Chương 30: Quà tặng

Lâm Thành đứng ở cửa, không nhìn ra được cảm xúc gì trên mặt.

Sáng nay hắn tới trường học rồi, nhưng vẫn không yên lòng về tình trạng của em gái và Lâm Thanh Sơn, lo lắng hai người một lời không hợp sẽ cãi nhau túi bụi.

Gần đây thái độ của em gái mới có chút chuyển biến tốt đẹp, nhưng không có nghĩa là em ấy có thể tiếp xúc hòa hảo với Lâm Thanh Sơn.

Lại nhớ đến lần gần nhất hai người tan rã trong không vui, Lâm Tĩnh đã gân cổ gào lên với Lâm Thanh Sơn: “Đi ngay! Nếu ông còn về nữa, xem tôi có dám động thủ với ông hay không?”, thì trong lòng Lâm Thành lại càng thêm bất an. Còn chưa vào tiết đầu tiên hắn đã phải xin giáo viên chủ nhiệm xin nghỉ nửa ngày mà vội vàng chạy về.

Lâm Tĩnh còn đang cầm đôi đũa trên tay, kỳ quái nhìn Lâm Thành: “Sao anh lại quay về?”

Lâm Thành tùy tiện lấy một cái cớ: “Quên mang vở bài tập.”

Lâm Tĩnh: “??”

Chỉ bởi vì chuyện này á? Nếu anh ấy quên thì chỉ cần gọi một cuộc điện thoại để cô mang cho là được rồi, sao còn phải tự mình về lấy chứ? Lâm Tĩnh phát hiện, một người cá mặn như cô không thể lý giải được những suy nghĩ của người học bá như Lâm Thành.

Lâm Thành rất nhanh đã chạy lên lầu. Hắn tùy tiện lấy từ trong phòng mình ra một quyển sách bài tập để giả bộ, bỏ vào cặp sách sau đó không chút để ý hỏi: “Ông ấy đang ở nhà à?”

Kỳ thật Lâm Thành đã chú ý đến có một đôi giày da xa lạ đặt ở trong tủ giày, trên ghế sô pha còn có một cái áo khoác nam lỗi thời cùng với một cái khăn quàng cổ…Những thứ này đã chứng minh được là Lâm Thanh Sơn đã về.

Lâm Tĩnh gật đầu: “Vâng. Đang ở trong phòng bếp ăn cơm.”

Đồng tử Lâm Thành đột nhiên chấn động: Ăn cơm? Em gái thế nhưng để cho ông ấy ở nhà ăn cơm???

Hắn không thể tưởng tượng cũng không nghĩ ra đến cùng là vì sao nhưng giây tiếp theo Lâm Thanh Sơn đã khập khiễng từ trong nhà ăn đi ra, Lâm Thành dời lực chú ý tập trung xuống cái túi chườm đang được buộc ở trên chân ông ấy còn ống quần thì đang được xắn lên.

Lâm Thành: “…” Quả nhiên em gái vẫn không nhịn được mà động thủ a…

Lâm Tĩnh nhìn những biến hóa trên mặt Lâm Thành, sợ hắn không phải là đã hiểu lầm chuyện gì đi, nhưng mà Lâm Thanh Sơn đi đến cũng không giải thích gì, chỉ cầm lấy áo khoác của mình lên như sắp phải rời đi.

Lâm Tĩnh: “…Cha phải đi rồi sao?”

Lâm Thanh Sơn hàm hồ đáp: “A, công, công ty có chút việc.”

Công ty, công ty lại là công ty. Đôi mày của Lâm Thành hung hăng nhăn lại thành một đoàn. Hắn lui về phía sau nửa bước, vào lúc Lâm Thanh Sơn bước qua mà có ý tứ tránh đi, từ đầu đến cuối cũng không liếc ông ấy một cái.

Tay Lâm Thanh Sơn đang nâng lên có chút xấu hổ. Ông rũ tay xuống, ánh mắt hướng ra phía ngoài phòng: “Kia… Bây giờ ta phải đi rồi.”

