Chương 3: Tống Nhất

“Sau khi tôi qua đời, 36% cổ phần của tập đoàn Tống thị trong tay tôi sẽ do bạn đời là Kỳ Minh kế thừa……”

Khi Chu Duy tuyên đọc xong nội dung cuối cùng của bản di chúc, sau giây lát yên tĩnh thì toàn bộ đại sảnh lập tức rối loạn, chính xác mà nói thì toàn bộ người ở đây đều nổi điên rồi, hơn nữa còn mãnh liệt nghi ngờ tính chân thật của bản di chúc này.

“Không thể nào! Chúng tôi còn không biết Côn Lãng có lập di chúc, ai biết được bản di chúc này là thật hay là giả.” Có người gần như nhảy dựng lên nghi ngờ nói.

“Đúng rồi, trước đó còn không có một chút tin tức nào về việc lập di chúc nữa, hiện tại lại đột nhiên lòi ra một bản như vậy, ai biết là thật hay là giả chứ?”

Khi những người này còn đang chất vấn, lại có thâm ý nhìn về phía Tống Côn Ngạn, rõ ràng là đang hoài nghi bản di chúc này là do Tống Côn Ngạn làm giả.

Bọn họ làm sao lại không nhìn ra Kỳ Minh chính là người của Tống Côn Ngạn chứ. Trước đó, hắn còn kiên trì nói Kỳ Minh chính là người hàng thứ nhất được thừa kế di sản, rõ ràng là trong tâm tư muốn chiếm toàn bộ tài sản của Tống Côn Lãng mà, khi thấy bọn họ cắn mãi không buông thì liền cố ý làm ra bản di chúc giả này.

Tống Côn Ngạn vô cùng oan uổng, hắn còn hoàn toàn không biết có một bản di chúc như thế này tồn tại đấy, có được không? Nếu như hắn thật sự có thể làm giả di chúc thì tại sao còn muốn cho Kỳ Minh thừa kế di sản để làm gì, vì sao hắn không dứt khoát làm giả luôn một phần di chúc để cho bản thân mình thừa kế tất cả di sản của Tống Côn Lãng cho rồi?

Đối mặt với sự nghi ngờ của những người khác trong đại sảnh, vẻ mặt của Tĩnh Hoa rất bình tĩnh, anh ta hắng giọng nói: “Tôi là nhân chứng của bản di chúc này, khi Tống tiên sinh viết di chúc, tôi đã ở bên cạnh Tống tiên sinh.”

Lời nói của Tĩnh Hoa vẫn rất có trọng lượng, người ở đây đều biết, Tĩnh Hoa là phụ tá đắc lực mà Tống Côn Lãng tin tưởng nhất lúc sinh thời, tâm nguyện cuối cùng của anh, giao cho Tĩnh Hoa làm người làm chứng là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra, vì vậy, những người có mặt ở đây đều biết 80 đến 90% là bản di chúc này là thật rồi.

Bất quá, cho dù di chúc này là thật, thì bọn họ cũng muốn làm cho di chúc này thành giả, sao có thể để một người khác họ kế thừa hết 36% cổ phần kia chứ.

Khi Tống Côn Lãng viết bản di chúc kia thì nhất định là tinh thần đã không được tỉnh táo rồi. Nếu không thì cũng bị cái người tên là Kỳ Minh này lừa gạt rồi, không thì sao lại giao cho Kỳ Minh phần di sản quan trọng nhất này?

Tĩnh Hoa hiểu rất rõ tâm tư của những người này, nhưng mà bản di chúc thật đang ở trong tay, anh ta cũng không sợ bọn họ làm bậy, ngược lại là quay sang hỏi Kỳ Minh vẫn còn đang ngẩn người, “Kỳ tiên sinh, hiện tại cậu còn muốn từ bỏ quyền kế thừa không?”

Sau khi Kỳ Minh hoàn hồn, chém đinh chặt sắt trả lời: “Từ bỏ.”

Người thừa kế hàng thứ nhất và người thừa kế được chỉ định trong di chúc lại có gì khác nhau đâu? Người trước là bởi vì nguyên nhân pháp luật mà bị động trở thành người thừa kế, người sau là do Tống Côn Lãng chỉ định cậu trở thành người thừa kế. Cho nên, đối với Kỳ Minh mà nói đều không có gì khác nhau cả, cũng đều là muốn cuốn cậu vào cuộc tranh đấu hào môn này. Bất quá, cậu chỉ là một người bình thường, không đảm bảo có thể bình yên sống sót giữa vòng xoáy người ăn người này nha.

