Chương 13: Phía đầu tư

Bộ phim mà Huỳnh Hoàng yêu cầu Kỳ Minh đi thử vai là một bộ phim điện ảnh cổ trang võ thuật tên là “Võ Lâm”, nhân vật cậu thủ vai là nam chính thứ ba Khưu Hóa Vũ.

Nhân vật này tuy là nam chính thứ ba nhưng xuất hiện cũng không nhiều, phần lớn khi xuất hiện đều phải sử dụng dây hỗ trợ bằng thép, là một cao thủ khinh công bay tới bay lui.

Bộ phim này đã khởi quay từ một tháng trước nhưng diễn viên đóng vai nam chính thứ ba bởi vì không chịu nổi cay đắng của việc sử dụng dây cáp, cho nên đã hủy hợp đồng.

Đạo diễn cũng chỉ có thể tìm người cứu cánh.

Đạo diễn của “Võ Lâm” là Tưởng Mộc Xuyên, ở trong giới nổi tiếng là một vị đạo diễn nghiêm khắc. Vì để đảm bảo được chất lượng tác phẩm của mình, Mộc Xuyên không thích dùng đến diễn viên đóng thể ở trong phim của mình, đây cũng là lý do chính dẫn đến việc diễn viên trước đó chịu không nổi việc bị treo lên nhiều lần bằng dây cáp mà phải hủy hợp đồng chạy trốn.

Tưởng Mộc Xuyên và Huỳnh Hoàng có chút giao tình với nhau, Huỳnh Hoàng nghe nói hiện tại Tưởng Mộc Xuyên đang tìm người cứu cánh nên đã đề cử Kỳ Minh với đạo diễn.

Hiện tại, tuy rằng Kỳ Minh đang dần đi lên, đề tài cũng tương đối cao nhưng không phải là ai cũng biết cậu. Tưởng Mộc Xuyên không biết Kỳ Minh, chỉ xem Kỳ Minh là một diễn viên mới ký hợp đồng với Huỳnh Hoàng, cho nên mới để Huỳnh Hoàng bảo Kỳ Minh đi thử vai.

Nhân vật Khưu Hóa Vũ này là ánh trăng sáng của nữ chính, sống trong hồi ức của nữ chính từ đầu đến cuối, chỉ ở lúc mấu chốt mới xuất hiện giúp nam chính và nữ chính một phen. Sau đó lại ẩn thân và không can thiệp vào thế sự.

Để có thể trở thành bạch nguyệt quang của nữ chính thì giá trị nhan sắc nhất định phải cao. Ở điểm này thì Kỳ Minh thật phù hợp.

Sau khi Kỳ Minh xem kịch bản xong liền lập tức ý thức được, vai diễn này nếu nhập vai tốt thì sẽ là một nhân vật rất có điểm nhấn hút fan. Nhưng nếu diễn không tốt liền dễ dàng bị phản ứng ngược.

Thật ra, vai diễn này đối với Kỳ Minh mà nói cũng là một khiêu chiến, đời trước cậu đúng là chưa từng diễn qua kiểu nhân vật này.

Buổi tối, Kỳ Minh nghiên cứu kịch bản đến rạng sáng mới ngủ, ngày hôm sau lúc tám giờ sáng, Huỳnh Hoàng đã đến biệt thự.

“Chào buổi sáng, anh Hoàng.”

Mặc dù đêm qua ngủ khá muộn, nhưng bởi vì hôm nay còn phải đi thử vai nên bắt buộc Kỳ Minh phải điều chỉnh trạng thái tinh thần lên tốt nhất, thần thái trong mắt cũng sáng láng, tinh-khí-thần đều rất đầy đủ.

Huỳnh Hoàng rất vừa lòng với trạng thái lúc này của Kỳ Minh, “Đã xem qua kịch bản chưa?”

“Xem rồi.” Kỳ Minh nhét vào trong miệng mình một miếng bánh mì nướng, mơ hồ nói không rõ ràng: “Anh Hoàng ăn sáng chưa?”

Huỳnh Hoàng: “Ăn rồi, cậu ăn xong thì chuẩn bị đi, chúng ta xuất phát ngay bây giờ.”

