Chương 25: Hôn

Cố Trầm Ngôn quá phạm quy.

Thời gian của cái ôm này cũng không dài, lúc bị buông ra Kiều Thư còn không có tiền đồ mà duỗi tay ôm lấy ngực của mình.

“Bang bang”

Nhảy còn rất mạnh a.

Cố Trầm Ngôn: “Làm sao vậy?”

Kiều Thư: “Không, không có việc gì”.

Cố Trầm Ngôn động tác tự nhiên nắm lấy tay cầm rương hành lý của Kiều Thư, một tay vòng qua sau eo Kiều Thư sao đó chạm nhẹ vào vạt áo của cậu, nói: “Về nhà thôi”.

“Được”.

Kiều Thư hơi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía người bên cạnh, gương mặt người đàn ông hơi lạnh lùng, người so với cậu cao hơn nửa cái đầu, lại quay đầu nhìn thoáng qua cánh tay đang che chở phía sau cậu, gương mặt cậu liền mang theo nét cười.

Về nhà.

Thời điểm lên xe, Kiều Thư trộm nâng cánh tay lên chóp mũi, không biết có phải ảo giác của cậu hay không, hình như trên ống tay áo vừa rồi bị Cố Trầm Ngôn ôm còn quanh quẩn lưu lại hơi thở thoang thoảng của anh.

Nhàn nhạt, ấm áp.

Cố Trầm Ngôn đi vào ngôi lên sofa trong nhà.

Kiều Thư liếc anh một cái, lại liếc anh một cái nữa.

Cố Trầm Ngôn: “Hửm?”

Kiều Thư hỏi: “Cố Trầm Ngôn, anh dùng nước hoa hiệu gì vậy? Dễ ngửi ghê”.

Cũng làm người trầm mê.

Cố Trầm Ngôn: “Tôi không có dùng nước hoa”.

Kiều Thư hơi ngốc một xíu.

Sau đó gương mặt cậu nóng lên, cho nên đây là Cố Trầm Ngôn tự mang “Mùi thơm của cơ thể” sao?

Đột nhiên sắc tình.

Cố Trầm Ngôn thấy Kiều Thư không nói chuyện, anh nghĩ nghĩ nói: “Hẳn là sữa tắm, nếu em thích thì có thể dùng của tôi”.

Kiều Thư mặt ngoài trấn định gật đầu: “Được”.

Thời điểm trở lại biệt thư đã tới thời gian ăn cơm chiều, trong phòng trống rỗng, Kiều Thư nghi hoặc hỏi: “Dì Làn cùng chú Chu đâu?”

Cố Trầm Ngôn: “Bọn họ về quê uống rượu mừng”.

Hôm nay hoàng đạo tựa hồ không tồi, trên đường về nhà Kiều Thư nhìn thấy có một vài đội xe đi đưa rước dâu

Cố Trầm Ngôn đem rương hành lý đem để vào phòng để quần áo, hỏi: “Đói bụng sao?”

Kiều Thư sờ sờ bụng: “Còn được”.

Cố Trầm Ngôn: “Đêm nay ăn sủi cảo có thể chứ?”

Kiều Thư: “Có thể”.

Cố Trầm Ngôn: “Được, vậy em trước đi tắm rửa đi, tôi xuống dưới lầu gói sủi cảo”.

Cố Trầm Ngôn đi ra ngoài.

Kiều Thư lại ngây ngẩn cả người.

Gói sủi cảo?

Cố Trầm Ngôn tự tay gói sủi cảo?

Kiều Thư mang theo nụ cười ngọt ngào không ức chế được, ôm quần áo đi vào phòng tắm tắm rửa.

Phạm quy.

Quá phạm quy.

Mở vòi hoa sen ra.

Nước ấm chảy lên người Kiều Thư, Kiều Thư theo bản năng đi ấn sữa tắm mà mình đem lại, lại nhìn thấy sửa tắm của Cố Trầm Ngôn ở một bên liền dừng tay lại.

“Nếu em thích thì có thể dùng của tôi”.

Mùi thơm giống nhau sao?

Kiều Thư che lại gương mặt đã nóng lên, lộ ra một đôi mắt ẩm ướt.

A!

Quá sắc - tình!

Vậy dùng một chút đi.

Kiều Thư tắm rửa thực nhanh thời điểm, xuống lầu Cố Trầm Ngôn còn đang mặc tạp dề hồng nhạt mà dì Lan thường hay mặc mà đứng trước bếp gói sủi cảo.

Kiều Thư dừng lại bước chân.

Sau đó trộm lấy ra điện thoại, mở ra camera, đối với Cố Trầm Ngôn.

“Tách”

Bảo tồn, hoàn mỹ.

Khi ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy được ánh mắt Cố Trầm Ngôn đang nhìn qua, Kiều Thư luống cuống, sau đó liền trấn định thu hồi điện thoại, như không có việc gì phát sinh đi vào phòng bếp rửa tay: “Cùng nhau gói đi”.

Cố Trầm Ngôn hơi nhích ra một chút để lại một vị trí: “Được”.

Tay nghề làm vằn thắn của Kiều Thư không tồi, trước kia khi cậu còn một, ngày lễ ngày tết đều sẽ tự gói một ít sủi cảo.

Động tác cậu thuần thục gói xong một cái sủi cảo to to tròn tròn, đem ánh mắt nhìn về phía Cố Trầm Ngôn.

Cố Trầm Ngôn động tác cũng không thuần thục, nhưng là sủi cảo được gói ra tới lại ngoài ý muốn khá đẹp.

Kiều Thư hiếm lạ: “Anh còn gói đẹp hơn tôi nha”.

