Chương 2: Di chúc

Tống Côn Ngạn là em trai cùng cha khác mẹ với Tống Côn Lãng, chỉ nhỏ hơn Tống Côn Lãng mấy tháng.

Khi Tống Côn Lãng còn sống, Tống Côn Ngạn giả heo ăn thịt hổ, khiến cho người khác nghĩ rằng hắn chỉ là một cái bao cỏ. Cho nên lần này, khi người nhà nhà họ Tống tụ họp lại phân chia tài sản của Tống Côn Lãng, hoàn toàn không nghĩ tới Tống Côn Ngạn, đoán chừng cũng chỉ muốn phân cho Tống Côn Ngạn một chút cổ phần của công ty, đủ cho hắn ăn no chờ chết là được rồi.

Lại không nghĩ tới, Tống Côn Ngạn lại lên tiếng ở thời điểm mấu chốt này, còn không đồng ý cách giải quyết đối với Kỳ Minh của những người khác trong gia tộc.

Theo sau Tống Côn Ngạn còn có một người đàn ông, người ở đây không ai xa lạ với anh ta. Người đàn ông này tên là Chu Duy, là một luật sư nổi tiếng trong ngành, từng chinh chiến qua rất nhiều vụ án liên quan đến di sản thừa kế. Hiện tại, Tống Côn Ngạn đưa Chu Duy đến đây, cũng coi như là lòng Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết.

“Luật sư Chu, phổ biến luật pháp cho mấy chú mấy bác ở đây nghe giúp tôi đi.” Tống Côn Ngạn mang theo nụ cười khinh miệt, ánh mắt dửng dưng mà đảo qua mọi người ở đây, cuối cùng là dừng lại trên người của Kỳ Minh.

Nháy mắt đó, Kỳ Minh có một loại cảm giác như đang bị rắn độc nhìn chằm chằm, cả người ớn lạnh buồn nôn.

Chu Duy gật đầu với mọi người ở đây, trầm giọng nói: “Căn cứ theo quy định về《 Luật thừa kế 》ở nước ta, dưới tình huống Tống Côn Lãng tiên sinh không lập di chúc, thì di sản của ngài ấy sẽ được trao cho người thừa kế hàng thứ nhất, cũng chính là bạn đời hợp pháp của Tống Côn Lãng, Kỳ Minh Kỳ tiên sinh đây thừa kế, những người khác không có quyền phân chia di sản của Tống Côn Lãng tiên sinh.”

Những người đang ngồi ở đây sao có thể không biết việc này chứ, có điều chỉ là giả bộ hồ đồ thôi, đây là sản nghiệp của nhà họ Tống, sao có thể nhường cho một người khác họ thừa kế chứ?

Một người đàn ông trung niên tóc đã bạc một nửa đứng bật dậy từ sô pha, trong giọng nói đè nén sự phẫn nộ, “Đây là chuyện của người nhà họ Tống, liên quan gì đến một đứa khác họ như Kỳ Minh chứ?”

Tống Côn Ngạn cười cười, “Ai nói Kỳ Minh là người khác họ? Cậu ta đã thông qua thủ tục hợp pháp mà lãnh giấy hôn thú với anh của tôi rồi, là người bạn đời được pháp luật công nhận của anh tôi, cũng là người thừa kế di sản theo hàng thứ nhất của anh tôi. Chú hai, chẳng lẽ chú muốn chống lại pháp luật quốc gia sao?”

“Hoang đường!” Lại có một ông già đập bàn đứng lên, “Kỳ Minh kết hôn với Côn Lãng mới được mấy ngày chứ? Làm sao có thể thừa kế di sản của Côn Lãng được?”

Tống Côn Ngạn: “Ông ba, cho dù chỉ mới kết hôn được mấy ngày, nhưng Kỳ Minh vẫn là bạn đời hợp pháp của anh cháu, điểm này không thể cãi lại đâu.” Nói tới đây, giọng nói của hắn lại trầm xuống vài phần, không cho nói chen vào: “Nếu các vị có ý kiến với việc Kỳ Minh kế thừa di sản của anh tôi, như vậy, vì để bảo vệ cho sự nghiệp mà anh tôi đã một tay gầy dựng, chúng ta chỉ có thể gặp nhau ở toà án thôi.”

Tống Côn Ngạn nói thật quang minh chính đại, ở đây, người không biết còn tưởng rằng Kỳ Minh và Tống Côn Ngạn là một phe, đưa di sản này cho Kỳ Minh thừa kế, chẳng khác nào là trá hình rơi vào trong tay của Tống Côn Ngạn a?