Lâm Tĩnh nhớ đến ông ấy còn có một cái vali, liền chạy tới lấy đưa cho ông ấy: “Vali của cha!”

Cô chạy lên phía trước vài bước, Lâm Thanh Sơn xua xua tay ý bảo cô đừng đuổi theo rồi nói: “Cho hai con đấy.” Sau đó sải bước nhanh rời đi.

Lâm Tĩnh ôm cái vali đứng tại chỗ, khi thấy bóng dáng người cha này của cô đã đi xa, trong lòng có chút buồn bã.

“Anh cũng đi học đây.”

Chân trước Lâm Thanh Sơn vừa đi, chân sau Lâm Thành cũng muốn rời đi rồi.

Lâm Tĩnh một phen túm chặt lấy hắn nói: “Anh.”

Cô bỗng nhiên ngồi xổm xuống, buông cái vali, ở trước mặt Lâm Thành mở ra.

Không gian của vali không lớn, lại chứa đủ loại đồ vật – ăn, chơi, dùng,… vừa thấy liền biết là chúng được người ta tỉ mỉ chọn lựa, tràn ngập phong cách vật lưu niệm du lịch của nước ngoài.

Lâm Tĩnh lấy các đồ vật này ra. Mà khi đến đáy vali còn thấy được một cái bưu thϊếp, chữ viết trên đó còn rất đẹp.

Mặt trái của bưu thϊếp không viết gì, chỉ có mấy chữ đơn giản – To Lâm Thành.

Lâm Tĩnh nhớ rõ trong cuốn tiểu thuyết ⸨ Gặp em ⸩ đã từng viết đến việc Lâm Thành rất thích sưu tầm bưu thϊếp bởi vì mẹ hắn cũng rất thích.

Cô ngẩng đầu, khuôn mặt nhìn Lâm Thành có chút xúc động, mím môi, ra quyết định: “Anh, em có chuyện muốn nói với anh.”

Âm thanh Lâm Tĩnh thực nhẹ, nhưng lại rõ ràng. Cô ngửa đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn Lâm Thành nói: “Kỳ thật mỗi lần ông ấy về đều sẽ đem về một ít quà, là em vẫn luôn ngăn lại đem hết đồ của anh đều ném đi.”

Lâm Thành: “……”

Lâm Tĩnh ngồi xổm trên mặt đất, đem những việc mà Lâm Tĩnh Tĩnh đã làm để cho Lâm Thành hiểu lầm Lâm Thanh Sơn đều nói hết ra.

Ví dụ như việc Lâm Thanh Sơn mỗi lần đi công tác về đều sẽ mang về một chút quà.

Ví dụ như có một lần Lâm Thành phát sốt trong đêm khuya, Lâm Thanh Sơn tới thăm hắn thì bị Lâm Tĩnh Tĩnh ngăn ông ấy ở ngoài cửa.

Ví dụ như vào ngày sinh nhật của Lâm Thành, Lâm Tĩnh Tĩnh đã gọi điện thoại cho Lâm Thanh Sơn bào ông ấy đừng có đến, Lâm Thành không muốn thấy ông ấy.

……

Từng chuyện, từng chuyện Lâm Tĩnh Tĩnh đều nhất nhất thẳng thắn kể lại cho Lâm Thành, hoặc có những chuyện Lâm Tĩnh chỉ nhớ được một ít cũng kể lại luôn.

Cô bình tĩnh nói xong, sau đó lại bình tĩnh nhìn Lâm Thành.

Người thiếu niên đó đã chịu xúc động không nhỏ. Tay hắn gắt gao nắm lại, đôi môi bởi vì quá dùng sức mà mím thành một đường thẳng tắp, hơi thở cũng có chút không ổn định.

Lâm Tĩnh bỗng nhiên cảm thấy thập phần áy náy.

Những việc này kì thật cô đã sớm biết, cô hoàn toàn có thể nói với Lâm Thành ngay từ ngày đầu tiên nhưng mà cô lại không nói.

“Thực xin lỗi.” Cô cúi đầu xuống nói.

