Chương 26: Tặng quà

Kiều Thư ngẩng đầu, hai mắt ướt dầm dề nghi hoặc mà nhìn về phía anh.

Cố Trầm Ngôn lại duỗi tay che lại đôi mắt cậu.

Kiều Thư: “Anh làm cái gì?”

Cố Trầm Ngôn thanh âm khàn khàn: “Đừng nhìn tôi như vậy?”

Kiều Thư cười ra tiếng: “Vậy anh cũng không đừng dùng loại thanh âm này nói chuyện với tôi”.

Lại một lát sau.

Kiều Thư đẩy đẩy Cố Trầm Ngôn: “Sủi cảo sắp hỏng rồi”.

Cố Trầm Ngôn: “Bình ổn lại rồi sao?”

Kiều Thư: “……”

Cậu đỏ mặt lên: “Ừm”.

Cố Trầm Ngôn lúc này mới đem người buông ra.

Nắp nồi sủi cảo vẫn luôn không an phận nhích tới nhích lui, nước trong nồi sôi trào không ngừng mà tràn ra bên ngoài.

Cố Trầm Ngôn đem lửa tắt đi, mở nắp nồi ra.

Nước sôi trào trong nồi dần dần nhỏ lại rồi im hẳn.

Kiều Thư thăm dò: “Nở hoa rồi”.

Cố Trầm Ngôn nhíu mày: “Làm lại một lần nữa đi”.

Kiều Thư ngăn chặn lại cánh tay muốn đổ đi của anh: “Đừng đừng đừng, có thể ăn mà, có điểm nở hoa mà thôi, không có việc gì”.

Cuối cùng hai người ăn một nồi sủi cảo bị nấu quá độ mà nở hoa, tuy rằng hình dáng không còn nữa, nhưng là Kiều Thư cảm thấy đây là sủi cảo ngon nhất mà cậu ăn trong mấy năm qua.

Thời gian đã khuya.

Cố Trầm Ngôn buổi chiều trước tiên tan tầm cố ý đi đón Kiều Thư, còn có một ít công tác chưa xử lý xong, hai người cùng nhau thu thập xong phòng bếp, Cố Trầm Ngôn liền chui vào thư phòng bận rộn công tác.

Kiều Thư quay trở lại phòng thu thập hành lý.

Rương hành lý đồ vật không nhiều lắm, ở Lan Thành mua những cái đặc sản cùng kẹo, Kiều Thư đều cầm đi gửi chuyển phát nhanh, không sai biệt lắm phải quá hai ngày mới có thể đến, bởi vậy rương hành lý bên trong vẫn là như khi đi vậy, chỉ có hai bộ quần áo cùng đồ dùng tẩy rửa.

Kiều Thư nhất nhất phân loại tốt.

Cuối cùng, rương hành lý chỉ còn lại có một cái hộp gấm.

Kiều Thư: “……”

Cư nhiên lại quên!

Kiều Thư ảo não vỗ vỗ đầu óc cá vàng của mình, nhẹ nhàng nói thầm: “Nhất định là sức hút của Cố Trầm Ngôn quá lớn”.

Từ khi rơi xuống đất Hải Thành, Cố Trầm Ngôn liền không ngừng mà cho phóng đại chiêu cho cậu.

Nam sắc a!

Kiều Thư cầm lấy hộp gấm, nghĩ nghĩ, tay chân nhẹ nhàng mà hướng thư phòng của Cố Trầm Ngôn đi đến.

Tuy rằng biết Cố Trầm Ngôn sẽ ở vội công tác, nhưng Kiều Thư vẫn là muốn nhanh lên đem lễ vật mà cậu chọn rất lâu này đưa đến trên tay Cố Trầm Ngôn.

Muốn nhìn phản ứng của Cố Trầm Ngôn khi nhận được món quà này.

“Cốc cốc”.

Cố Trầm Ngôn ngẩng đầu: “Vào đi”.

Cửa thư phòng bị cẩn thận đẩy ra một ít khoảng cách, một bàn tay trắng nõn thăm dò tiến vào, bắt lấy cửa phòng bên cạnh, ngay sau đó là một cái đầu quen thuộc chui vào.

Kiều Thư thăm dò hỏi: “Cố tiên sinh, có thể quấy rầy vài phút không?”

Cố Trầm Ngôn: “Được”.

Kiều Thư yên tâm mà đẩy cửa ra, bước chân nhẹ nhàng vào đi bên trong thư phòng.

Cái thư phòng này Kiều Thư vẫn là lần đầu tiên đi vào.

Phong cách trang trí có chút đơn giản cũng có chút nghiêm túc, bên cạnh hai mặt tường là giá sách, nhét đầy thư tịch rậm rạp, còn có một ít kệ thủy tinh được khóa lại.

Kiều Thư chỉ đánh giá liếc mắt một cái liền thu hồi ánh mắt, cậu đứng yên trước án thư, cùng Cố Trầm Ngôn cách một trương án thư.