Cố Trầm Ngôn liếc mắt nhìn sủi cảo mà Kiều Thư gói một cái, “Em gói cũng đẹp”.

Kiều Thư cười: “Tôi là mới biết được Cố tiên sinh cũng sẽ làm này đó, tôi xem tiểu thuyết cùng phim truyền hình, tổng tài đều là không dính khói lửa nhân gian”.

Cố Trầm Ngôn nhìn cậu: “Luyện ra”.

Kiều Thư: “Ân?”

Cố Trầm Ngôn: “Khi tôi tới tuổi học đại học đã trực tiếp bị ba tôi đem ra nước ngoài học, ông chỉ cho tôi một năm học phí cùng một tháng sinh hoạt phí, yêu cầu tôi chính mình vừa học vừa làm, thẳng đến tốt nghiệp”.

“Kiếm tiền nhưng thật ra không khó, chỉ là tôi ăn không quen đồ ăn ở nước ngoài, sau đó liền mua thực đơn chính mình học làm, bất quá hiện tại đã thật lâu không có tự mình động thủ”.

Cố Trầm Ngôn đem sủi cảo đã gói xong phóng tới mâm để ở một bên, “Tay nghề mới lạ một ít, hương vị khả năng không tốt như vậy”.

Kiều Thư nghe mùi ngon.

Cậu phát hiện chính mình còn rất thích nghe Cố Trầm Ngôn nói những việc này, mỗi một ngày Cố Trầm Ngôn đều có thể mang đến kinh hỉ cho cậu.

Nước trong nồi đã sôi.

Cố Trầm Ngôn rửa sạch tay, đem mâm sủi cảo đã gói xong đổ vào bên trong nồi

Kiều Thư cũng đi rửa tay.

Phòng bếp trong lúc nhất thời an tĩnh lại.

Kiều Thư đi nhìn Cố Trầm Ngôn.

Cố Trầm Ngôn đóng nắp nồi, xoay người nói: “Cần phải chờ một lát”.

Kiều Thư: “Được”.

Cố Trầm Ngôn: “Em hiện tại có việc sao?”

Kiều Thư: “???”

“Không có”.

Cố Trầm Ngôn: “Tôi cũng không có”.

Cố Trầm Ngôn đi tới chỗ Kiều Thư.

Kiều Thư chớp chớp mắt, đột nhiên có chút khẩn trương.

Cố Trầm Ngôn ở trước mặt Kiều Thư đứng yên: “Vừa rồi liền muốn làm”.

Kiều Thư: “???”

Giây tiếp theo, Kiều Thư đột nhiên trừng lớn hai mắt.

Trên môi là độ ấm không thuộc về chính mình, có chút nóng, cũng có chút mềm.

Cố Trầm Ngôn hơi thở cường thế xâm lấn.

Kiều Thư nhìn nam nhân trước mặt, môi hai người đang chạm vào nhau làm tim cậu đập thật nhanh.

“Bang bang”

Kiều Thư đôi tay gắt gao nắm chặt ở trên bồn nước có chút ướt dầm dề.

Đầu cậu trống rỗng.

Không biết qua bao lâu, trên môi ấm áp lui lại.

Cố Trầm Ngôn nghiêng đầu, chóp mũi nhẹ nhàng đυ.ng vào bên gáy Kiều Thư: “Sữa tắm thực thích hợp với em”.

Nói xong, anh khắc chế mà hơi hơi lui ra phía sau một bước, kéo ra khoảng cách giữa hai người.

Kiều Thư: “???”

Cứ như vậy?

Kiều Thư không thể tin tưởng mà nhìn về phía nam nhân trước mặt, cứ như vậy?

Bạch mù khẩn trương!

Liền một cái môi dán môi.

Không, liền hôn đều không tính.

Kiều Thư che lại trái tim còn đang đập loạn của chính mình.

Quá mức!

Không biết là tiếc nuối, hay là phẫn nộ, Kiều Thư bắt lấy cánh tay Cố Trầm Ngôn.

Kiều Thư: “Cố Trầm Ngôn”.

Cố Trầm Ngôn nhìn cậu

Kiều Thư: “Chọc ghẹo liền phải phụ trách”.

Cậu nhón chân, đôi tay ôm lấy cổ Cố Trầm Ngôn, ngửa đầu, một lần nữa đem môi dán lên môi Cố Trầm Ngôn.

Kiều Thư: “Hôn tôi”.

Mất khống chế rất là đơn giản.

Trên của kính phòng bếp, một bàn tay trắng nõn bị một bàn tay khớp xương rõ ràng bao lấy, dùng sức mà dán ở trên cửa kính.

Hai bóng người gắt gao dán sát vào nhau.

Kiều Thư khẽ nhếch môi, cảm giác tê dại trên môi truyền đến toàn thân, làm hai chân cậu vô dụng nhũn ra, đứng đều đứng không vững, muốn ngã xuống.

Chỉ là không đợi cậu trượt xuống, vòng eo liền bị một bàn tay to rộng của nam nhân chặt chẻ đè lại.

“Ngô ~”

Kiều Thư phát ra thanh âm rất nhỏ, một bàn tay đang tự do còn lại của cậu với lên nắm lấy áo của Cố Trầm Ngôn

Thời gian từng chút trôi đi.

Cuối cùng hai người là bị thanh âm trong nồi kéo về.

Kiều Thư dựa vào trên người Cố Trầm Ngôn, thanh âm hơi suyễn: “Sủi cảo hẳn là chín”.

Cố Trầm Ngôn: “Ân”.

Kiều Thư: “Nước tràn ra rồi”.

Cố Trầm Ngôn: “Không vội”.