Bởi vì lo lắng không biết cốt truyện sẽ diễn biến ra sao, bởi vì cô sợ hãi mình sẽ không may kích phát ra một tình tiết dẫn đến cốt truyện thay đổi không tốt, nên Lâm Tĩnh đã làm tất cả theo giả thiết trong sách, lựa chọn giấu diếm hết tất cả mọi chuyện.

Nếu cô nói cho Lâm Thành sớm hơn thì có phải mối quan hệ cứng đờ của đôi phụ tử này nói không chừng có thể hòa hoãn hơn rồi không. Lâm Thành sẽ không bởi vì vậy mà khổ sở, Lâm Thanh Sơn cũng không phải vì vậy mà lần nào về rồi cũng cô đơn rời đi…

Lâm Tĩnh cảm thấy tội lỗi vì sự ích kỷ của bản thân mình.

Bỗng nhiên trên đầu có cảm giác nặng nặng, Lâm Tĩnh phát hiện, không biết từ khi nào Lâm Thành đã ngồi xuống. Bàn tay hắn đặt trên đỉnh đầu cô, một bàn tay khác xoa xoa tay cô, ánh mắt ôn nhu xưa nay chưa từng có nói với cô: “Tĩnh Tĩnh em không cần phải xin lỗi a.”

Lâm Tĩnh giật mình: “…Anh không tức giận sao?”

Lâm Thành cong khóe môi lên.

Chuyện này thì có gì mà phải tức giận. Hắn biết em gái vẫn luôn chán ghét Lâm Thanh Sơn. Không chỉ là cô mà ngay cả chính hắn cũng vào những lúc Lâm Thanh Sơn chủ động đối tốt với mình mà theo bản năng né tránh.

Em gái chẳng qua là do quá ít người bầu bạn, tính cách lại phản nghịch nên phản ứng mới kịch liệt hơn hắn thôi.

Hiện tại Lâm Thành lại đang cảm thấy vui vẻ vì em gái có thể lấy hết can đảm mà thẳng thắn nói tất cả mọi chuyện với hắn. Thấy độ cong khóe môi của Lâm Thành càng ngày càng thêm rõ ràng, Lâm Tĩnh bỗng cảm thấy nghi hoặc “?” Chắc là không phải hắn bỗng nhiên trở nên hồ đồ đi…

Lâm Thành ở lại một lúc giúp đỡ Lâm Tĩnh gom nhặt hết các đồ vật kỉ niệm lại sau đó xách cặp lên lại lần nữa đi ra cửa.

Bây giờ tâm tình của hắn có chút khác so với lúc nãy.

Nhớ đến biểu tình của em gái vừa rồi khi ngồi xổm trên mặt đất, còn có ánh mắt đầy chờ mong của cô, tay người thiếu niên để ở bên cặp do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn duỗi tay vào lấy điện thoại rồi soạn một dãy số nhấn gọi đi.

Trên màn hình di động rất nhanh liền hiện lên một dãy số vừa quen thuộc nhưng cũng có chút xa lạ. Trong quá khứ, chỉ mỗi khi hắn yêu cầu ông ấy chuyển tiền sinh hoạt hàng tháng thì cái dãy số này mới được hắn nhớ đến, rồi soạn một đoạn tin nhắn ngắn gọn gửi đi.

Chỉ là hắn biết cho dù hắn không có nhắn tin cho ông ấy thì đối phương cũng sẽ đúng hạn mà đem tiền gửi vào tài khoản. Điện thoại rất nhanh đã được nhận.

Lâm Thanh Sơn: “Alo.”

Ở đầu dây bên kia truyền đến âm thanh hoảng hốt, kèm theo một chút kinh hỉ và thụ sủng nhược kinh mà hắn không thể bỏ qua. Thanh âm này rất ôn hòa, hoảng hốt phảng phất trong nháy mắt đem hắn kéo về dòng ký ức sâu nhất trong quá khứ.