Kiều Thư: “Cố Trầm Ngôn”.

Cố Trầm Ngôn nhìn cậu.

Kiều Thư có chút khẩn trương lại chờ mong mím môi, “Tôi mang quà đến cho anh”.

Không đợi Cố Trầm Ngôn phản ứng, Kiều Thư liền vươn tay trái vẫn luôn giấu ở phía sau lên, đưa đến trước mặt Cố Trầm Ngôn.

Kiều Thư: “Quà tặng anh”.

Cậu cười nói: “Mở ra nhìn xem thích hay không thích”.

Thâm sắc hộp gấm, dừng ở trên bàn tay trắng nõn, làm cái bàn tay kia càng thêm trắng.

Cố Trầm Ngôn duỗi tay lấy qua hộp gấm.

Kiều Thư khẩn trương mà nhìn.

Hộp gấm bị mở ra.

Một cái nút tay áo màu xanh thẩm hiện ra trước mắt hai người.

Mười mấy giây sau.

Kiều Thư: “Thích không?”

Cố Trầm Ngôn: “Ừ”.

Ánh mắt anh như cũ dừng ở trên cái nút tay áo kia, ánh mắt sâu thẳm.

Kiều Thư lại là tiến lên một bước, đôi tay chặt chẽ bắt lấy án thư bên cạnh,: “Cố tiên sinh, ừ là có ý gì?”

Cố Trầm Ngôn ngẩng đầu.

Trước mặt, thiếu niên khẩn trương mắt thường có thể thấy được, chờ mong cũng là mắt thường có thể thấy được.

Anh lộ ra một nụ cười: “Thích”.

Kiều Thư lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cậu cao hứng đem đầu lại đi phía trước thấu thấu: “Tôi cũng cảm thấy anh sẽ thích, tôi đã chọn rất lâu đó”.

Tràn đầy tự đắc.

Cố Trầm Ngôn hơi hơi sửng sốt: “Bao lâu”.

“A?”

Kiều Thư nhớ lại một chút: “Không nhớ rõ”.

Cậu hứng thú bừng bừng mà vòng qua án thư, đi vào bên cạnh Cố Trầm Ngôn: “Cái này không quan trọng, tôi đeo thử lên cho anh?”

Cố Trầm Ngôn nhìn cậu.

Vài giây sau gật đầu: “Được”.

Kiều Thư nửa ngồi xổm xuống, cậu gỡ xuống nguyên bản nút tay áo của Cố Trầm Ngôn , sau đó đem nút tay áo trong hộp gấm lấy ra, đem đuôi bộ xoay tròn cùng cây trụ song song, sau đó đem chi xuyên qua cổ tay áo, lại cố định trụ.

Kiều Thư đứng lên: “Xong rồi”.

Cố Trầm Ngôn nhìn nút tay áo trên tay, trong đầu lại là bộ dáng nghiêm túc vừa rồi ngồi đeo nút tay áo lên cho anh.

Hơi thở nóng ấm của thiếu nên mỗi một chút đều thổi lên trên mu bàn tay của anh, bởi vì khoảng cách quá gần, anh thậm chí có thể hơi hơi ngửi hương vị sữa tắm giống anh như đúc trên người thiếu nên

Cố Trầm Ngôn hầu kết hơi hơi lăn lộn.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Thư: “Rất đẹp”.

Kiều Thư cười nói: “Chúng ta ánh mắt rất giống nhau nha”. Cậu cười cười, động thủ đem nút tay áo vừa mới mở ra phóng tới hộp gấm trống không: “Anh mang theo cái này công tác có thể chứ?”

Cố Trầm Ngôn: “Có thể”.

Kiều Thư hoàn toàn yên tâm đắp lên hộp gấm: “Tôi đây đem cái này mang về, không quấy rầy anh công tác”.

Thư phòng lại lần nữa dư lại một mình Cố Trầm Ngôn.

Cố Trầm Ngôn nhìn báo cáo trên máy tính, lại đột nhiên tập trung không được tinh thần.

Trên mu bàn tay anh, nơi mới vừa rồi bị hơi thở của thiếu nên phun lên không chỉ có không theo thời gian trôi đi mà chậm rãi biến mất, mà ngược lại cảm giác trên đó càng thêm nóng rực.

Một phút sau.

Cố Trầm Ngôn đứng lên, anh đem máy tính đóng lại, đi ra ngoài.

Kiều Thư đang dựa vào đầu giường xem kịch bản nghe được tiếng bước chân ngẩng đầu lên liền hơi hơi sửng sốt: “ Anh làm xong công việc rồi sao?”

Cố Trầm Ngôn: “Ừ”.

Anh hướng phòng để quần áo đi đến: “Tôi đi tắm rửa”.

Kiều Thư: “Được”

Vài phút sau.

Cố Trầm Ngôn mang theo một thân hơi nước đi đến bên người Kiều Thư, giọng nói khàn khàn: “Kiều Thư.”

“Tôi muốn thử xem thành quả học tập của tôi”.