Cho dù những tài sản này là tượng trưng cho rất nhiều tháng ngày giàu sang phú quý thì lại như thế nào? Với Kỳ Minh mà nói, đây chẳng qua chỉ là một phiền phức cực lớn, cậu không thể không đề phòng được.

Tĩnh Hoa không tính toán buông tha cho Kỳ Minh dễ dàng như vậy, anh ta dùng giọng điệu khẩn thiết nói: “Kỳ tiên sinh, cậu là người mà lúc sinh thời Tống tiên sinh tin tưởng nhất, nếu không cũng sẽ không để cậu thừa kế 36% cổ phần này. Tập đoàn Tống thị là tâm huyết cả đời của tiên sinh, ngài ấy tin tưởng cậu như thế, cũng gửi gắm tất cả lại cho cậu, Kỳ tiên sinh, cậu thật sự muốn nhìn tập đoàn Tống thị sẽ sụp đổ vì tranh chấp di sản sao?”

Kỳ Minh: “……”

Cậu thật sự rất muốn nói, tồn vong của tập đoàn Tống thị thì có liên quan gì đến tôi. Chính là, linh hồn của Tống Côn Lãng còn đang ở một bên như hổ rình mồi, mà trước đó, cậu lại cố ý diễn vai một người thâm tình ở trước mặt linh hồn của Tống Côn Lãng. Còn nữa, Tĩnh Hoa nói đến dễ nghe như vậy, nếu cậu còn kiên trì từ bỏ quyền thừa kế của tập đoàn Tống thị, vậy chẳng khác nào sẽ phụ sự tín nhiệm của Tống Côn Lãng đối với cậu sao?

Việc này sẽ mâu thuẫn với nhân vật mà Kỳ Minh đã thiết lập trước đó nha.

Kỳ Minh thiếu chút nữa đã thở không ra hơi, cậu đã tự đào một cái hố chôn mình rồi a.

Dưới ánh mắt tha thiết của Tĩnh Hoa, Kỳ Minh chỉ có thể gật đầu, “Tôi không có ý kiến gì khác đối với phần di chúc này.”

Không chỉ có như vậy, vì không để cho hình tượng thâm tình mà mình thiết lập bị sụp đổ, Kỳ Minh còn làm ra bộ dáng vô cùng xúc động, khóe mắt thậm chí còn thấp thoáng ánh nước, những người khác đều cho rằng cậu đây là đang cảm động, chỉ có Kỳ Minh mới biết đây là nước mắt hối hận của chính mình mà thôi.

Tống Côn Lãng đem hết thảy nhìn vào trong mắt, cũng không biết nghĩ đến cái gì, mà khóe miệng lại nhếch lên cười một tiếng.

Những người khác không nghe được tiếng cười của anh, nhưng lại vô cùng rõ ràng lọt vào trong tai của Kỳ Minh, lúc này, cậu chỉ cảm thấy da đầu một trận tê dại, nước mắt vẫn luôn treo ở khóe mắt tràn ra, rốt cuộc cũng không nhịn được mà khóc luôn.

Đầu tiên là mím môi trừng mắt, sợ nước mắt sẽ rơi ra, cuối cùng lại thật sự không nhịn được mà rũ đầu xuống thật thấp nức nở, thoạt nhìn nhỏ yếu đáng thương lại bất lực vô cùng.

Tĩnh Hoa vốn dĩ là nhìn Kỳ Minh có chút gai mắt, lúc này lại nhìn thấy dáng vẻ tình chân ý thiết của Kỳ Minh, không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn, cậu vậy mà lại có tình cảm sâu đậm như vậy với Tống Côn Lãng. Vì vậy, khi lại bắt đầu nói chuyện với Kỳ Minh một lần nữa, giọng điệu đã ôn hòa hơn không ít, “Kỳ tiên sinh yên tâm, cậu là bạn đời hợp pháp mà tiên sinh công nhận, tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu chu đáo.”

Kỳ Minh khóc không nói được lời nào, chỉ có thể gật gật đầu xem như là đáp lại Tĩnh Hoa.

Tống Côn Lãng nhẹ nhàng phiêu đãng bay đến bên cạnh, muốn an ủi Kỳ Minh một chút, nhưng bàn tay đưa ra lại xuyên qua người của Kỳ Minh, cuối cùng chỉ còn lại một tiếng thở dài bất đắc dĩ. Khóe mắt của Kỳ Minh nhìn thấy Tống Côn Lãng phiêu phiêu đến bên cạnh mình, sau đó không lâu, toàn thân liền bị một luồng khí âm lãnh bao trùm, lạnh đến nổi làm cả người cậu run lên. Cũng may là lúc này cậu đang khóc rất thương tâm, người khác chỉ cho rằng cậu run lên bần bật là vì đang khóc mà thôi.