Kỳ Minh vội vàng giải quyết xong bữa sáng, đi theo Huỳnh Hoàng lên xe.

Khoảng một tiếng sau, xe ngừng lại ở trước trường quay, Huỳnh Hoàng và Tưởng Mộc Xuyên đã hẹn trước, trực tiếp dẫn Kỳ Minh đến đoàn phim “Võ Lâm”.

Thời điểm lúc hai người họ đến, Tưởng Mộc Xuyên vẫn còn đang chỉ đạo diễn xuất cho các diễn viên khác, người tiếp đãi bọn họ là phó đạo diễn.

Ánh mắt của phó đạo diễn thỉnh thoảng dừng lại trên người Kỳ Minh, có chút lộ liễu.

Kỳ Minh cảm nhận được, khẽ nhíu mày, từ bên trái đi sang bên phải của Huỳnh Hoàng.

Huỳnh Hoàng lập tức chú ý đến, thời điểm anh ta nhìn về phía phó đạo diễn, phó đạo diễn còn chưa kịp thu lại ánh mắt, vừa vặn chạm vào ánh mắt của Huỳnh Hoàng.

“Phó đạo diễn, hiện tại, Kỳ Minh chính là diễn viên duy nhất của tôi, nếu sau này thật sự vào đoàn phim, tôi hy vọng cậu ấy sẽ không gặp phải chuyện gì sơ xuất.” Lời nói ra thật uyển chuyển nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.

Phó đạo diễn cười ha hả: “Anh Hoàng đã nói lời này thì tôi còn có thể để cho diễn viên của anh bị bắt nạt sao?”

Sau đó phó đạo diễn không nhìn Kỳ Minh nữa, nhưng cũng không ở lại tiếp đãi thêm, để mặc cho bọn họ chờ đợi.

Mười lăm phút sau, Tưởng Mộc Xuyên đi đến, cũng không nhiều lời mà nói thẳng: “Đeo dây cáp vào.”

Cửa ải này chỉ một lúc là qua, nhưng quan trọng là tại thời điểm khi dây cáp chuyển động phải bảo trì được cảm xúc, đừng để sau khi bị treo lơ lửng trên không trung rồi mà không thể giữ được cân bằng.

Huỳnh Hoàng không nghĩ tới việc Tưởng Mộc Xuyên vừa gặp mặt đã yêu cầu Kỳ Minh đeo dây cáp vào ngay. Kỳ Minh hẳn là chưa từng đeo dây cáp đi, phỏng chừng khó có thể giữ vững được sự cân bằng. Huỳnh Hoàng vẫn luôn nghĩ rằng Tưởng Mộc Xuyên sẽ cho Kỳ Minh thời gian luyện tập.

Huỳnh Hoàng: “Đạo diễn Tưởng, cái này...”

Tưởng Mộc Xuyên hiểu ý, nhịn lại tính tình mà giải thích: “Tôi không phải là cố ý muốn làm khó làm dễ diễn viên của cậu, nhưng tiến độ quay phim không cho phép tôi để cậu ta có thời gian luyện tập. Có thể đóng được cảnh này thì tôi còn có thể cân nhắc về cậu ta, nếu không thể thì tôi chỉ có thể tìm người khác thôi.”

Diễn viên đóng vai Thu Hóa Vũ trước đó đã diễn được hơn một nửa, ai biết được vì không chịu nổi sự vất vả khi bị treo lên bằng dây cáp thường xuyên, nên đã trực tiếp bỏ vai chứ? Thu Hóa Vũ lại là một nhân vật quan trọng, vai diễn không thể bỏ thì đành phải tìm một người khác tới, những cảnh chưa quay xong của trước đó đều phải tiếp tục quay cho xong. Không chỉ là như thế mà còn phải quay bù lại những phân đoạn mà Thu Hóa Vũ đã diễn.

Thời gian eo hẹp cùng nhiệm vụ nặng nề, làm sao có thời gian để cho diễn viên luyện tập bay lên bay xuống bằng dây cáp chứ, nhất định là vừa tới phải quay ngay.

Tưởng Mộc Xuyên không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp nói với Kỳ Minh: “Có thể không? Có thể thì lập tức diễn, không thì có thể đi.”

