Edit + Beta: MoonmimiTôn Thu Nguyệt một chút đều không hiếm lạ, khinh thường bĩu môi, ghét bỏ vứt cái túi trong tay, nói thầm vài câu,
“Vài bộ quần áo rách mà thôi, cô sợ tôi lấy cái gì?”
Chờ đợi khăn lụa mấy tháng, kết quả chờ đợi vô ích, có thể hiểu tâm tình sẽ có bao nhiêu thất vọng, đồng thời lại có chút bất mãn, đi tay không về nhà còn muốn mang đồ đi, nào có như vậy chuyện dễ dàng như vậy.
Lục Mỹ Vân nhanh chóng đoạt lại cái túi, một bộ dáng muốn ăn thịt người,
“Chị dâu ba, chị thật quá đáng!”
Cô ta vội vàng mở túi ra xem quần áo có bị ném hoặc bi bẩn cái gì hay không.
Tôn Thu Nguyệt liếc mắt trừng cô ta một cái, phi một tiếng,
“Cô cho rằng tôi thèm muốn đồ vật của cô hay sao,”
Không có gì yêu cầu người ta, cô ta dứt khoát xé rách mặt mũi.
" Những quần áo đó tôi đều mới mặc hai lần"
Lục Mỹ Vân đau lòng mà lật xem cái túi.
“Cái gì, vừa mới mua”
Tôn Thu Nguyệt khó có thể tin, lại muốn cướp lại nhìn xem, bị Lục Mỹ Vân né tránh.
Vương Xuân Hoa xem không được nữa, lửa giận hừng hực mà nói:
“Vợ thằng ba, cô đủ rồi,”
Tôn Thu Nguyệt thấp giọng nói thầm vài câu, đôi mắt nhìn chằm chằm cái túi Lục Mỹ Vân đang bảo vệ như đề phòng cướp, thầm mắng cô ta keo kiệt.
Trần Mỹ Lệ yên lặng nghe bọn họ cãi nhau, càng ầm ĩ càng tốt, tay không về nhà mẹ đẻ, không biết xấu hổ sao?
Tôn Thu Nguyệt lại bĩu môi, quỷ hẹp hòi, bỏ được cho chính mình mua quần áo đều luyến tiếc mua cho cô ta cái khăn lụa.
Cô ta tức giận mà ở trên đùi chồng mình hung hăng nhéo một cái.
Lục Vệ Tinh chửi nhỏ một câu,
“A, cái mụ già thúi này cô muốn làm gì?”
Bà Lục hung hăng trừng mắt nhìn hắn ta một cái, hắn ta lập tức không dám nói chuyện.
Lục Vệ Đông không nói một tiếng, dù sao bảo trì hình tượng người chủ gia đình tương lai của hắn ta là được rồi.
Đến nỗi hai vợ chồng Lục Vệ Quốc, bọn họ một chút đều không ngại, Lục Vệ Quốc nghe bọn họ ầm ĩ, còn đang nghĩ buổi tối thời tiết có tốt không, mấy giờ đi trong thành.
Lục Mỹ Vân phát hiện quần áo vẫn còn tốt, oán hận trừng mắt nhìn Tôn Thu Nguyệt một cái, sau đó vừa nhìn xung quanh vừa nói,
“Mẹ, con lần này trở về muốn ở vài ngày.”
Vương Xuân Hoa không quan tâm lý do là gì, liền nói, cố ý nâng cao thanh âm nói:
“Con muốn ở bao lâu liền ở bao lâu, đừng quan tâm mấy người vô ơn đó.”
Bà ta ước gì, chờ có thời gian rảnh kéo con gái đi ra ngoài để cho người khác ghen tỵ.
Tôn Thu Nguyệt lại muốn bất mãn,
“Mẹ, như vậy không được.”
Ở nhà đồng nghĩa với việc cô ta sẽ ăn cơm của bọn họ, ở nhà của bọn họ.
Đương nhiên, trò khôi hài này cuối cùng kết thúc bằng việc Vương Xuân Hoa ở trên mặt đất la lối khóc lóc lăn lộn một vòng.
