Chương 33.1: Sinh hoạt

Edit + Beta: Moonmimi

Lục Vệ Quốc chui vào trong chăn nhẹ nhàng ôm cô, xoay người lại, đôi tay chống ở trên giường, cảm nhận hô hấp của đối phương vô cùng rõ ràng.

Lý Tĩnh khẩn trương nhắm mắt lại, lông mi nhẹ nhàng rung động.

Đôi mắt màu đen của Lục Vệ Quốc thừa dịp ánh trăng chiếu vào nhìn cô một hồi lâu, chậm rãi cúi đầu.

Lý Tĩnh dù đã nghỉ ngơi một ngày nhưng thân thể vẫn còn có chút mỏi, ngẫm lại nói không chừng có thể sớm có thai, lời nói đã tới bên miệng lại nuốt trở vào, cam chịu hành vi của hắn.

Kẽo kẹt kẽo kẹt ——

Giường rung động ở trong đêm tối đặc biệt rõ ràng, thời khắc kích động, Lý Tĩnh cắn tay mình nức nở một tiếng.

Mồ hôi theo cái trán chảy xuống, tí tách…… Đồng tử của người đàn ông rõ ràng co rụt lại, kéo tay cô ra, cúi người hôn xuống.

Hai người đồng thời cứng lại, sau đó hung hăng run một chút.

Qua một hồi lâu, Lục Vệ Quốc lật người lại, đem cô ôm ở trên người, nhẹ nhàng vuốt ve phần lưng cô, Lý Tĩnh còn đang run nhẹ.

Nữ nhân khóe mắt mị hồng, trước đêm qua cô chưa bao giờ cảm thấy tình sự còn có thể kí©h thí©ɧ như thế , nước mắt nơi khóe mi chảy một lần rồi lại một lần, dính ướt gối.

Đêm này Lục Vệ Quốc chỉ cần cô một lần, hắn nhắm mắt lại, động tác trên tay vẫn chưa dừng lại.

Toàn thân Lý Tĩnh vừa mỏi vừa mệt, đã không còn sức lực nữa, sau khi tỉnh táo lại phát hiện chính mình còn đang nằm trên chồng, mặt nóng lên vội vàng muốn nằm xuống.

Một đôi tay nắm chặt tay cô, thanh âm Lục Vệ Quốc khàn khàn trầm thấp, nói:

“Ngủ đi, đừng nhúc nhích.”

Lúc này bọn họ da thịt tiếp xúc như vậy được coi là tư thế thân mật nhất thế gian giữa vợ chồng.

Lý Tĩnh nhất thời không dám động, thân thể cứng đờ, dưới thân là làn da nóng bỏng…… Hai người liền ôm nhau như vậy rồi ngủ.

Bất đồng chính là, ngày hôm sau tỉnh dậy, Lý Tĩnh phát hiện chồng cô còn chưa dậy, tư thế bọn họ ôm nhau đã thay đổi. Cô gối đầu lên cánh tay hắn, cánh tay gầy yếu nhẹ nhàng đặt ở trên người hắn, tay Lục Vệ Quốc vòng qua ôm cô, hai người giống như trẻ em sinh đôi liền sát nhau.

Lý Tĩnh há miệng thở dốc, dịch người ra phía sau, Lục Vệ Quốc bỗng nhiên mở mắt, sau đó lại nhắm lại, giọng nói mang theo buồn ngủ hỏi cô:

“Làm sao vậy?”

“Vệ Quốc, em đi nấu cơm.”

Lý Tĩnh vừa mở miệng, đều bị thanh âm của chính mình dọa sợ.

Vừa khàn lại kiều mị,

Lục Vệ Quốc rõ ràng cứng người một chút, sau đó buông cô ra, xoay người lại, che khuất tư thế chật vật của mình.

Lý Tĩnh cho rằng hắn đồng ý, thời điểm đứng dậy mới phát hiện chính mình cái gì cũng chưa mặc, sáng sớm đỏ mặt, trộm xem bóng dáng hắn, sau đó nhanh chóng nhặt quần áo mặc vào.

Trong phòng bếp, Lý Tĩnh vừa nhóm lửa, hai tay thử nhiệt độ nóng bỏng ở trên mặt mình.

Cô phát hiện, cô rất thích bộ dáng yêu thương mình đến tận xương của chồng.

Nghĩ thầm: Hắn cũng rất thích trẻ con, đúng không?

Một bữa cơm được nấu xong trong trạng thái thất thần của cô.

Cơm sáng nấu rất đơn giản , vừa tắt bếp, Lý Tĩnh liền đi kêu hắn rời giường.

Đẩy ra cửa phòng thì thấy Lục Vệ Quốc đã dậy.

Lý Tĩnh gọi hắn đi ăn cơm, ánh mắt nhìn xung quanh chính là không nhìn hắn, bước chân dừng một chút, sau đó xoay người đi về phía tủ đồ.

Lục Vệ Quốc trước khi ra cửa lại phát hiện cô không đi theo tới, vừa cài cúc áo vừa đi qua hỏi cô đang làm gì?

