Chương 18.2: Cô em chồng

Edit + Beta: Moonmimi

Trong nhà không ai đứng về phía hai người bọn họ,

Lục Vệ Quốc đẩy cửa bước vào liền thấy cô đang sửa soạn tủ gỗ, hắn đi đến bên bàn gỗ thắp đèn, hỏi cô đang làm gì?

Lý Tĩnh:

“Em đem đồ vật hữu dụng cất trước, cũng đừng lại làm cho em gái anh lấy đi rồi.”

Nói xong, cô sửng sốt một chút nhanh chóng xem sắc mặt của chồng, không thấy hắn có gì khác thường mới ngồi xổm xuống tiếp tục thu thập đồ vật..

Bên ngoài ồn ào nhốn nháo, mơ hồ còn có thể nghe thấy Tôn Thu Nguyệt đang cùng Vương Xuân Hoa đấu võ mồm, Trần Mỹ Lệ đứng giữa hai người khuyên giải……

Lục Vệ Quốc ngồi bên cạnh bàn xem cô bận việc,

Lý Tĩnh từ trong ngăn tủ lấy ra một cái khăn lông màu đỏ rực, cô mua lúc kết hôn, dùng vài lần sau lại luyến tiếc dùng tiếp, sau đó lại lấy ra một cái khăn quàng cổ đã giặt đến phai màu ……

Dọn đông dọn tây, toàn bộ ngăn tủ đều sắp bị cô dọn sạch sẽ.

Mấu chốt là phòng ở nhỏ như vậy cũng không có nơi khác để cất.

Lục Vệ Quốc bỗng nhiên nói một câu,

“Buổi tối anh đi ra ngoài một chuyến,”

Lý Tĩnh dừng lại động tác xoay người xem hắn, dưới ngọn đèn dầu lắc qua lắc lại không thể thấy rõ thần sắc của Lục Vệ Quốc.

Cô nói: " Vâng ạ",

Trước khi ăn cơm tối Lục Vệ Quốc cũng đã tìm được cái sọt cũ để đựng cá, sửa lại một lúc tốt xấu gì cũng có thể đựng cá.

Lúc này hắn có kinh nghiệm đi vào trong thành, tin tưởng hắn cũng sẽ trở về sớm hơn một chút so lần trước.

Lý Tĩnh động tác sửa soạn dần chậm lại đi nhiều, cô bỗng nhiên ngừng lại, nửa ngồi xổm nhìn đồ vật vừa lôi ra, đúng rồi đồ vật lôi ra cũng không có chỗ để. Cô lại nhét toàn bộ trở lại, đồ vật quan trọng để bên trong.

Lục Vệ Quốc cũng thở dài, thấy Lý Tĩnh đang ngẩn người thì trong lòng càng kiên định hơn, Lục gia ngày nào cũng ầm ĩ như vậy, xem ra nên dọn đi ra sớm hơn một chút, không thể kéo dài mãi không dứt.

Nghe thấy bên ngoài rốt cuộc cũng im lặng, Lý Tĩnh lưu loát dứt khoát mà đóng tủ lại rồi xoay người đi ra bên ngoài.

Nông thôn không chú ý nhiều đến việc vệ sinh cá nhân, mỗi ngày tắm rửa là quá xa xỉ, cô đi phòng bếp bưng chậu nước ấm trở về, đương nhiên không tránh được bị Tôn Thu Nguyệt đang rửa bát xem thường.

Cô múc nước cho chồng mình rửa, Lục Vệ Quốc liền cự tuyệt nói chính hắn đi ra ngoài tắm rửa, Lý Tĩnh ngẫm lại cũng đúng, chồng cô rất sạch sẽ mỗi đêm đều phải tắm rửa.

Cô liền dứt khoát ngâm chân mình, cảm giác phảng phất như mệt mỏi một ngày cũng tan đi.

Cô nhìn chằm chằm cửa gỗ đen tuyền nuốt nuốt nước miếng, cũng không biết hắn có mang đồ ăn gì về hay không.

Hương vị của bánh bao thịt đến hiện tại cô nhớ tới thì đều nhịn không được nuốt nước miếng, cảm thấy đây là món ăn ngon nhất trên đời.