Vương Xuân Hoa lại thể hiện ra việc thiên vị đối với con gái út, nhà con cả có ba đứa trẻ cùng hai người lớn ở một gian; nhà con thứ ba cùng con thứ hai cũng là hai ba người ở một gian.
Hiện giờ tình huống chính là, Vương Xuân Hoa ngủ một gian, Lục Mỹ Vân chính mình ở một cái phòng rộng thoáng.
Đây là Vương Xuân Hoa ngầm đồng ý.
Trần Mỹ Lệ năn nỉ vài lần nói mấy đứa trẻ nhà cô ta đã lớn, cô em chồng cũng không thường xuyên trở về, phòng có thể để cho mấy đứa trẻ ở hay không.
Vương Xuân Hoa ngay tại chỗ mắng cô ta không có ánh mắt, đó chính là phòng của con gái bà ta.
Chuyện phòng ở, ngược lại thành cây kim trong lòng Trần Mỹ Lệ.
……
Hai ngày này Lục gia bởi vì việc của cô em chồng mà vẫn luôn ồn ào, hai vợ chồng Lục Vệ Quốc cảm giác tồn tại không cao, sẽ không bị lan đến, bọn họ càng là hận không thể mỗi ngày đều như vậy.
Buổi tối hôm nay, Lý Tĩnh so chồng cô trước một bước về nhà, vừa lúc thấy cô em chồng cười khanh khách mà đi từ phòng cô đi ra.
Lý Tĩnh trong lòng chuông cảnh báo vang lớn, tầm mắt dừng ở cánh cửa đang lắc qua lắc lại……
Nhanh chóng buông cái cuốc, vội vội vàng vàng đi vào trong phòng .
Lúc Lục Vệ Quốc trở về chỉ nhìn thấy thân ảnh Lý Tĩnh vội vàng chạy qua.
Đẩy cửa ra, nhìn thấy phòng có bộ dáng bị lục qua, Lý Tĩnh tim đều mau ngừng đập.
Cô đóng cửa cho kỹ, bước đầu tiên chính là kiểm tra tiền.
Tiền giấu ở trong chăn chính là mệnh của cô, chồng cô cực cực khổ khổ kiếm được.
Lý Tĩnh đầu đầy mồ hôi lạnh, chăn cũng không nhỏ, tiền bên trong khi ngủ sẽ chuyển sang vị trí khác, cô phải tìm thêm một chút. Khi sờ đến sấp tiền, cô lau một phen mồ hôi lạnh.
Lục Vệ Quốc đẩy cửa bươc vào khiến cho cô hoảng sợ, hắn hỏi cô đang làm gì?
Lý Tĩnh gấp lại chăn nói không có việc gì, Lục Vệ Quốc hiểu rõ mà nhìn khắp phòng, thấy hộp sắt bị rỉ để trên bàn đã bị di chuyển vị trí.
Ngoài cửa truyền đến tiếng Vương Xuân Hoa đang nói chuyện với con gái, Lục Vệ Quốc nhíu nhíu mày, nháy mắt sáng tỏ.
Ngoài cửa, Lục Mỹ Vân vẻ mặt ghét bỏ nói:
“ Trong phòng vợ chồng anh hai cái gì đều không có, cũng chỉ có một cái khăn lông màu đỏ có còn tính vừa mắt, vừa lúc con thiếu cái khăn lông rửa mặt, chị dâu hai cũng thật là, chị ta chính mình không cần, lần trước con nói muốn, chị ta cũng không đưa cho con, còn phải để con tự mình lấy.”
Vương Xuân Hoa an ủi con gái,
“ Để mẹ nhìn xem, khăn lông này cũng tạm được, đỏ rực nhìn vui mừng, thích hợp con gái của ta.”
“……”
Lại nói oán giận vài câu, Lục Vệ Quốc liền lựa chọn không nghe nữa.
Hắn ngồi xuống chiếc ghế cũ duy nhất trong phòng nói:
“Em nhìn xem còn mất đồ vật khác hay không?”