Kỳ Minh: “Tôi có thể.”

Dùng dây cáp đối với Kỳ Mình mà nói thật ra chỉ là một chuyện rất bình thường. Đời trước, trong một thời gia dài cậu thường làm diễn viên quần chúng nên đương nhiên cũng đã từng diễn thế thân, nhóm diễn viên chính không thể bắt buộc họ quay nhưng những thế thân như cậu có thể từ chối sao? Huống chi là sau khi thành danh, Kỳ Minh cũng đã diễn qua cảnh hành động, đeo dây cáp bảo hộ để diễn trên không là chuyện thường ngày.

Huỳnh Hoàng có chút lo lắng, Tưởng Mộc Xuyên đã quyết định: “Được.”

“Tổ đạo cụ chuẩn bị đi.”

Kỳ Minh đeo dây cáp vào, chậm rãi bắt đầu.

Đây là lần đầu tiên sau khi tiến vào thế giới này, cậu bị treo lên bằng dây cáp như thế. Cậu nhắm chặt hai mắt, ngay lúc ngừng lại ở không trung thì mới mở mắt ra.

Hết thảy những cảnh vật trước mắt vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.

Phim trường quen thuộc, đám người bận rộn quen thuộc.

Nhưng mỗi một gương mặt lại thật xa lạ.

Mặc dù là vậy, Kỳ Minh vẫn tìm được những mối liên hệ với thế giới trước kia thông qua những ánh mắt xa lạ đó, cũng cảm nhận được một cách chân thật nhất rằng chính mình đã không còn là Kỳ Minh, một diễn viên nổi tiếng quốc tế nữa.

Cậu của hiện tại, tất cả đều bằng không và sắp bắt đầu lại một lần nữa.

Kỳ Minh hít sâu một hơi, hướng về phía nhân viên công tác ra hiệu OK.

Thời điểm dây thép di chuyển, khí chất trên người Kỳ Minh hoàn toàn thay đổi.

Cậu rõ ràng là chỉ mặc quần áo đơn giản nhưng khí chất quanh người cậu lúc này lại làm cho mọi người quên mất trang phục hiện đại mà cậu đang mặc trên người.

Nếu phải dùng một từ để hình dung Kỳ Minh lúc này thì đó chính là “tiên khí” khắp người.

Biểu cảm trên mặt cậu cực kỳ lạnh nhưng lại không tạo cho người đối diện cảm giác cứng nhắc, đôi mắt giống như có thần quang, ánh lên tia nhìn lạnh lẽo, cả người trở nên cực kỳ lãnh đạm rồi lại có một chút khí chất cao cao tại thượng. Trong mắt cậu không mang theo bất kỳ một loại cảm tình nào, lúc cậu cúi đầu nhìn xuống thiên hạ thương sinh, trong ánh mắt thâm thúy kia giống như là đang cất giấu một chút thương xót.

Đường dây cáp nhìn thấy rất rõ ràng, nhưng vào lúc này đây dường như không còn ai nhìn thấy dây cáp trên người của cậu nữa, toàn bộ con ngươi của bọn họ đều đã bị dung mạo, khí chất của Kỳ Minh hấp dẫn rồi.

Ở trong kịch bản, Thu Hóa Vũ là một cao nhân lánh đời, hắn cứu nữ chính khi cả nhà của nàng bị diệt môn, cũng là sư phụ của nàng. Trong lòng nữ chính không bao giờ quên được ánh trăng sáng này.

Thân phận của Thu Hóa Vũ thần bí, theo như kịch bản là một người chán ghét thế tục, lạnh nhạt vô tình.

Sau khi Kỳ Minh xem xong kịch bản liền cảm thấy thiết lập của người này rất mâu thuẫn. Nếu Thu Hóa Vũ thật sự lạnh nhạt vô tình, thì lúc trước tại sao hắn lại đi cứu nữ chính thoát chết? Sau này, khi toàn bộ giang hồ lâm vào loạn cục thì vì sao vẫn cố gắng cứu vãn?

Cho nên, Kỳ Minh cảm thấy Thu Hóa Vũ nhất định là đã trải qua chuyện gì đó, làm cho hắn muốn rời xa giang hồ, cái gọi là lạnh nhạt vô tình kia chỉ là hắn tự thôi miên chính mình mà thôi.