Lý Tĩnh cúi đầu tìm quần áo, cô nói:

“Hôm nay là ngày làm việc đầu tiên, em muốn tìm bộ quần áo nào đẹp một chút.”

Lục Vệ Quốc nghĩ nghĩ, hắn phát hiện quần áo của cô trên cơ bản đều là những bộ vá đi lại mặc tiếp.

Lý Tĩnh thật vất vả tìm ra một bộ dễ nhìn một ít, vẫn là bộ quần áo lúc cô còn là thanh niên trí thức..

Lúc cô tới Lục gia có mặc một lần sau đó liền giấu xuống đáy hòm không dám mặc, bởi vì Lục Mỹ Vân vẫn luôn nhớ thương bộ quần áo kia của cô.

Cầm quần áo đứng dậy, Lý Tĩnh đóng lại cửa tủ hỏi hắn:

“Vệ Quốc, anh đi ra ngoài trước được không?.”

Cho dù là vợ chồng, ban ngày ban mặt cô cũng không dám thay quần áo trước mặt hắn.

Lục Vệ Quốc nhìn quần áo trên tay cô quần áo, sau đó mặt không có biểu tình gì mà đi ra ngoài.

Lý Tĩnh mặc quần áo vào trên người, phát hiện vẫn là thích hợp, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Đổi xong, cô mở cửa phát hiện chồng mình đứng ở kia, Lý Tĩnh hoảng sợ.

Lục Vệ Quốc tầm mắt dừng ở trên quần áo của cô, phía trên là áo màu trắng, phía dưới là quần màu lam, thanh niên trí thức đều mặc như vậy .

Chẳng qua bộ quần áo này mặc ở trên người cô, giống như hơi rộng.

Ánh mắt hắn nóng rực, làm Lý Tĩnh không biết để tay ở đâu.

Lục Vệ Quốc nghĩ thế nào liền hỏi thẳng ra:

“Quần áo rộng?”

Hắn không nói Lý Tĩnh còn không có phát hiện, cô cúi đầu nhìn nhìn, chần chờ nói: “Đúng vậy,”

Cô nghĩ, rộng cũng tốt, nói không chừng còn có thể mặc mấy năm.

Lục Vệ Quốc cảm thấy, giải quyết xong công việc, có thể bắt đầu dưỡng thịt.

Hai vợ chồng cơm nước xong, nhanh chóng đi vào trong thành.

Lục Vệ Quốc tự mình đưa cô tới cửa xưởng dệt, dặn dò cô một ít việc.

Cô bỗng nhiên chiếm được công việc lâm thời này, khẳng định là có người không phục, lần đầu tiên công tác, là muốn điệu thấp, không thể tuyên truyền rộng rãi việc mình quen biết Trương Mai , nhưng cũng không thể để mình bị bắt nạt.

Lý Tĩnh chưa từng nghe hắn lải nhải nhiều như vậy, vội vàng nói được, làm hắn chạy nhanh đi làm việc.

Vương Ái Lệ cùng Chu Vân Mai đang nói nói cười cười từ bên kia đường cái đi tới.

Hai người hẹn buổi chiều đi Cung Tiêu Xã mua miếng vải đẹp về làm quần áo.

Chu Vân Mai vỗ nhẹ lên tay Vương Ái Lệ, bỗng nhiên nhìn chằm chằm một chỗ phía trước không chịu đi, cô ta bỗng nhiên tức giận mà nói:

“Người kia là nhân viên xưởng dệt chúng ta sao?”

Chu Vân Mai phát hiện cô gái trước mặt thế nhưng cùng cô ta ăn mặc giống nhau, việc phụ nữ đυ.ng hàng như thế này, tuy nói ai xấu hơn người đó xấu hổ nhưng vạn nhất người xấu là chính mình đâu?

Vương Ái Lệ nhìn theo phương hướng cô ta, đánh giá từ trên xuống dưới cách ăn mặc của cô, khinh thường nói:

“Không quen biết, phỏng chừng là ai hâm mộ công việc ở xưởng dệt chúng ta, nghĩ đến nhìn xem.”

Bất quá, trong mắt cô ta không dấu vết lộ ra một tia ghen ghét, chỉ nhìn một bên mặt, cô gái kia lớn lên cũng thật là đẹp mắt.

“Ồ? Hai người các ngươi mặc giống nhau?”

Vương Ái Lệ bỗng nhiên phát hiện cái gì, tầm mắt nhìn qua nhìn lại giữa hai người bọn họ.

Chu Vân Mai trừng mắt nhìn cô ta một cái:

“Cô đừng có cái hay không nói, nói cái dở được không, phiền đã chết.”

Tươi cười trên mặt Vương Ái Lệ cứng đờ, vội vàng cười nói:

“Yên tâm đi, ở trong mắt tôi, cô đẹp nhất, những người khác sao có thể so sánh cùng cô?”

Chu Vân Mai sắc mặt mới đẹp một chút.