Lý Tĩnh dừng một chút, xoay người lại, đỏ mắt đối diện với hắn hỏi,
“Anh đều đã biết”
Lục Vệ Quốc gật đầu, xem bộ dáng của cô thì tiền là không mất.
Lý Tĩnh khó chịu dứt khoát ngồi trên giường, cúi đầu xuống cũng không biết suy nghĩ cái gì, biểu tình của cô che giấu ở dưới bóng tối.
Một đôi tay nắm chặt mép giường,
Hai ngày nay Vương Xuân Hoa chưa làm khó dễ cô, Lục Mỹ Vân trở về, tâm tình nghẹn khuất phẫn nộ của cô lại nổi lên.
“Vệ Quốc,”
Cô bình tĩnh mà ngẩng đầu.
“Ừ” Lục Vệ Quốc liền ngồi ở kia, thẳng lưng còn có thể thấy mơ hồ đường cong lưng.
Lại mang cho người ta cảm giác tin phục.
Cô chậm rãi nói:
“Chúng ta có thể hay không...”
Đến thời khắc mấu chốt, cô lại tạm dừng.
Lục Vệ Quốc không vội, liền như vậy nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
Trước ánh mắt đó, cô nói:
“Được rồi, coi như em chưa nói cái gì.”
Toàn thân sức lực, phảng phất đột nhiên biến mất .
Lục Vệ Quốc nói:
“Anh biết em muốn nói cái gì,”
Một câu này lại khiến tim Lý Tĩnh đập nhanh hơn.
“Em yên tâm,”
Ba chữ hứa hẹn vô cùng đơn giản, giống như tảng đá lớn ngàn cân rung động mạnh ở dưới đáy lòng, đánh tan sương đen quấy nhiễu người.
“Vệ Quốc,”
Lý Tĩnh xoa xoa khóe mắt, vừa muốn nói gì……
Phanh phanh phanh —— cửa bị gõ vang,
Lý Tĩnh sửng sốt, vội vàng lau sạch sẽ nước mắt.
Đầu tiên chính là đứa con của vợ chồng con thứ ba Lục Bảo Kiệt,
“Bác hai, đi ra đi, hai người giấu gì ở bên trong vậy?”
Lục Hồng Đông cùng Lục Anh Hồng của nhà con cả đang cho gà con ăn thì thấy cô bọn họ vui tươi hớn hở đi ra từ phòng của chú hai, sau đó thím hai cùng chú hai chân trước chân sau về đến nhà thì khóa cửa ở bên trong đến bây giờ cũng chưa ra tới.
Bọn họ lén lút dựa vào cùng nhau thương lượng một trận, ánh mắt đồng thời chuyển sang Lục Bảo Kiệt đang chơi cùng Lục Văn Binh.
Lục Hồng Đông cùng Lục Anh Hồng đồng thời nhìn nhau một cái, gọi Lục Bảo Kiệt lại đây, ở bên tai nó nói gì đó, liền có trường hợp hiện tại.
Lục Vệ Quốc sau đêm thứ hai ở đây liền tìm cây gậy gỗ thô to, đóng cửa lại lấy gậy gỗ chống lên, người bên ngoài là đẩy không ra.
Này liền khiến cho mấy đứa nhóc Lục Hồng Đông vì không giống trước kia dễ dàng đẩy ra nên càng thêm cảm thấy bên trong có giấu cái gì.
Cha mẹ bọn họ ba mẹ đều nói là nhà bác hai không có trẻ con, nên đồ vật của bọn họ đều là của mấy đứa nhỏ bọn nó.
“Bác hai”
Lục Bảo Kiệt lại đập cửa liên tục, liền kém cả người nhào lên.
Vương Xuân Hoa vừa cùng con gái nói xong thấy mấy đứa cháu đang ồn ào nhốn nháo, hỏi bọn nó đang làm gì.
Lục Bảo Kiệt nói,
“Bà nội, bác hai giấu đồ vật!”