Kỳ Minh liên tiếp bị lôi ra chỉ muốn tìm một cái khe đất để nhét mình vào, cậu không hề muốn bị cuốn vào cuộc tranh chấp di sản của nhà họ Tống một chút nào nha.

Cậu cũng biết hiện tại không có chỗ cho cậu lên tiếng, cậu chỉ là một quân cờ mà thôi, chỉ có thể để mặc cho Tống Côn Ngạn muốn hạ thế nào thì hạ như thế nấy.

Bề ngoài, Tống Côn Ngạn nhìn như là đang giúp cậu, nhưng trong lòng của Kỳ Minh lại rất rõ ràng, Tống Côn Ngạn cũng có kế hoạch của riêng mình. Dựa theo tình tiết mà trợ lý từng nói cho cậu biết ở thế giới trước và tất cả những gì đang trải qua bây giờ, Kỳ Minh có một suy đoán vô cùng lớn mật. Sở dĩ “Kỳ Minh” đồng ý gả vào nhà họ Tống để xung hỉ cho Tống Côn Lãng, không chỉ vì thích Tống Côn Ngạn, muốn tiếp cận Tống Côn Ngạn, mà nguyên nhân chủ yếu hẳn là giữa “Kỳ Minh” và Tống Côn Ngạn đã có một giao dịch không ai biết.

Thậm chí, việc xung hỉ hoang đường đến cực điểm này rất có khả năng chính là kế hoạch của Tống Côn Ngạn đi.

“Kỳ Minh” có thể nói là một lòng một dạ với Tống Côn Ngạn a. Tống Côn Ngạn đem cậu ta trở thành bạn đời hợp pháp của Tống Côn Lãng, Tống Côn Lãng vừa chết, “Kỳ Minh” liền sẽ trở thành người thừa kế hàng thứ nhất, mà một đầu sợi dây đang trói trên người “Kỳ Minh” kia, đầu dây còn lại thì đang nằm trong tay của Tống Côn Ngạn.

Chỉ cần Tống Côn Ngạn có thể điều khiển tốt “Kỳ Minh”, thì tất cả di sản của Tống Côn Lãng đều sẽ gián tiếp rơi vào trong tay của Tống Côn Ngạn đâu.

Kỳ Minh không muốn bị cuốn vào cuộc tranh đấu di sản của nhà họ Tống, nhưng thật ra ngay từ đầu, cậu đã là một quân cờ quan trọng trong trận ân oán hào môn này. Khi những người khác trong nhà họ Tống còn đang suy nghĩ nên tranh giành di sản của Tống Côn Lãng như thế nào, thì Tống Côn Ngạn đã công khai tạo ra một người thừa kế hàng thứ nhất, chỉ một chiêu đã giải quyết tận gốc này thật đúng là làm cho những người khác không thể xoay chuyển thế cục được.

Hiểu rõ điểm này, Kỳ Minh liền biết bản thân mình sẽ vô cùng khó thoát khỏi trận tranh chấp này, trong lòng đã nôn nóng đến muốn mệnh rồi.

Chính là, Kỳ Minh cậu cũng đâu phải quả hồng mềm mặc cho người ta nhào nắn chứ?

Tống Côn Ngạn và những người trong nhà họ Tống lâm vào trạng thái giằng co ở đại sảnh. Tống Côn Ngạn là muốn lợi dụng Kỳ Minh để kế thừa toàn bộ di sản của Tống Côn Lãng, còn những người nhà họ Tống này lại như hổ rình mồi muốn xâu xé di sản của Tống Côn Lãng, hai bên đều không ai nhường ai.

Bầu không khí trong đại sảnh giằng co đến thật căng thẳng, mãi cho đến khi âm thanh trong trẻo của Kỳ Minh vang lên.

Kỳ Minh hỏi Chu Duy: “Xin hỏi luật sư Chu, tôi có thể từ bỏ quyền thừa kế không?”

Tuy rằng cậu không nỡ bỏ di sản năm ngàn vạn kia, nhưng nếu so với việc trở thành một quân cờ bị người ta điều khiển thì hiển nhiên, trở thành một người tự do lại càng quan trọng hơn. Thế giới trước cũng từ khó khăn mà đi lên, xuất phát điểm của hiện tại lại chỉ có cao hơn chứ không có thấp đi so với thế giới trước. Cho dù không có được di sản năm ngàn vạn kia, thì cậu cũng có gì phải sợ đâu?

