Chương 40: Chồng ơi

Âu Nhất Niên bàn tay hướng đến trán của Kiều Thư sờ sờ liền sờ đến một mảnh da thịt nóng bỏng.

Âu Nhất Niên: “Không tốt, thiếu gia phát sốt”.

Khánh thành.

Cố Trầm Ngôn bàn xong chuyện hợp tác, chuẩn bị khởi hành trở lại Hải Thành.

Trần Văn Uyên: “Tiên sinh, đã định tốt vé máy bay, buổi chiều 3 giờ lên máy bay”.

Cố Trầm Ngôn: “Ừm”

Trần Văn Uyên: “Trịnh tổng bọn họ tặng lễ vật cho ngài, là khánh thành một ít đặc sản, ngài muốn xem qua không?”

Cố Trầm Ngôn: “Không cần, trước nhận đi, đợi sau khi trở về, cậu chuẩn bị một ít đặc sản của Hải Thành làm đáp lễ”.

Trần Văn Uyên: “Vâng”

Trần Văn Uyên đi ra ngoài.

Cố Trầm Ngôn: “Từ từ”.

Trần Văn Uyên quay lại.

Cố Trầm Ngôn cúi đầu ánh mắt dừng ở trên cổ tay áo, chỗ nút tay áo màu lam, anh hỏi: “Xung quanh nơi này có trung tâm thương mại không?”

Trần Văn Uyên sửng sốt: “Có”.

Cố Trầm Ngôn đậy lại laptop, đứng lên: “Đi”.

Trung tâm thương mại rất lớn, các loại cửa hàng rực rỡ muôn màu, Cố Trầm Ngôn đi ở bên trong khó được có chút mê mang.

Cố Trầm Ngôn: “Trần đặc trợ”.

Trần Văn Uyên: “Tiên sinh”.

Cố Trầm Ngôn: “Cậu ngày thường đi công tác về sẽ mang quà gì trở về?”

Nháy mắt đã hiểu nhưng là người cuồng công tác cho nên đến nay vẫn còn độc thân Trần Văn Uyên: “……”

Trần Văn Uyên: “Xin lỗi tiên sinh, tôi không có kinh nghiệm tặng quà cho người yêu”. Dừng một chút, hắn nói: “Ngài có nhu cầu, tôi có thể dựa theo hiểu biết của tôi giúp ngài tham khảo, hoặc là tôi có thể đi hỏi bí thư Ngô bọn họ”.

Lần này đi ra ngoài, Cố Trầm Ngôn mang theo phân nữa nhân viên cấp cao của công ty còn có mấy luật sư.

Công tác hoàn thành, hiện nay trừ bỏ Trần Văn Uyên như cũ đi theo Cố Trầm Ngôn, những người khác đều tự do hoạt động.

Cố Trầm Ngôn: “Không cần”.

Anh nói: “Thời gian còn sớm, tôi từ từ dạo”.

Khó được, anh săn sóc nói: “Cậu cũng có thể đi chung quanh nhìn xem, thích hợp thả lỏng một chút, không cần đi theo tôi”.

Trần Văn Uyên cự tuyệt: “Đa tạ tiên sinh, nhưng tôi cảm thấy đi theo ngài tương đối tốt, có thể tích lũy kinh nghiệm”.

Đồng thời hắn nghĩ đến, hiện tại là thời điểm tăng một ít tri thức về phương diện này, thân là một đặc trợ toàn năng, không thể có chỗ không am hiểu.

Cố Trầm Ngôn không có miễn cưỡng.

Hai người đi ở trong trung tâm thương mại, Cố Trầm Ngôn là lần đầu tiên đi chọn quà, cái này không thích hợp, cái kia không thích hợp.

Kiều Thư sẽ thích cái gì đây?

Cố Trầm Ngôn: “Trần đặc trợ, cậu cảm thấy nam sinh ở tuổi này của Kiều Thư sẽ thích cái gì?”

Anh trước kia thời điểm mang theo Cố Yến chỉ có ở thời điểm Cố Yến thành niên đưa cho Cố Yến một chiếc xe thể thao bản giới hạn, thời điểm còn lại đều là trực tiếp đưa tiền để Cố Yến tự đi mua thứ hắn thích.

