Chương 33.2: Sinh hoạt

Edit + Beta: Moonmimi

“Được rồi, anh yên tâm đi.”

Trong lòng Lý Tĩnh vừa ngọt ngào vừa buồn rầu, cô khiến chồng mình không yên tâm như vậy sao? Thấy có người tới, cô vội vàng thúc giục Lục Vệ Quốc chạy nhanh đi làm đi.

Lục Vệ Quốc nói được, lại dặn dò Lý Tĩnh giữa trưa ra ngoài cùng nhau ăn cơm, mới yên tâm mà rời đi.

Lý Tĩnh chờ chồng rời đi, hít sâu một hơi, nhấc chân liền đi về phía xưởng dệt.

Vương Ái Lệ bị vả mặt như vậy, Chu Vân Mai dùng khuỷu tay đυ.ng cô ta, cao giọng chất vấn nói:

“Không phải cô nói cô ta không làm ở xưởng dệt sao?”

Vương Ái Lệ nhíu mày, có chút dự cảm không tốt nói:

“Có thể là tôi nhìn lầm rồi.”

Lý Tĩnh hỏi bảo vệ ở cửa vị trí văn phòng của Trương Mai, nói câu cảm ơn, rồi đi tìm Trương Mai.

Chu Vân Mai tức giận thở phì phì lôi kéo Vương Ái Lệ đi qua, hỏi chú bảo vệ :

“Chú, vừa rồi người kia hỏi chú cái gì vậy?”

Bảo vệ vừa pha xong ấm trà đang chuẩn bị uống, đừng nhìn ông chỉ là bảo vệ ở cửa, dù sao ông cũng là thân thích của xưởng trưởng, mọi người trong lòng đều biết rõ ràng nên không dám đắc tội ông.

Ông chậm rì rì mà uống ngụm trà, nói:

“Các ngươi hỏi nhiều như vậy để làm gì?”

Vương Ái Lệ nhanh chóng kéo kéo Chu Vân Mai, thừa dịp ông uống trà không có thời gian để ý đến bọn họ, lôi người chạy đi.

Chu Vân Mai oán giận nói:

“Cô kéo tôi làm gì? Tôi còn không có hỏi rõ ràng đâu.”

Người xung quanh đang đi xưởng dệt làm việc nghe thấy thanh âm tò mò nhìn qua, Vương Ái Lệ sắc mặt cứng đờ, vì cô ta không cho mình mặt mũi trong lòng hiện lên chút chán ghét, nửa che mặt hạ giọng nói:

“Cô cũng đừng quên chú bảo vệ kia là thân thích của xưởng trưởng, cô còn muốn công việc hay không?”

Chu Vân Mai bĩu môi, trong lòng có chút ghi hận Lý Tĩnh lúc nãy, làm gì muốn cùng cô ta mặc giống nhau như đúc. Nhưng ai làm anh họ cô ta chỉ là lãnh đạo nhỏ không phải xưởng trưởng đâu, lại không thể bắt buộc chú bảo vệ phải trả lời, cô ta chỉ có thể cắn răng nuốt hận vào trong bụng.

Sáng sớm Trương Mai liền đến văn phòng, là một trong những phó xưởng của xưởng dệt, đừng nhìn Trương Mai là một người phụ nữ mà khinh thường, năng lực bản thân cũng không hề kém so với đàn ông.

Hơn nữa việc này cũng có quan hệ với việc anh trai cô ấy là huyện trưởng, trước kia cha mẹ cũng làm ở nhà máy, một người là xưởng trưởng, một người là chủ nhiệm.

Đến lúc cô ấy vào làm thì cha mẹ về hưu, việc được lên làm phó xưởng cũng là bình thường.

Đến nỗi vì cái gì không làm xưởng trưởng, vậy quá rõ ràng, hơn nữa xưởng dệt nhiều năm như vậy còn không có một người phụ nữ lên làm xưởng trưởng đâu.

Cốc, cốc, cốc,

“Mời vào,”

Lý Tĩnh cúi đầu, nghe thấy tiếng của chị Trương ở bên trong, cô đẩy cửa đi vào.