Lâm Thành hạ giọng, tiếng nói có chút khàn khàn: “Tôi bây giờ phải quay về trường học, ngài có tiện đường cho tôi ngồi nhờ xe một đoạn không?”

***

Lâm Thanh Sơn vừa ra khỏi tiểu khu liền gọi ngay cho vị kia điều tra về Chu Thần.

“Đúng vậy, tôi muốn tất cả các tư liệu về Chu Thần bao gồm cả toàn bộ tư liệu về bối cảnh gia đình hắn!”

“Cái gì? Xuất ngoại rồi? Hắn trốn cũng nhanh thật.”

Lâm Thanh sơn căm giận. Một từ ‘xuất ngoại’ hiển nhiên cũng không làm lửa giận trong lòng hắn nguôi xuống.

“Vừa rồi cậu vừa nói đến…tửu lâu Minh Phượng?”

Người bên kia điện thoại truyền đến đáp án khẳng định, đôi mắt Lâm Thanh Sơn nhíu lại, lộ ra hai đạo hàn quang: “Tập đoàn Lâm thị kinh doanh nhiều năm như vậy, bây giờ cũng nên là lúc ăn một chút sóng gió rồi.”

“Nói lại với Tiểu Phương bảo hắn đem hạng mục dự án làng du lịch lần trước để qua một bên, rồi bảo hắn làm một bản kế hoạch thu mua Minh Phượng đi. Sáng thứ hai để lên bàn cho tôi, sau đó mở một cuộc họp để thảo luận việc thu mua!”

Sau khi chủ tịch Lâm sấm rền gió cuốn mà hạ một loạt mệnh lệnh cho cấp dưới xong thì lại gọi một cuộc điện thoại cho Diệp Tiểu Thiên.

“Tiểu Thiên a.”

Diệp Tiểu Thiên nơm nớp lo sợ: “Có chuyện gì sao chủ tịch? Ngài cứ nói đi ạ!”

Lâm Thanh Sơn nghĩ nghĩ rồi giọng nói có chút hòa hoãn nói: “Cậu đi mua giúp tôi mấy bộ đồ tập thể dục, còn có mấy đôi giày thể thao và một cái máy chạy bộ.”

Vị chủ tịch Lâm bình thường cách có mấy bước chân cũng phải đi xe, đi xuống các lầu còn phải đi thang máy cư nhiên muốn trang bị máy chạy bộ? Diệp Tiểu Thiên tò mò hỏi: “Chủ tịch, ngài muốn bắt đầu tập thể hình sao?”

Ngữ khí của Lâm Thanh Sơn lập tức thay đổi: “Ai nói là mua cho tôi? Không phải là mua cho tôi mà là cho Tĩnh Tĩnh!”

Cho Tĩnh Tĩnh? Là cho Lâm Tĩnh Tĩnh?? Diệp Tiểu Thiên: “???”

Lâm Thanh Sơn nhớ tới bộ dáng Lâm Tĩnh mặc đồ thể dục – áo thun trắng, quần đen, còn có một đôi giày thể thao. Chẳng qua hình như đôi giày kia được đi lâu rồi, đế đã có dấu hiệu bị mòn, quần áo cũng không vừa người, ống quần rõ ràng ngắn hơn chân một đoạn.

Đứa nhỏ này, là do không đủ tiền sao? Sao lại không bỏ tiền ra tiêu cho bản thân mình chứ!

Thanh âm Lâm Thanh Sơn lại trầm xuống, chất vấn hỏi: “Sinh hoạt phí mỗi tháng của Lâm Thành và Lâm Tĩnh Tĩnh là bao nhiêu?”

Diệp Tiểu Thiên lập tức đáp: “Ba…ba vạn.” Đây là mức tiền mà lúc trước Lâm Thanh Sơn tự mình định ra, Diệp Tiểu Thiên là người phụ trách gửi số tiền này vào thẻ của hai người mỗi tháng.

Lâm Thanh Sơn: “Quá ít rồi!”

Diệp Tiểu Thiên: “???”