Cũng mua xe thể thao cho Kiều Thư?

Ở Khánh thành mua xe thể thao? Cố Trầm Ngôn cảm thấy nơi nào có chút không đúng.

Trần Văn Uyên nhìn quanh bốn phía, đột nhiên chỉ về hướng một cửa hàng: “Tiên sinh, cái kia tựa hồ không tồi”.

Cố Trầm Ngôn nhìn lại, đó là một cửa hàng bán máy trò chơi.

Anh tự hỏi một chút, hướng bên kia đi đến, Cố Trầm Ngôn nhớ tới, em trai của Phương Chu Du tựa hồ thường xuyên quấn lấy Phương Chu Du đòi mua máy chơi game, Kiều Thư cùng em trai của Phương Chu Du tuổi không sai biệt lắm, hẳn là cũng sẽ thích.

“Tiên sinh, máy này là máy mới nhất trước mắt, cũng là máy bán chạy nhất, hôm nay vừa đến, ngài xem xem, liền còn thừa một cái cuối cùng”. Chủ quán đẩy mạnh tiêu thụ nói: “Ngài là mua cho đứa nhỏ trong nhà sao?”

“Đứa nhỏ?” Cố Trầm Ngôn suy nghĩ một chút, gật đầu: “Đúng vậy”.

Chủ quán cười: “Kia mua cái máy này tuyệt đối không sai, tôi nói cho ngài nghe, hiện tại mấy đứa nhỏ đều mê chơi cái này, ngay cả tuổi này của ngài cũng có rất nhiều người thích, chơi trò chơi còn dễ dàng cùng đứa nhỏ trong nhà bồi dưỡng cảm tình, ngài vừa thấy chính là nhân sĩ thành công công tác ngày thường chắc chắn rất bận không có thời gian bồi người trong nhà, ngài có thể mua cái này, thời gian nhàn hạ cùng đứa nhỏ cùng nhau chơi, tuyệt đối có lợi cho việc bồi dưỡng cảm tình”.

Một bên Trần Văn Uyên tra xong tư liệu, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Trầm Ngôn: “Tiên sinh, hắn nói không sai, trước mắt trò chơi này ở quốc nội có độ hoan nghênh rất cao, ở trong quần thể thanh thiếu niên chiếm tới 86% trong toàn bộ thị trường”.

Cố Trầm Ngôn gật đầu: “Được”.

Cùng Kiều Thư cùng nhau chơi trò chơi?

Cố Trầm Ngôn suy nghĩ một chút, tựa hồ là một thể nghiệm không tồi, có thể thử một chút.

Buổi chiều 3 giờ.

Máy bay từ Khánh thành cất cánh, 5 giờ 10 dừng ở Hải Thành sân bay.

Cố Trầm Ngôn một đám người thông qua thông đạo khách quý đi ra ngoài, tới đón bọn họ xe sớm đã chờ ở bên ngoài sân bay.

Cố Trầm Ngôn ngồi trên xe.

Sau khi xuống máy bay anh liền mở nguồn điện thoại lên, sau đó lúc vừa lên xe chuông điện thoại đột nhiên vang lên, anh lấy ra điện thoại, là Âu Nhất Niên.

Cố Trầm Ngôn nhíu mày.

Anh nhanh chóng nhấn nghe.

Thanh âm vội vàng của Âu Nhất Niên truyền đến: “Tiên sinh, Kiều thiếu gia phát sốt 40 độ, tôi hiện tại đang trên đường đưa thiếu gia đến bệnh viên”.

Cố Trầm Ngôn sắc mặt trầm xuống: “Tôi hiện tại liền tới đó”.

Anh treo điện thoại, đối với tài xế đã chạy xe được một đoạn nói: “Trở lại sân bay”.

Trần Văn Uyên: “Tiên sinh?”

Cố Trầm Ngôn: “Trần đặc trợ, giúp ta đặt vé máy bay gần nhất bay đi Diêm Thành”.