Tống Côn Lãng thấy vậy liền càng cảm thấy cậu bạn đời nhỏ này của mình còn rất thật lòng yêu anh a. Anh chỉ là lâm thời muốn lợi dụng Kỳ Minh mà thôi, lại không ngờ Kỳ Minh sẽ cảm động thành như vậy.

Động tác của Tống Côn Lãng tương tự như đang an ủi khiến Kỳ Minh sửng sốt, sau đó, nỗi sợ hãi vô tận lại bao trùm lấy cậu một lần nữa.

Cậu thật sự là hối hận quá đi!

Nếu để cho Tống Côn Lãng biết sự thâm tình của cậu là giả, không phải là Tống Côn Lãng sẽ lột sống cậu luôn sao? Phải biết rằng khi Tống Côn Lãng còn sống ở trên đời, chính là nổi tiếng với hàng loạt thủ đoạn lôi đình tàn khốc đó, ở trên phố loại tin đồn nào cũng có, nhưng anh lại là một vị sát thần đúng nghĩa, sau khi chết hóa thành quỷ thì nhất định sẽ càng khủng khϊếp hơn a.

Cũng không biết đến khi nào thì Tống Côn Lãng mới chịu đi đầu thai nữa. Chỉ cần Tống Côn Lãng còn ở đây một ngày, thì hình tượng thâm tình mà cậu đã thiết lập liền không thể sụp đổ được a.

Có Tĩnh Hoa trấn giữ ở đó, dù là những người đó không muốn thừa nhận bản di chúc này của Tống Côn Lãng, thì cũng không có cách nào chống lại một Tĩnh Hoa đã chuẩn bị đầy đủ mà đến được.

Cũng vì có phần di chúc này, mà chuyện phân chia di sản của Tống Côn Lãng gần như đã được xử lý xong ngay trong ngày hôm sau.

Sau khi Tống Côn Ngạn nghe xong tuyên đọc di chúc kia, cũng không có ý kiến phản đối gì, kết quả này không khác với kết quả mà hắn mong muốn lắm, phần quan trọng nhất đã được Kỳ Minh thừa kế rồi, mà hắn thì tin chắc rằng, Kỳ Minh chính là một con rối nghe lời nhất bị hắn nắm trong lòng bàn tay.

Còn biểu hiện của Kỳ Minh sau khi nghe tuyên đọc di chúc của Tống Côn Lãng xong, Tống Côn Ngạn chỉ cho là Kỳ Minh đang diễn trò để lấy được sự tín nhiệm của Tĩnh Hoa mà thôi. Tống Côn Ngạn không hề lo lắng việc Kỳ Minh có thâm tình với Tống Côn Lãng như cậu đã biểu hiện ra như vậy hay không. Suy cho cùng thì Kỳ Minh đã mê luyến Tống Côn Ngạn hắn đến mức mà nói gì nghe nấy, chỉ trong thời gian ba ngày ngắn ngủi, làm sao mà Kỳ Minh có thể cắt đứt được tình cảm đó chứ?

Cho nên Tống Côn Ngạn không nôn nóng một chút nào, khi rời đi còn nháy mắt với Kỳ Minh một cái.

Kỳ Minh nhìn thấy lại nhanh chóng dời tầm mắt đi, coi như mắt không thấy tâm không phiền.

Ngày hôm sau, Tĩnh Hoa tìm đến Kỳ Minh, giới thiệu với Kỳ Minh một người.

Tĩnh Hoa: “Kỳ tiên sinh, đây là Tống Nhất, khi còn sống, tiên sinh từng cố ý căn dặn để Tống Nhất đi theo bảo vệ cậu.”

Cái gọi là thất phu vô tội hoài bích có tội (*), hiện tại, Kỳ Minh cũng là người mang gia sản lớn, trên dưới Tống gia đều đối với cậu như hổ rình mồi, chắc chắn là sẽ có không ít người muốn Kỳ Minh xảy ra chuyện không may. Kỳ Minh cũng hiểu đạo lý này, còn đang lo lắng không biết phải làm sao, thì Tĩnh Hoa đã đưa Tống Nhất đến.

(*) thất phu vô tội hoài bích có tội匹夫无罪,怀璧其罪 - thất phu (dân thường) vốn không có tội gì, nhưng vì trong người mang theo ngọc bích mà thành tội. Nghĩa đen là mang theo tài bảo dễ chuốc họa; nghĩa ẩn dụ là do có tài năng, lý tưởng mà bị hại. Xuất xứ Xuân thu Tả truyện.