Lâm Thanh Sơn vung tay lên: “Thêm gấp đôi số tiền, gửi cho bọn họ. Tháng này gửi luôn…Không, hôm nay luôn đi….Không, bây giờ gửi luôn!”

“Dạ!!!”

Diệp Tiểu Thiên nghĩ lại những việc mà chủ tịch vừa giao cho mình lúc nãy, hỏi: “Kia, lúc nãy ngài có bảo tôi mua đồ thể thao và giày thể dục, không biết số đo là…?”

Mày Lâm Thanh Sơn nhăn lại, lòng thầm nghĩ không tốt, ông cũng không biết được con gái của ông cao bao nhiêu, giày của nó là size mấy….

Lại một lần nữa ông ý thức được người làm cha là mình có bao nhiêu thất trách. Nhưng mà việc này cũng không làm khó được hắn.

“Việc này mà cậu cũng phải hỏi tôi à?! Không rõ số đo thì mỗi size mua một bộ, chiều nay đưa đến nhà!”

Diệp Tiểu Thiên: “QAQ Dạ!!!” Tôi cũng quá khó khăn rồi.

Lâm Thanh Sơn còn đang muốn dặn dò thêm mấy chuyện nữa thì di động bỗng truyền đến âm báo có cuộc gọi đến.

Lâm Thanh Sơn: “Cậu chờ tôi một chút.”

Ông tắt điện thoại, cứ như vậy ném Diệp Tiểu Thiên qua một bên, biểu tình khi ông nhìn thấy tên người gọi trên màn hình điện thoại bỗng chốc cứng đờ.

Này này này…… Là Lâm Thành!?

Trên màn hình điện thoại báo tên người gọi rất rõ ràng nhưng mà Lâm Thanh Sơn vẫn là có chút không thể tin được.

Ông ấy hít sâu hai cái, lấy lại bình tĩnh, sau đó mới nhấn trả lời: “Lâm Thành?”

Thanh âm thập phần ôn hòa lẫn từ ái khác hẳn với giọng điệu biểu đạt mệnh lệnh lúc nãy cứ như là có hai người nói chuyện vậy.

Thanh âm Lâm Thành thanh lãnh tiếng được tiếng không mà truyền đến: “…Tôi bây giờ phải quay về trường học, ngài có tiện đường cho tôi ngồi nhờ xe một đoạn không?”

Lâm Thanh Sơn cảm thấy rất vui, liên tục gật gật đầu. Nhưng mà rất nhanh ông ý thức được con trai ông không thể thấy được động tác này, vì thế vội vàng mở miệng đáp ứng: “Có có có! Ta đang ở trước cửa tiểu khu, con ở đâu?”

…..

Vài giây qua đi sau khi Diệp Tiểu Thiên vâng vâng dạ dạ bị cúp máy chờ chủ tịch Lâm gọi điện thoại lại phân phó công việc tiếp thì nghe lại được tiếng chuông điện thoại đặc biệt của chủ tịch.

“Diệp Tiểu Thiên cậu đang ở đâu? Mau mang xe tới đây! Mau!!!”

***

Hai cha con ngồi ở hàng ghế sau, trong một cái không gian nhỏ hẹp của xe ô tô. Trầm mặc, lại trầm mặc một lúc. Tài xế taxi hỏi: “Hai người muốn đi đâu?”

“……”

Lâm Thanh Sơn lần đầu ngồi gần con trai như vậy, trong lòng khó tránh khỏi khẩn trương, vì thế mà đầu trống trơn, nhất thời không nghĩ được cái gì.

Tài xế taxi: “?”

Lâm Thành: “Cao trung Dụ Thành.”

Lâm Thanh Sơn: “Đúng đúng, cao trung Dụ Thành, vừa rồi ta đang xem điện thoại di động nên không có chú ý tới ông hỏi chuyện gì, ha ha…… Ha ha ha ha……”

Lâm Thành: “……”

Diệp Tiểu Thiên: “……” Chủ tịch ngài đừng nói nữa, ngay cả cái điện thoại di động ngài còn chưa móc ra đâu.

