Chương 19.1: Cô em chồng trở về

Edit + Beta: Moonmimi

Tiền Chí Dũng cầm bánh bao nóng hầm hập ăn đến dầu dính đầy miệng cũng không dừng lại, nói: “Cậu thật khách khí.”

Lục Vệ Quốc trầm mặc không nói lời nào,

Chờ ăn đến hai cái cuối cùng, anh ta mới nhớ tới, tươi cười cứng ngắc hỏi,

“Đúng rồi, cậu ăn không”

Lục Vệ Quốc giải thích nói với anh ta lúc trở về lại mua.

“Tôi hiểu, tôi hiểu,”

Tiền Chí Dũng lau miệng bóng nhẫy dầu mỡ.

Lại hướng hắn hỏi thăm việc nhà của hắn, biết ba anh em bọn họ ở cùng nhau, trong nhà còn có vợ, thì không sai biệt lắm anh ta cũng ăn xong rồi.

Lục Vệ Quốc trước khi tới đã nghĩ nhờ anh ta mua giúp chút đồ vật, lần sau tới đây lại lấy, bởi vì giờ này Cung Tiêu Xã còn không mở.

Nhưng là ngẫm lại cũng sắp thu hoạch vụ thu rồi, đến lúc đó lúc đi nôp lương thực, hắn bớt thời gian đi mua cũng được.

Ăn xong bánh bao, Tiền Chí Dũng hỏi hắn chỗ anh ta có thể mua thịt lợn với giá rẻ hơn có muốn hay không.

Lục Vệ Quốc cự tuyệt, mua trở về cũng không biết giải thích thế nào.

Đến nỗi việc xấu trong nhà, hắn không tiện nói với anh ta.

Lúc Lục Vệ Quốc rời đi đã gần bốn giờ, nghe xong Tiền Chí Dũng chém gió một hồi, cảm giác đại não hắn kêu ong ong, lúc đi rốt cuộc được giải thoát.

Một giấc ngủ này của Lý Tĩnh cũng không sâu, không biết cá bán như thế nào, sau khi chồng cô đi, cô vẫn luôn mơ mơ màng màng mà ghé đầu trên gối, gối đầu có ruột bằng cỏ cây tản ra hương thơm nhàn nhạt.

Thời điểm Lục Vệ Quốc mở cửa, trong nháy mắt cô liền tỉnh lại.

Lý Tĩnh đã không còn buồn ngủ nữa, trước tiên sờ soạng đến bên cạnh bàn thắp đèn, lần này Lục Vệ Quốc đã có kinh nghiệm tránh đi sương sớm trên cỏ, ống quần là sạch sẽ, trên người cũng khô ráo.

Cô thở dài một hơi, “Vệ Quốc, thế nào rồi”

Lý Tĩnh mở miệng thật cẩn thận tìm hiểu.

Ánh mắt Lục Vệ Quốc sâu thẳm phản chiếu ánh đèn dầu lay lắt, hắn sắc mặt bình tĩnh móc tiền ra,

“Bán xong rồi, đều ở đây.”

Lý Tĩnh hít sâu một hơi, nói cám ơn trời đất, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm tiền trên bàn.

Đến nỗi có mua bánh bao cho cô ăn hay không, cô đều đã quên.

“Không bao lâu nữa chúng ta có thể trả hết tiền rồi,”

Lý Tĩnh run tay đếm một lần lại một lần, cảm giác áp lực đè ở trên vai buông lỏng không ít.

“Ừ,”

“Đến lúc đó chúng ta lại sinh một đứa bé,”

Lý Tĩnh buột miệng thốt ra.

Lục Vệ Quốc còn không có dựa gần ghế, nháy mắt sắc mặt có chút mất tự nhiên.

Lúc này không cần hắn nhắc nhở, Lý Tĩnh liền tìm kéo cùng kim chỉ, mở ra một góc chăn rồi nhanh chóng nhét tiền vào, may vá xong lại lưu luyến sờ soạng ngoài chăn vài cái.

Khi nghe thấy trong không khí hương vị thịt, ánh mắt cô sáng lên.

Mới vừa rồi không thấy hắn lấy ra, cô cho rằng không có đãi ngộ như lần trước.

“Phí tiền mua cái này làm gì, buổi sáng em tùy tiện ăn hai miếng là được, lần tới đừng mua, tiền cũng không thể dùng như vậy.”

Nói là nói như vậy, nhưng ánh sáng trong đôi mắt Lý Tĩnh lại không lừa được người.

Lục Vệ Quốc còn vì việc sinh con nên không chú ý, cũng không biết nghe không được hay không.

Hương vị bánh bao thịt sau khi ăn một lần, buổi tối mỗi ngày nằm trên giường nhớ lại đều có thể chảy nước miếng, đó là động lực lớn nhất cho mỗi ngày làm việc của cô.