Những lời này của Kỳ Minh tựa như một mũi kiếm sắc bén, nháy mắt đã phá vỡ không khí giương cung bạt kiếm ở trong đại sảnh, ánh mắt của mọi người đều sửng sốt nhìn về phía Kỳ Minh.

Vẫn luôn ở một bên xem náo nhiệt, Tống Côn Lãng cũng nhìn lại đây, khi ánh mắt của anh dừng lại trên người của Kỳ Minh, còn mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu.

Kỳ Minh khẽ cắn môi, lặp lại lời câu vừa nói một lần nữa, “Tôi muốn từ bỏ quyền kế thừa, được không?”

“Kỳ Minh!” Tống Côn Ngạn từ lúc tiến vào luôn biểu hiện ra dáng vẻ thành thạo lập tức sụp đổ, giọng nói của hắn tựa như rít ra từ kẽ răng, “Cậu có biết mình đang nói gì hay không?”

“Tôi biết.” Kỳ Minh thản nhiên nhìn lại ánh mắt tựa như rắn độc của Tống Côn Ngạn, “Tôi không muốn bị cuốn vào tranh chấp của nhà họ Tống, các người thích đấu đá như thế nào là chuyện của các người, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ, tự biết mình có mấy cân mấy lượng, không thể nào chống đỡ được một nhà họ Tống có sản nghiệp lớn như thế này.”

Có một ánh mắt tựa như thực thể, mang theo dáng vẻ nghiền ngẫm mà nhìn chằm chằm Kỳ Minh, cậu biết chủ nhân của ánh mắt này là ai. Vốn dĩ cậu đã nói xong lời mình muốn nói rồi, nhưng đầu óc xoay chuyển, lại bỏ thêm một câu, còn vô cùng thâm tình nói: “Tuy rằng tôi chỉ ở cùng Côn Lãng ba ngày, nhưng ba ngày này là hồi ức vô cùng tốt đẹp của tôi khi ở tại nhà họ Tống này. Nếu tôi vì tiếp nhận tất cả di sản của Côn Lãng mà phải ở lại nhà chính của họ Tống, thì sẽ bị cuốn vào những tranh đấu không có hồi kết của các người. Như vậy, mọi hồi ức tốt đẹp đều sẽ bị phá vỡ. Đây chính là không tôn trọng tình cảm của tôi và Côn Lãng.”

Tống Côn Lãng đang trong trạng thái hồn thể khẽ nhếch môi, anh đã nhìn quen những người nhà họ Tống vì tranh giành di sản mà lộ ra biểu tình đáng ghê tởm, hiện nay lại nhìn thấy tình cảm chân thành tha thiết của Kỳ Minh, thật giống như có một dòng nước ấm đang chảy vào trái tim lạnh giá của Tống Côn Lãng vậy.

Mắt thấy chiều hướng phát triển đang đi lên con đường không thể nào dự đoán được, Chu Duy ho khan vài tiếng, chuyển mọi sự chú ý đến trên người mình, “Quyền kế thừa thuộc về quyền lợi của Kỳ tiên sinh, Kỳ tiên sinh tất nhiên có quyền từ bỏ quyền lợi của mình. Có điều, vì sao Kỳ tiên sinh không đợi sau khi tôi tuyên đọc di chúc của Tống Côn Lãng tiên sinh xong rồi thì hãy đưa ra lựa chọn có muốn từ bỏ quyền kế thừa hay không?”

Sau đó, Chu Duy còn nói gì đó mà mọi người đều không có chú tâm nghe, mọi sự chú ý đều đã đặt trên di chúc của Tống Côn Lãng rồi.

Di chúc của Tống Côn Lãng?

Tống Côn Lãng lập di chúc ư?

Kỳ Minh có chút kinh ngạc, có điều, nghĩ đến việc Tống Côn Lãng đang ở trong trạng thái hồn thể mà vẫn luôn khí định thần nhàn, tựa như đang xem một vở hài kịch thì Kỳ Minh lại cảm thấy, có lẽ là Tống Côn Lãng đã đoán trước rồi.

Những người khác trong đại sảnh còn tưởng rằng đây là chiêu dự phòng mà Tống Côn Ngạn đã chuẩn bị, nhưng khi nhìn đến dáng vẻ khϊếp sợ của Tống Côn Ngạn, thì liền biết rõ hắn cũng không biết Tống Côn Lãng đã lập nên di chúc này.