Kỳ Minh không dấu vết đánh giá Tống Nhất, chỉ thấy người này có dáng vẻ vô cùng bình thường, là kiểu đi lẫn vào đám đông sẽ không tìm ra được, dù thoạt nhìn với chiều cao đến 1m9 này thật dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác, nhưng khí chất của anh ấy lại khiến cho người khác không dễ dàng phát hiện được.

Đây có lẽ là dáng vẻ tiêu chuẩn mà một bảo tiêu cao cấp nên có nhỉ? Lúc nào cũng khiến Kỳ Minh tương đối vừa lòng.

Kỳ Minh còn không quên làm ra dáng vẻ cảm động, nói lời cám ơn Tĩnh Hoa.

Còn nói thêm: “Tĩnh tiên sinh, tôi còn có một chuyện cần làm phiền anh.”

Tĩnh Hoa: “Kỳ tiên sinh cứ nói, đừng ngại.”

“Tôi đối với phương diện kinh doanh một chữ cũng không biết, nếu Tĩnh tiên sinh là cấp dưới mà lúc sinh thời Côn Lãng đã tín nhiệm nhất, thay vì tôi phải mất công sức tìm một đội nhóm xa lạ để giúp tôi quản lý tập đoàn Tống thị, thì không bằng tôi lại ủy thác cho Tĩnh tiên sinh ngài đi. Côn Lãng vừa đi, tình thế của Tống thị chắc hẳn là đang vô cùng phức tạp, giao cho người khác tôi cũng không yên tâm. Côn Lãng đã tín nhiệm ngài, vậy thì tôi đương nhiên cũng tín nhiệm ngài a.” Kỳ Minh chân thành nói: “Hy vọng là Tĩnh tiên sinh có thể giúp tôi cùng nhau bảo vệ tâm huyết này của Côn Lãng.”

Tĩnh Hoa rất kinh ngạc, tuy rằng việc này là nằm trong kế hoạch, nhưng anh ta lại không nghĩ tới là Kỳ Minh sẽ chủ động nói ra. Xem ra, Kỳ Minh là thật sự muốn giúp Tống Côn Lãng bảo vệ sản nghiệp rồi.

“Kỳ tiên sinh yên tâm, tôi sẽ không phụ sự tín nhiệm của Tống tiên sinh và cậu đối với tôi.” Tĩnh Hoa trịnh trọng cam kết nói.

Kỳ Minh mỉm cười: “Vậy về sau phải làm phiền Tĩnh tiên sinh rồi.”

Kỳ Minh không cho rằng Tống thị là đồ của mình, hiện tại, cậu cũng chỉ là tạm thời bảo quản cổ phần của Tống thị mà thôi. Cũng như Kỳ Minh đã nói, Tĩnh Hoa chính là người mà Tống Côn Lãng tín nhiệm nhất, giao Tống thị cho Tĩnh Hoa quản lý là Kỳ Minh có thể yên tâm rồi.

Còn về phần vai chính Tống Côn Ngạn kia, từ đầu đến cuối đều không nằm trong sự lựa chọn của Kỳ Minh, đó là một tên rắn độc, Kỳ Minh cũng không muốn một lúc nào đó sẽ bị rắn độc cắn một cái đâu.

Tống thị hiện tại đúng là có hơi loạn, cho nên Tĩnh Hoa bận đến độ chân không chạm đất, sau khi bàn giao một chút chuyện cho Kỳ Minh xong thì liền rời đi.

Gần như là cùng thời gian, Tĩnh Hoa vừa đi, là Tống Côn Ngạn liền tìm tới cửa.

Kỳ Minh biết rõ ý đồ của Tống Côn Ngạn đến tìm mình, hiện tại, cậu lại lười đối phó với hắn, vừa lúc Tĩnh Hoa đưa Tống Nhất đến, cho nên Kỳ Minh dứt khoát liền giao việc này cho anh ấy, “Tôi không muốn gặp hắn, anh ngăn anh ta lại đi.”

Tống Nhất liếc mắt nhìn Kỳ Minh một cái thật sâu, rồi mới trả lời được.

Kỳ Minh xoay người lên lầu, chân vừa mới dẫm lên bậc thang, động tác của cậu liền dừng lại một chút, dáng vẻ của Tống Nhất lúc mới đến trông như thế nào nhỉ? Sao cậu lại không có một chút ấn tượng nào như thế?

Kỳ Minh vỗ vỗ đầu, chỉ cho là trí nhớ của mình có vấn đề.

Ngày hôm qua cậu khóc quá nhiều, hiện tại không chỉ có mí mắt sưng lên một vòng, mà đầu lại nặng như bị người ta dùng cây búa gõ vào bùm bụp vậy, mạch suy nghĩ có chút hỗn loạn, không nhớ rõ dáng vẻ của Tống Nhất cũng là điều dễ hiểu thôi.