Lúc này cô không ăn ngấu nghiến giống lần trước, ngược lại cầm bánh bao thịt ăn từng miếng nhỏ, tinh tế nhấm nháp hương vị của nó.

Hương vị trong miệng, cô lưu luyến nuốt xuống, nhìn người đàn ông đối diện, liếʍ liếʍ môi.

Lục Vệ Quốc trong miệng bỗng nhiên bị nhét vào một miếng bánh bao thơm ngon nóng hổi, hắn theo bản năng mở miệng ra, hoàn toàn là bởi vì hắn đã quen thuộc với Lý Tĩnh, làm hắn không phòng bị chút nào.

“Ăn một miếng, anh vội đi trở về khẳng định lại đói bụng.”

Ánh mắt Lý Tĩnh chờ đợi nhìn hắn, ý bảo hắn cắn một miếng.

Lục Vệ Quốc cúi đầu xuống nhìn, trong tầm mắt là bánh bao lớn trắng trẻo mập mạp, hắn cắn đúng cái góc Lý Tĩnh cắn qua.

Tim đập nháy mắt có chút mất tự nhiên.

“Ăn đi, còn nóng hổi, rất thơm.” Lý Tĩnh thúc giục hắn.

Xem ra không ăn là không được, Lục Vệ Quốc đối diện ánh mắt của cô căn bản không có biện pháp cự tuyệt.

Bánh bao vốn dĩ liền mềm, nhẹ nhàng cắn một cái liền vào trong miệng.

Hắn không hề ý thức được, hắn cùng nữ chủ ở chung càng ngày càng tự nhiên.

Lý Tĩnh đôi mắt vui vẻ mà híp lại, hỏi hắn còn muốn ăn nữa hay không, Lục Vệ Quốc lắc đầu nói cô ăn đi

.

Hắn tìm cái cớ mệt mỏi, bò lên trên giường đi ngủ.

Mùa đông càng đến gần thì bình minh đến càng muộn, hắn còn có thể ngủ tiếp một hồi lâu.

Thực tế là mở to mắt nhìn chằm chằm vách tường nửa ngày, trong lòng không yên.

Hương vị thịt trong miệng không ngừng mà nhắc nhở hắn vừa rồi trải qua cái gì,

Thân thể có chút không thích hợp, hắn kéo chăn hướng lên trên che khuất bộ vị mấu chốt, may mắn chính là người sau lưng không nhìn thấy.

Lý Tĩnh đáp ứng hắn, một bên tưởng ăn xong sớm một chút đừng làm ồn đến hắn, một bên vuốt bụng, càng thêm quyết tâm chờ trả nợ xong liền sinh đứa bé, cũng không phải vì lấy lòng ai.

Lại nỗ lực chút cô khẳng định có thể mang thai.

Nhìn chằm chằm bóng dáng nằm nghiêng của hắn, Lý Tĩnh an ủi chính mình.

Lục Vệ Quốc lưng chợt lạnh, thân thể không thích hợp dần bình thường trở lại

.

Nghe thấy tiếng cửa mở, Lục Vệ Quốc cảm thấy bất đắc dĩ, hắn nhắm hai mắt lại chợp mắt.

Quả nhiên khi Lý Tĩnh trở về trên người lại mang theo cái mùi hôi kia.

Có thể là biết trên người mình có mùi cô cũng không lên giường, liền an an tĩnh tĩnh ngồi ở bên cạnh bàn tiêu thực, thường thường sờ sờ bụng, giống như bên trong đã có một đứa trẻ.

Trời vừa sáng thì một ngày bận rộn lại bắt đầu.

Vương Xuân Hoa tâm tình phá lệ tốt lên, mặc cho ai đều có thể nhìn ra.

Cô con gái khiến bà ta kiêu ngạo hôm nay sẽ về, bà ta trực tiếp dùng lỗ mũi xem người khác, đối với ba cái con dâu cũng không có sắc mặt tốt gì.

“Mẹ, con đã trở về.”

Còn không có vào cửa, Lục Mỹ Vân cao giọng kêu một tiếng.

Vương Xuân Hoa đang chia cơm, vỗ đùi đáp một tiếng, ăn cơm cái gì a, con gái đều đã trở lại, bà ta ném cái muỗng xuống trực tiếp đi ra đón.

Lục Bảo Kiệt gõ cái bàn, “Bà nội, con đói.”

Vương Xuân Hoa:

“Đừng có mà ồn ào, đợi lát nữa bà quay lại.”

Lục Mỹ Vân đem cái túi trong tay cho bà ta, tầm mắt dừng lại ở trên bàn cơm, nuốt nuốt nước miếng hỏi,

“Mẹ, mọi người còn chưa ăn sao?”