việc của em, tôi thân là người ngoài nghề vốn không nên nói cái gì đó, nhưng thân là chồng của em, tôi hy vọng lần sau ở thời điểm công tác có thể ưu tiên suy xét thân thể của mình”.

“Kiều Thư, tôi sẽ lo lắng cho em, tôi muốn em khỏe mạnh”.

Lời nói của nam nhân cùng với thần thái nghiêm túc của anh, giống như một cổ dòng nước ấm chảy vào trong thân thể Kiều Thư, chảy vào khắp người cậu.

“Được, tôi đáp ứng anh”. Kiều Thư nghiêm túc hứa hẹn nói.

Trần Văn Uyên bọn họ tới thực nhanh.

Kiều Thư ăn xong bữa sáng mà bọn họ mang lại đây không quá một lúc bác sĩ liền tới kiểm tra phòng.

Bác sĩ giúp Kiều Thư đo nhiệt độ cơ thể, lại kỹ càng tỉ mỉ hỏi một ít vấn đề, Kiều Thư toàn bộ ngoan ngoãn trả lời.

Bác sĩ: “Không còn vấn đề gì, một hồi liền có thể xuất viện, trở về chú ý giữ ấm”.

Cố Trầm Ngôn: “Được, cảm ơn bác sĩ”.

Âu Nhất Niên đi làm thủ tục xuất viện, Lộ Nguyệt ở thu thập đồ vật, Cố Trầm Ngôn lâm thời nhận được một cuộc điện thoại, đang ở bên ngoài hành lang, Trần Văn Uyên còn lại là cầm điện thoại gửi tin tức.

Kiều Thư nghĩ nghĩ đi qua đó: “Trần đặc trợ, ngài hiện tại có rảnh không?”

Trần Văn Uyên thu hồi điện thoại, nói: “Có”.

Kiều Thư hỏi: “Ngày hôm qua các anh mấy giờ đến?” Nguyên bản là muốn hỏi Cố Trầm Ngôn, nhưng bị Cố Trầm Ngôn đánh gãy sau đó Kiều Thư chỉ lo cảm động ngọt ngào liền đã quên mất.

Trần Văn Uyên nghĩ nghĩ, nói: “Không sai biệt lắm 9 giờ đến bệnh viện”.

Kiều Thư: “Trễ như vậy?”

Trần Văn Uyên: “Ân, tiên sinh mới từ Khánh thành kết thúc công tác trở về liền nghe được tin tức ngài sinh bệnh liền công ty cũng chưa trở lại, nửa đường trực tiếp quay lại sân bay đi chuyến bay gần nhất lại đây”.

Kiều Thư bắt được đến trọng điểm: “Khánh thành? Các anh lần này đi công tác ở Khánh thành?”

Trần Văn Uyên: “Ừm”

Kiều Thư: “Các anh đi công tác mấy ngày?”

Trần Văn Uyên: “Mười ngày”.

Kiều Thư: “!!!”

Khánh thành cùng Diêm Thành đi từ Hải Thành hoàn toàn là hai phương hướng trái ngược nhau!

Cho nên lần trước Cố Trầm Ngôn căn bản không phải tiện đường lại đây đưa quần áo cho cậu, mà là cố ý lại đây nhìn cậu?

Lần này càng là người mới vừa trở lại Hải Thành, nghe được cậu sinh bệnh liền lập tức bay tới Diêm Thành!

Người nam nhân này……

Như thế nào có thể tốt như vậy!

“Các người đang nói cái gì?” Nghe xong điện thoại trở về Cố Trầm Ngôn nhìn khoảng cách hai người có chút gần hỏi.

Kiều Thư ngẩng đầu.

Cậu nhìn thấy nam nhân đứng ở cửa phòng bệnh nghịch sáng có chút thấy không rõ khuôn mặt.

Cậu sửng sốt một chút.

Cố Trầm Ngôn hơi hơi nhấp môi, rồi sau đó trực tiếp đi tới, tinh chuẩn mà ngăn cách hai người, Trần Văn Uyên thấy thế, nhanh chóng rút đi, đến một bên khác một lần nữa lấy ra điện thoại tiếp tục gửi tin nhắn.

Cố Trầm Ngôn: “Hửm?”

Kiều Thư hoàn hồn, sau đó lộ ra một nụ cười cực kì xán lạn: “Cố Trầm Ngôn, anh như thế nào tốt như vậy?”

Cố Trầm Ngôn nghi hoặc.

Nhưng thực nhanh anh nghiêm túc phát ra một cái nghi vấn khác: “Vì cái gì không gọi chồng?”

Kiều Thư: “……”

Không cần sờ, Kiều Thư đều biết gương mặt cậu hiện tại đang cực kì cực kì nóng, hơn nữa nhất định thực hồng.

Người nam nhân trước mặt này còn đang cúi đầu nhìn cậu.

Đối phương ánh mắt thực nghiêm túc, đang chờ đợi cậu trả lời.

Kiều Thư toàn thân bị ngượng ngùng bao vây, nhưng thực nhanh cậu liền mở miệng, thanh âm có chút nhẹ, lại cũng đủ rõ ràng: “Chồng”.