Anh nhanh chóng quyết định nói: “Hôm nay hội nghị chậm lại, chờ tôi thông báo, để bí thư Ngô bọn họ tùy thời chuẩn bị sẵn sàng”.

Trần Văn Uyên: “Vâng”.

Cố Trầm Ngôn lại dặn dò vài câu, vừa lúc xe đã trở lại bên ngoài sân bay, anh ôm áo khoác vội vàng xuống xe, Trần Văn Uyên theo sát ở phía sau anh.

Mặc dù muốn nhanh chút, nhưng chuyến bay gần nhất cũng phải chờ đến 6 giờ 15 phút.

Chờ Cố Trầm Ngôn tới Diêm Thành, đã là gần 9 giờ tối, Trần Văn Uyên đã sớm liên hệ xe tốt, hai người vừa xuống máy bay liền nhanh chóng chạy đến bệnh viện bên trong nội thành.

Trong phòng bệnh màu trắng.

Kiều Thư nằm ở trên giường bệnh, đôi mắt cậu gắt gao nhắm lại, trên gương mặt xưa nay trắng nõn hiện tại liền trắng bệch vì bệnh, một đôi môi trắng như giấy, hơi hơi bong da.

Trên người cậu mà chăn màu trắng thống nhất của bệnh viện, bên dưới chăn, trên mu bàn tay trắng nõn còn đang cắm kim tiêm.

Lộ Nguyệt cầm khăn lông giúp Kiều Thư lau mặt, lại sợ Kiều Thư hơi có gió liền sẽ lạnh, liền cầm khăn lông che lại từng tí.

Còn sẽ thường thường dùng tăm bông dính nước giúp đôi môi Kiều Thư dễ chịu đôi chút.

“Răng rắc”

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Lộ Nguyệt quay đầu ra sau nhìn, liền nhìn thấy trên tay Âu Nhất Niên cầm theo mấy cái túi.

Âu Nhất Niên: “Thiếu gia tỉnh chưa?”

Lộ Nguyệt lắc đầu: “Không có”.

Âu Nhất Niên đem túi để lên trên bàn: “Cô ăn trước chút đồ ăn đi, cháo trắng một hồi chờ thiếu gia tỉnh lại lại đút”.

Lộ Nguyệt: “Ừm”.

Lộ Nguyệt đi qua ăn một chút, nơi bọn họ đóng phim tình hình giao thông không tốt, không có xe, là Âu Nhất Niên cõng Kiều Thư hướng sườn núi chạy, tìm được một chiếc xe đỗ ở chỗ sườn núi gần đoàn phim một đường lái xe tốc độ cao đi vào nội thành đến bệnh viện.

Bởi vì cách khá xa, trên đường lăn lộn rất nhiều tiếng đồng hồ, Kiều Thư càng là ở nửa đường liền hôn mê, hai người làm gì cũng không được, cũng chưa có tâm tư ăn cơm chiều.

Đến khi Kiều Thư đã được bác sĩ chăm sóc chẩn trị, Âu Nhất Niên mới có thời gian đi bên ngoài mua chút đồ ăn.

Âu Nhất Niên cũng cầm một cái bánh bột ngô ăn, hắn một bên ăn, một bên tiếp nhận công việc vừa rồi của Lộ Nguyệt, giúp Kiều Thư che từng tí lại cái chăn.

Hai người đang vội vàng, cửa phòng liền truyền đến tiếng bước chân.

Bọn họ quay đầu vừa thấy, nháy mắt kinh ngạc trực tiếp đứng thẳng.

Âu Nhất Niên: “Tiên sinh, ngài đã tới”.

Lộ Nguyệt: “Cố, Cố tiên sinh”.

Cố Trầm Ngôn gật gật đầu, trực tiếp cất bước đi đến bên cạnh giường bệnh.

Kiều Thư mơ mơ màng màng chi gian cảm giác chính mình nhìn thấy được Cố Trầm Ngôn, cậu khó chịu lại ủy khuất mà mếu máo một tiếng: “Chồng ơi......”

_________________________

Hôm qua dí thứ 7 tui đi tuyển sinh 2 ngày 1 đêm không có laptop nên không có làm được chương nào nay làm bù lại ă.