Diệp Tiểu Thiên khụ hai tiếng, hắn chưa từng thấy chủ tịch nhà mình lộ ra bộ mặt này trước đây.

Thu liễm thái độ, cố ý lấy lòng. Nói giỡn, đây vẫn là cái người chủ tịch của tập đoàn Lâm thị Lâm Thanh Sơn ở trong thương giới oai phong một cõi, hô mưa gọi gió, người người kính sợ kia sao?

Hắn liếc mắt qua kính chiếu hậu trộm nhìn Lâm Thanh Sơn một cái nhưng mà bị đôi mắt sắc bén của đối phương đảo qua, Diệp Tiểu Thiên sợ đến mức thu tầm mắt về, ngồi ở trên hàng ghế phía trước mà run bần bật.

Không sai, là ánh mắt đó!

Bởi vì xe kia bị nổ lốp nên lúc nãy khi Diệp Tiểu Thiên nghe được mệnh lệnh từ Lâm Thanh Sơn thì chỉ có thể đặt một chiếc xe taxi đến đón ở cửa tiểu khu.

Cõi lòng đầy chờ mong khi khó có lúc được đưa con trai đi học của Lâm Thanh Sơn khi nhìn thấy chiếc xe taxi có bề ngoài cổ xưa, cùng với mấy chiếc đệm ngồi đã có vết bẩn trên xe thì sắc mặt lập tức cực kỳ khó coi.

Gân xanh trên thái dương ông nhảy lên một cái, tựa như chỉ cần giây tiếp theo đây thôi ông sẽ hét thẳng vào mặt Diệp Tiểu Thiên kêu cậu lập tức từ chức cút đi, sau đó…Lâm Thành xuất hiện.

Hắn mặt không biểu tình mà đi qua hai người bọn họ, ngay sau đó Diệp Tiểu Thiên liền thấy vị chủ tịch nhà mình đi theo phía sau con trai thành thành thật thật mà chui vào trong chiếc xe mà chỉ một phút trước ông đã tuyên bố “Có chết cũng không ngồi”- xe taxi.

Diệp Tiểu Thiên xoa xoa cái trán, hắn quyết định đoạn đường này hắn sẽ ngậm chặt miệng, cái gì cũng sẽ không nói nữa.

Lâm Thanh Sơn ngồi có chút khó chịu. ghế sau của chiếc xe taxi này quá hẹp, đệm lại cứng, ông có thói quen mở chế độ nằm của ghế dựa sau mềm mại trên chiếc xe riêng của nhà mình, nên ông nhịn không được mới đem chân của mình duỗi thẳng ra một ít. Nhưng mà sau đó ông nhìn sang Lâm Thành.

Lâm Thành chân dài, không gian nhỏ hẹp này đối với thân thể thon gầy nhưng khung xương dài của hắn mà nói rất không tốt. Lâm Thanh Sơn tựa như quên mất là bản thân mình không khỏe, đem mông xê dịch sang bên kia một chút, cố ý hường cho Lâm Thành nhiều chỗ trống hơn.

Lâm Thanh Sơn: “Tới đây, lại chỗ này ngồi đi.”

Lâm Thành: “……”

Hắn ôm cặp sách hướng phía ngược lại của cửa sổ mà nhích lại gần.

Lâm Thanh Sơn: “……”

Tiếng ca từ chiếc radio trên chiếc xe chậm rãi thốt ra, Lâm Thanh Sơn thử nói chuyện với Lâm Thành: “Khụ…Cái kia, gần đây ở trường con học hành thế nào? Có khó khăn gì không?”

Lâm Thành tuy rằng cũng sẽ xa cách Lâm Thanh Sơn, nhưng lễ phép tu dưỡng cơ bản vẫn phải có, sẽ không giống với Lâm Tĩnh Tĩnh chỉ cần có chút xúc động là đã quăng bàn quẳng ghế. Bởi vậy, Lâm Thanh Sơn mới không ngại mà muốn nói chuyện với hắn.

Lâm Thành nhàn nhạt nói: “Vẫn tốt.”