Chu Duy nhìn phản ứng khác nhau của những người có mặt trong đại sảnh, cũng không cảm thấy khó có thể chấp nhận, làm một luật sư thường xuyên xử lý các vụ kiện tụng tài sản này, anh ta đã nhìn quen bản chất thật sự con người rồi.

Anh ta lấy một phần văn kiện từ trong túi ra, “Di chúc được Tống Côn Lãng tiên sinh lập vào hai ngày trước, lúc ấy, Tĩnh Hoa tiên sinh cũng có mặt. Hiện tại anh ta đang trên đường đến, chờ sau khi Tĩnh Hoa tiên sinh đến, tôi sẽ bắt đầu tuyên đọc di chúc của Tống Côn Lãng tiên sinh.”

Tĩnh Hoa là trợ lý đắc lực của Tống Côn Lãng lúc sinh thời, được Tống Côn Lãng vô cùng tín nhiệm.

Hơn mười phút sau, Tĩnh Hoa đến.

Anh ta đã đến độ tuổi trung niên, trước khi gặp được Tống Côn Lãng thì vừa bị một công ty sa thải, có tài nhưng lại không gặp thời, ý chí hay là tinh thần cũng đều thật sa sút. Là Tống Côn Lãng đã nhìn ra tài hoa của Tĩnh Hoa, một đường cất nhắc Tĩnh Hoa lên đến chức tổng giám đốc của Tống thị.

Trước năm ba mươi, Tĩnh Hoa đã trải qua nhiều mưa tuyết gió sương, cho nên trông có vẻ già dặn hơn so với bạn cùng tuổi một chút. Có điều, đôi mắt của anh ta vẫn lộ ra vẻ khôn khéo, sắc bén đâm thẳng lòng người, khiến cho người ta không cách nào che giấu được cảm giác sợ hãi.

Sau khi Tĩnh Hoa tiến vào, không nói lời vô nghĩa, mà đi thẳng vào vấn đề chính, “Luật sư Chu, mời ngài tuyên đọc di chúc.”

Di chúc của Tống Côn Lãng lập ra rất đơn giản lại cũng rất toàn diện.

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều được anh quan tâm đến, từ bất động sản cho đến xe cộ, từ tài sản lưu động đến cổ phần đầu tư ở công ty nhỏ, cứ phân chia ra giống như là thịt heo vậy, mỗi người đều được chia một chút đến tay.

Kỳ Minh làm bạn đời hợp pháp của Tống Côn Lãng, được chia năm ngàn vạn cùng một căn nhà ở Nhị Hoàn. Kỳ Minh chưa từng xem qua, cũng không biết căn nhà này lớn bao nhiêu, nhưng vừa nghe đến nhà nằm ở khu Nhị Hoàn thì liền biết giá của căn nhà này cũng không rẻ.

Kỳ Minh không phải người thanh cao, cậu vốn dĩ đã định lấy đi một phần di chúc thuộc về “Kỳ Minh” kia, cho nên hiện tại, cậu không hề có gánh nặng tâm lý nào liền tiếp nhận phần di sản được chia này.

Những người khác thì không giống Kỳ Minh, điều mà bọn họ coi trọng cũng không phải những thứ này, mà là cổ phần của tập đoàn Tống thị đâu.

Tập đoàn Tống thị là một doanh nghiệp tổng hợp có các ngành bao gồm thực phẩm, quần áo, nhà ở, vận tải và các ngành công nghiệp cao cấp, liên quan đến mọi phương diện, là lãnh đạo trong các doanh nghiệp tư nhân, tổng giá trị thị trường cao đến mấy trăm tỷ.

Tống Côn Lãng là người nắm quyền tuyệt đối trong tập đoàn Tống thị, nắm trong tay 36% cổ phần của tập đoàn Tống thị. Tất cả những người đang tranh chấp di sản của Tống Côn Lãng hôm nay đều là vì 36% cổ phần này.

Hoàn toàn có thể nói, mấy cái phân chia tài sản trước đó mà Chu Duy đã tuyên đọc chỉ là món khai vị mà thôi, vở kịch lớn chân chính còn đang chờ ở phía sau a.

Có điều, điều này cũng không liên quan gì đến Kỳ Minh nha. Cậu chỉ mới kết hôn với Tống Côn Lãng có ba ngày thì Tống Côn Lãng đã ngỏm củ tỏi, anh chia cho cậu một căn nhà và năm ngàn vạn đã nằm ngoài dự kiến của Kỳ Minh rồi, có nhiều hơn nữa Kỳ Minh cũng không dám lấy.

Nhưng mà, cậu lại nghe được Chu Duy đọc tên của mình một lần nữa.