Trương Mai thấy người tới, đứng lên, gương mặt tươi cười nói: “Ôi, tới sớm như vậy?”

Lý Tĩnh có chút ngượng ngùng:

“Chị dâu, hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm, cũng không thể cho người ta ấn tượng không tốt, chị còn tới sớm hơn em nhiều.”

Trương Mai: “Chị em ta còn khách khí cái gì?”

Khép lại folder nói:

“Vừa lúc, chị đoán những người đó cũng tới rồi, còn không có bắt đầu làm việc, vừa lúc cho mọi ngươi giới thiệu lẫn nhau.”

……

Nhìn hai người, Vương Ái Lệ mặt trầm xuống, đặc biệt là sau khi nghe phó xưởng trưởng sắp xếp công việc cho cô .

Chu Vân Mai trực tiếp hét lên:

“Sao lại là cô?”

Lòng ghen ghét của phụ nữ có khi xuất hiện một cách khó hiểu, tuy rằng chỉ vì cô mặc quần áo giống người khác nhưng khuôn mặt lại đẹp hơn so với người ta vài lần.

Trương Mai vừa mới cùng Lý Tĩnh nói xong, quay người vỗ vỗ tay, một tư thế của người lãnh đạo, nói:

“Được rồi, nếu mọi người đều quen thuộc, kia liền bắt đầu làm việc đi.”

Trương Mai lại giới thiệu Lý Tĩnh cho trưởng bộ phận kế toán là Chu Thắng Lợi.

Chu Thắng Lợi suy nghĩ trong lòng, có thể được phó xưởng trưởng giới thiệu, khẳng định không phải nhân vật đơn giản gì.

Suy xét đến việc hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của cô, Chu Thắng Lợi cũng không làm khó cô, hắn ta gọi người cầm sổ sách của năm vừa rồi đến, khách khí mà đưa cho Lý Tĩnh, nói:

“Đồng chí Lý, hôm nay cô liền tạm thời làm quen với công việc này trước đi.”

Lý Tĩnh nhận lấy, nói cảm ơn, rồi ngồi trở lại vị trí mà trong xưởng tạm thời sắp xếp cho cô.

Lý Tĩnh không phải học kế toán, không hiểu những nguyên lý cơ bản đó, nhưng sổ sách ghi chép lại tài sản cố định, thu chi, xuất nhập hàng hóa, cô vừa xem là hiểu ngay.

Cô chỉ cần cẩn thận tìm hiểu là có thể quen thuộc.

Một buổi sáng Lý Tĩnh đều đắm chìm ở trong sổ sách, lúc chạm đến những sổ sách kia, cảm giác quen thuộc dần dâng lên, làm việc nhà nông lâu rồi, chính cô đều đã quên mình nguyên bản là thanh niên trí thức.

Chu Thắng Lợi bị em họ phiền đến đau đầu, hắn ta hỏi Chu Vân Mai:

“Em rốt cuộc muốn làm gì?”

Chu Vân Mai đem bạn tốt của mình ra làm lá chắn:

“Anh họ, chẳng phải lúc trước anh đã từng bảo đảm công việc kế toán sẽ cho Ái Lệ làm sao?.”

Vừa rồi cô ta đã nghe thấy, các cô mặc quần áo giống nhau, nhưng người khác đều đang khen cái người tên là Lý Tĩnh kia.

Cô ta cảm thấy rất tức giận.

Vương Ái Lệ thương tâm mà cúi đầu, lại hào phóng khuyên Chu Vân Mai:

"Anh Chu đã cố gắng hết sức rồi."

Chu Thắng Lợi cẩn thận nhìn khắp nơi, lôi kéo người đến góc khuất, chất vấn người em họ không hiểu chuyện này;

“Anh đáp ứng với em khi nào?”

Chu Vân Mai dậm chân,

“ Em mặc kệ, dù sao anh cũng là lãnh đạo nhỏ, loại sự tình này chẳng lẽ đều không thể quyết định sao?