Chương 12: Đã có người thích

Trong một quán ăn tư nhân có tính bảo mật rất cao.

Bí thư Ngô đem một ly trà đẩy đến trước mặt Kiều Thư: “Kiều tiên sinh mời dùng trà”.

Kiều Thư: “Cảm ơn”.

“Đây có phải là ảnh chụp của gia gia ngài Kiều Mãn Phúc Kiều lão gia tử phải không?” Bí thư Ngô đẩy qua một tấm ảnh chụp.

Ảnh chụp đã rất cũ, là ảnh trắng đen, mặt trên là hai người trẻ tuổi kề vai sát cánh đối diện với ống kính máy ảnh nhếch miệng cười ngây ngô.

Do có được một chút kí ức mấu chốt của nguyên chủ nên Kiều Thư nhận ra trong tấm ảnh đó có một người tuổi trẻ là gia gia nguyên chủ, cậu gật gật đầu, chỉ vào một trong hay người trẻ tuổi đó nói: “Đây là gia gia của tôi, ở dưới quê của tôi cũng có một bức ảnh cùng tấm ảnh này giống nhau như đúc”.

Bí thư Ngô cười nói: “Kiều lão gia tử cùng Cố lão gia tử khi còn trẻ có tình huynh đệ vào sinh ra tử, hai người từng miệng định ra hôn ước đời sau, Cố lão gia tử trước khi qua đời cũng đã dặn Cố tổng tìm được ngài cùng ngài hoàn thành hôn ước”.

“Đương nhiên, Kiều tiên sinh ngài vẫn có quyền cự tuyệt”.

Kiều Thư lập tức nói: “Tôi từ chối!”

Bí thư Ngô: “……”

“Khụ”.

Ý thức được chính mình từ chối quá nhanh, Kiều Thư ngượng ngùng đối với bí thư Ngô lộ ra một nụ cười tươi: “Xin lỗi, chẳng qua là tôi vẫn luôn muốn đối tượng của tôi là một người cùng tôi lưỡng tình tương duyệt, Cố tiên sinh thực ưu tú, nhưng là nếu muốn tôi phải kết hôn cùng với một người xa lạ thì tôi……”

Cậu nở nụ cười xin lỗi : “Xin lỗi”.

Bí thư Ngô trừ bỏ vừa mới thời điểm bị cự tuyệt có chút thất thố, lúc sau liền thực nhanh khôi phục được bình tĩnh.

“Tôi cũng lý giải được tâm tình của ngài, Cố lão gia tử trước khi qua đời có dặn dò qua là không thể miễn cưỡng ngài, nhưng hắn hy vọng ngài ít nhất có thể cùng Cố gặp mặt nhau một lần, tìm hiểu nhau một chút rồi mới đưa ra quyết định”.

Sớm đã có quyết định, Kiều Thư nói: “Thực xin lỗi”.

Cùng Cố Trầm Ngôn gặp mặt?

Tuyệt đối không được!

Không cần gặp Kiều Thư đều biết chính mình sẽ không thích người có tuổi tác quá lớn, hơn nữa trong truyện Cố Trầm Ngôn bị ngoại giới đồn đãi là tính cách hung tàn, bắt mình phải gặp mặt một người hung tàn như vậy để nói lời cự tuyệt rồi đắc tội người ta, là cậu có thể vào quan tài nằm luôn được rồi ă.

Vẫn là trực tiếp một hơi cự tuyệt, sau đó chờ ngày ký hợp đồng lấy năm ngàn vạn về nhà là an toàn.

Năm ngàn vạn!

Kiều Thư tâm tình kích động, không xa!

Liên tiếp bị cự tuyệt, bí thư Ngô có chút phát ngốc, Cố tổng sao lại bị người ta ghét bỏ như vậy?

Nhưng rất nhanh hắn liền nhớ đến lời đồm đại bên ngoài lúc bấy giờ.

“Kiều tiên sinh có khả năng là ngài đã nghe được một ít đồn đãi, Cố tổng hắn……”

“Xin lỗi” Kiều Thư nói, cậu lộ ra một nụ cười có chút ngượng ngùng: “Thật không dám giấu giếm, tôi đã có người mình thích”.

Bí thư Ngô sửng sốt, sau đó liền cười nói: “Xin lỗi”.

Hắn đứng lên: “Tôi sẽ báo cáo lại với Cố tổng, lúc sau khả năng còn sẽ quấy rầy ngài một lần, mong ngài thứ lỗi”.

Kiều Thư: “Không có gì đâu!”

Đưa năm ngàn vạn chuyện đó có thể gọi là quấy rầy sao? Các ngươi cứ việc tới!

Kết thúc gặp mặt Kiều Thư hưng phấn đắm chìm trong vui sướиɠ, sắp tới cậu sẽ trở thành phú ông nửa cái trăm triệu rồi.

Trong phòng bệnh Vip.

Cố Trầm Ngôn: “Cậu ấy thật sự nói như vậy?”

Bí thư Ngô cung kính nói: “Đúng vậy, Cố tổng”.

Cố Trầm Ngôn rũ mí mắt xuống.

Vài giây sau, anh một lần nữa ngẩng đầu: “Làm Khang luật sư viết một phần hợp đồng đưa qua đi, chiếu theo di chúc của lão gia tử……” Anh dừng một chút rồi nói: “Cho cậu ấy mười ngàn vạn”.

Bí thư Ngô thực nhanh liền rời đi.

Cố Trầm Ngôn nhìn một hồi ánh mặt trời bên ngoài, xoay người ở trên xe lăn ngồi xuống: “Đi xuống dưới lầu đi dạo”.

Trần Văn Uyên đỡ lấy xe lăn: “Vâng”.

Ánh mặt trời chói sáng chiếu ở trên người, đem thân thể chiếu ấm áp.

Cố Trầm Ngôn đột nhiên nói: “Cậu ấy sẽ thích kiểu người như thế nào?”

Trần Văn Uyên sửng sốt, theo bản năng nói: “Kiều thiếu gia?”

Cố Trầm Ngôn: “Ừ”

Trần Văn Uyên ánh mắt có chút cổ quái chớp mắt một cái, cuối cùng nói: “Xin lỗi tiên sinh, tôi không biết”.

Xe lăn lướt qua từng phiến đã xanh.

Lúc Trần Văn Uyên cho rằng cái đề tài này đã kết thúc, Cố Trầm Ngôn lại hỏi: “Biết người cậu ấy thích là ai không?”

Trần Văn Uyên: “……”

Hôm nay tiên sinh lại không thích hợp.

Hắn nói: “Tiên sinh, ngài cần tôi đi điều tra sao?”

Vài giây sau, Cố Trầm Ngôn nói: “Không cần”.

Đề tài ngưng hẳn.

Cố Trầm Ngôn rũ xuống con ngươi nhìn ánh mặt trời đang chiếu vào lòng bàn tay.

Trần Văn Uyên đột nhiên nói: “Tiên sinh”.

Cố Trầm Ngôn: “Hửm?”

Trần Văn Uyên: “Là Kiều thiếu gia”.

Hắn chỉ một phương hướng: “Kiều thiếu gia ở bên kia”.

Cố Trầm Ngôn ngẩng đầu, nhìn theo hướng Trần Văn Uyên chỉ, sau đó ánh mắt rơi vào một cái tươi cười cực kì lóa mắt.