Câu chuyện của “Võ Lâm” rất đơn giản, bối cảnh là khi một vương triều bị hủy diệt, một thời đại khác đang chuẩn bị thay thế.

Trấn Bắc Vương võ trang khởi nghĩa, dựng cờ nhân danh đánh cứu muôn dân trăm họ, ông ta đã cùng nhân sĩ võ lâm lật đổ vương triều cũ. Dưới sự trợ giúp của các thế lực giang hồ, thế lực của Trấn Bắc Vương ngày càng mở rộng, không chênh lệch bao nhiêu so với vương triều cũ.

Nhưng trời sinh Trấn Bắc Vương tính tình đa nghi, còn chưa hoàn thành nghiệp lớn mà đã muốn “dỡ cối xay gϊếŧ lừa”, muốn khống chế toàn bộ võ lâm ở Trung Nguyên

Phụ thân của nữ chính Tưởng Dao là Võ lâm minh chủ, Trấn Bắc Vương vốn định thông qua Minh chủ để khống chế toàn bộ võ lâm, nhưng phụ thân của Tưởng Dao lại không đồng ý trở thành con rối của Trấn Bắc Vương. Trấn Bắc Vương liền ra lệnh gϊếŧ toàn bộ nhà họ Tưởng, Tưởng Dao mạng lớn không chết được Thu Hóa Vũ cứu thoát.

Trấn Bắc Vương đã nâng đỡ một con rối trở thành Minh chủ mới, nam chính Hứa Chiêu Nhiên chính là con của tân võ lâm minh chủ này.

Hứa Chiêu Nhiên gan dạ dũng cảm đương nhiên là không muốn võ lâm Trung Nguyên trở thành nanh vuốt của Trấn Bắc Vương, cho nên liền bắt đầu đi tìm chứng cứ muốn vạch trần âm mưu của Trấn Bắc Vương.

Tưởng Dao muốn đi tìm kẻ thù để báo thù cho cha, sau khi rời khỏi nơi ẩn cư Di Không Cốc của Thu Hóa Vũ, thì liền cùng Hứa Chiêu Nhiên “không đánh không quen”. Trong lúc bị Trấn Bắc Vương liên tiếp không ngừng đuổi gϊếŧ, cùng nhau trải qua cửa ải khó khăn mà nảy sinh tình cảm. Cuối cùng hai người họ liên thủ, từng chút từng chút một vạch trần chân tướng.

Tại thời điểm thấy cần phải thông báo dã tâm của Trấn Bắc Vương với toàn dân thiên hạ, hai người họ mới quyết định tổ chức đại hội võ lâm một lần nữa. Nhưng mà, những nhân sĩ giang hồ mà sơn trang Chiêu Nhiên sở hữu đều đã bị Trấn Bắc Vương khống chế, toàn bộ võ lâm Trung Nguyên đều lâm vào nguy cơ xưa nay chưa từng có.

Thu Hóa Vũ xuất hiện vào đúng lúc này, ném đầu Trấn Bắc Vương lên lôi đài.

Trấn Bắc Vương tử vong, thế lực cùng dã tâm ầm ầm sụp đổ, Hứa Chiêu Nhiên và Tưởng Dao bắt tay nhau cùng chỉnh đốn võ lâm Trung Nguyên, thậm chí còn dẫn dắt chí sĩ đầy lòng nhiệt huyết đi lật đổ triều đình.

Câu chuyện đến đây là kết thúc.

Đây là một bộ phim thương mại điển hình, dựa theo phim thương mại và định luật nữ chính vạn người mê, Thu Hóa Vũ làm tất cả mọi thứ chắc chắn là bởi vì đã thích nữ chính, vì nữ chính mà dọn sạch mọi chướng ngại cản trở.