Vừa suy nghĩ như vậy cô lại hung hăng lắc đầu, trong nhà bởi vì cô mà thiếu nợ còn không trả đâu, chông mình đều vất vả như vậy sao cô còn nghĩ đến ăn đâu.

Khi nước rửa chân đều sắp lạnh, thì Lục Vệ Quốc tắm nước lạnh xong liền bước vào, thấy cô nhìn chằm chằm cửa vừa lắc đầu vừa nhíu mày hỏi cô làm sao vậy.

Lý Tĩnh nói nước rửa chân lạnh, không có gì,

Lục Vệ Quốc hiểu rõ, hỏi cô,

“Anh giúp em mang nước đi đổ, em đỡ phải xuống dưới.”

Lý Tĩnh sao có thể để một người đàn ông như hắn một làm việc này, vội nói cô làm là được.

Lục Vệ Quốc lại nhanh chóng bưng chậu đi rồi,

Lý Tĩnh một chân mới vừa đi giày, có chút ngạc nhiên sau đó nở nụ cười, cảm thấy có chút cảm động.

Hai vợ chồng hôm nay ngủ sớm, Lý Tĩnh biết chồng mình muốn dậy lúc nửa đêm nên động tác cố ý làm nhẹ nhàng , miễn cho đánh thức hắn.

Vào thu ban đêm so ban ngày muốn lạnh hơn nhiều , gặp phải hôm không có trăng, trong thôn nơi nơi đều đen như mực, duỗi tay không thấy năm ngón tay, cũng may mắn hôm nay là trăng tròn, màu bạc ánh trăng chiếu đầy đường.

Thời tiết lạnh, sâu trên đường đều ít đi.

Không đến 3 giờ sáng Lục Vệ Quốc cõng cái sọt cũ, dưới chân bước nhanh nhưng bên trong cá không nhẹ.

Lần này hắn đến sớm hơn so với lần trước, lúc đến huyện thành thì gặp họ đang gϊếŧ heo.

Tiếng Heo kêu thê lương thảm thiết rất chói tai, có điểm lạnh người.

Lục Vệ Quốc đứng ở sau một thân cây, liếc mắt một cái liền nhận ra Tiền Chí Dũng, lần trước anh ta còn mặc một cái tạp dề không vừa người, lần này ngược lại phỏng chừng là mập lên, mặc lên tạp dề đều bị căng ra.

Lục Vệ Quốc cứng họng, cũng không lâu lắm không gặp anh ta liền béo nhiều như vậy.

Lúc hai người gặp mặt thì đã gần bốn giờ sáng.

Tiền Chí Dũng đen hơn không ít nhưng vẫn là bộ dáng cười hì hì như vậy.

“Em trai Lục, lần này mang đến là cái gì”

Tầm mắt hắn ta liên tiếp nhìn về phía cái sọt sau lưng hắn. Thấy

Lục Vệ Quốc mang đồ vật đến, anh ta cũng vui vẻ, cầm đi đầu cơ trục lợi còn có thể kiếm một chút tiền.

Lục Vệ Quốc nhìn khắp nơi, xác định không thành vấn đề mới bỏ cái sọt xuống, bên trong chỗ hổng đều bị hắn bịt lại, nước nửa cái sọt cũng đủ làm cho cá còn sống.

“Cá, anh muốn không?”

Lục Vệ Quốc hỏi.

Tiền Chí Dũng kinh ngạc đi qua xem,

“Này, cậu lấy ở đâu ra vậy”

Lục Vệ Quốc xem hiểu hắn ta là muốn, cụ thể như thế nào làm hắn cũng chưa nói, chỉ giải thích là chính mình bắt được.

Lời này nói tương đương chưa nói, Tiền Chí Dũng xoa xoa tay, “Muốn muốn,”

Những người phụ nữ mới vừa sinh con xong rất cần những cái này.

Cuối cùng Tiền Chí Dũng đều mua tất cả chỗ cá này, trong tay anh ta có tiền dứt khoát trao đổi một lần.

Lục Vệ Quốc không có lập tức rời đi, ngược lại đi vào cửa hàng bán bánh bao, một lần mua cho anh ta năm cái bánh bao thịt làm quà cảm ơn.

Người khác vui giúp anh đó là tình cảm, không phải bổn phận.

Tiền Chí Dũng không nghĩ tới hắn còn sẽ trở lại, tươi cười càng thêm nhiệt tình.