Dùng thời gian cả một đêm nghiên cứu nhân vật Thu Hóa Vũ này, Kỳ Minh lại cho rằng không hẳn là như vậy. Kịch bản có miêu tả về con người của Trấn Bắc Vương. Trước khi ông ta chưa khởi nghĩa võ trang, trong Trấn Bắc Vương phủ từng có một phụ tá, tại thời điểm Trấn Bắc Vương khuếch trương thế lực đã có tác dụng vô cùng trọng yếu, thậm chí là nhờ vào võ công của mình đã nhiều lần giúp Trấn Bắc Vương tránh khỏi các cuộc ám sát, nhưng mà phần sau của kịch bản, người phụ tá này đã không còn xuất hiện một lần nào nữa.

Kỳ Minh đoán rằng người phụ tá này chính là Thu Hóa Vũ.

Thu Hóa Vũ chính là một người có lòng thương người, khi trước đồng ý trở thành phụ tá của Trấn Bắc Vương hẳn là vì cảm thấy Trấn Bắc Vương sẽ trở thành một minh quân yêu dân như con. Nhưng sau này, Trấn Bắc Vương dã tâm bành trướng, trên tay nắm quyền lực càng lúc càng lớn, một mặt tàn bạo kia của Trấn Bắc Vương đã hoàn toàn bộc phát.

Trấn Bắc Vương không tin người phụ tá Thu Hóa Vũ này sẽ toàn tâm toàn ý với ông ta. Sau này còn âm thầm động thủ với Thu Hóa Vũ, ai ngờ lại bị Thu Hóa Vũ phát hiện.

Bởi vậy Thu Hóa Vũ đã hoàn toàn thất vọng, thậm chí là còn tràn ngập sự áy náy cùng tự trách. Chính mình vậy mà lại giúp đỡ một bạo quân.

Cho nên hắn lựa chọn trốn tránh, ẩn thân vào nơi rừng sâu núi thẩm không màng tới thế sự.

Chính là Thu Hóa Vũ có thể chân chính buông xuống sao? Hắn không thể.

Cho nên hắn đã cứu nữ chính, hắn âm thầm trợ giúp nam nữ chính, cuối cùng thậm chí là gϊếŧ luôn Trấn Bắc Vương.

Đây là tất cả những gì mà Kỳ Minh tìm hiểu được về nhân vật “Thu Hóa Vũ” trong câu chuyện.

Cậu đang bị treo ở trên dây cáp, thân thể giãn ra, mỗi một khối cơ bắp đều ở trạng thái thả lỏng, không có cảm giác cứng ngắt thường thấy khi bị treo lơ lửng như thế.

Cậu là Thu Hóa Vũ, Thu Hóa Vũ chính là cậu.

Lạnh nhạt vô tình mà lánh đời, nhưng lòng vẫn mang chúng sanh thiên hạ như trước, chỉ một ánh mắt đã thấy được sự bi thương cùng với sự đấu tranh giằng xé ở trong lòng hắn.

Tổ đạo cụ thả Kỳ Minh xuống, còn chưa bắt đầu tháo bỏ dây cáp thì Tưởng Mộc Xuyên đã vọt tới.

Tưởng Mộc Xuyên giữ chặt bả vai của Kỳ Minh, vội đến mức không nhịn nổi nữa mà hỏi cậu: “Mau nói cho tôi biết, cậu cảm thấy Thu Hóa Vũ là người như thế nào?”

Kỳ Minh nhìn thấy thái độ này của Tưởng Mộc Xuyên liền biết phân tích của mình về Thu Hóa Vũ là đúng, lập tức mang những lý giải của bản thân về Thu Hóa Vũ nói với Tưởng Mộc Xuyên.

Tưởng Mộc Xuyên vỗ tay cười to, “Hảo hảo hảo, chính là cậu!” Anh ta nói ba lần chữ hảo, có thể thấy được là rất hài lòng đối với Kỳ Minh.

Phó đạo diễn kéo lại góc áo của Tưởng Mộc Xuyên, sau đó hai người liền đi đến một góc

Phó đạo diễn: “Đạo diễn Tưởng, bên Hoa Giang vừa liên hệ với tôi nói là hy vọng có thể giữ lại nhân vật Thu Hóa Vũ này, công ty bọn họ vừa hay cũng có một diễn viên phù hợp.”

Hoa Giang trong lời nói của phó đạo diễn chính là nhà đầu tư duy nhất của bộ “Võ Lâm” này.