Lâm Thanh Sơn vội vàng gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Ông xoa xoa hai tay, tiếp tục nỗ lực tìm kiếm đề tài nói: “Cái kia… tiền sinh hoạt phí có đủ không? Có phải còn phải nộp các loại tiền phí học bổ túc, tiền sách vở linh tinh…”

Lâm Thành: “Đủ.”

Cuộc đối thoại này…Diệp Tiểu Thiên ngồi ở phía trước nghe xong cũng cảm thấy xấu hổ.

Đây vẫn là ông chủ miệng lưỡi nhanh nhạy, ở trong các loại cuộc họp mà đòi hỏi đủ loại điều kiện thuận lợi cho công ty sao? Như thế nào mà chỉ nói mấy câu đơn giản cũng lao lực như vậy?

Lâm Thanh Sơn tựa hồ cũng ý thức được vấn đề này, vì thế ông ấy liền trở nên an tĩnh, ngậm miệng lại trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ông đã rời khỏi Lâm Thành và Lâm Tĩnh Tĩnh từ lâu, lâu đến mức ông đã không biết phải mở miệng nói chuyện với chúng nó như thế nào.

Đã đi lâu như vậy rồi, bây giờ há lại có thể một sớm một chiều mà hàn gắn quan hệ đâu? Ánh mắt Lâm Thanh Sơn có chút ảm đạm xuống.

Xe rất nhanh đã đến cổng trường cao trung Dụ Thành. Lâm Thành đẩy cửa ra, xuống xe.

“Tôi phải đi học rồi.” Hắn đứng ở ngoài cửa xe nói với Lâm Thanh Sơn.

Tâm trạng Lâm Thanh Sơn đang không tốt, miễn cưỡng nở nụ cười: “Được.”

Ông không biết sau lần này thì không biết đến khi nào ông mới có thể lại cùng con trai ở chung một cách hòa thuận như vậy nữa.

Động tác đóng cửa xe của Lâm Thành dừng lại một chút, hắn nói: “Tĩnh Tĩnh đã đem tất cả sự việc lúc trước đều nói với tôi.”

Lâm Thanh Sơn: “?”

Lâm Thành: “Cảm ơn quà của ông.”

Lâm Thanh Sơn: “!!!”

Biểu tình của người thiếu niên vẫn nhàn nhạt, hắn rũ mắt, trong mắt như có một tầng sương mù chuyển động.

Có lẽ là bởi vì khi nói chuyện tác động đến khóe miệng, cũng có lẽ là bởi vì ánh nắng nhu hòa trên khuôn mặt hắn, tóm lại nhìn Lâm Thành lúc này ôn hòa hơn rất nhiều so với vẻ mặt tối tăm quái gở, cự người ngàn dặm trước đó.

Lâm Thanh Sơn thinh lặng hồi lâu, miệng hơi hơi giương. Ông hoàn toàn quên mất phải nói cái gì, thẳng đến khi người thiếu niên phất phất tay xoay người rời đi mới bỗng nhiên hoàn hồn.

“Đi! Lái xe! Xuất phát!” Lâm Thanh Sơn đập một cái vào chiếc ghế dựa của tài xế làm bác tài giật mình một cái.

Bác tài xế hoảng sợ, theo phản xạ có điều kiện mà đạp chân ga, cả người Diệp Tiểu Thiên theo quán tính mà đổ về phía trước, suýt nữa bị văng ra ngoài: “Chủ chủ tịch, bây giờ chúng ta đi đâu?!”

Ánh mắt Lâm Thanh Sơn sáng ngời, giống như vừa mới được tiêm máu gà, dọc theo đường đi tích góp được năng lượng vô cực bây giờ mới được kích phát toàn bộ ra.

“Quảng trường! Cửa hàng chuyên dụng bán đồ thể thao! Bây giờ đi đến đấy! Ta và cậu cùng đi! GOGOGO!”

***

Trưa hôm đó Lâm Tĩnh vừa về đến nhà, phát hiện trước cửa nhà không biết vì sao bị một đống rương đồ lấp kín.

Cô ngẩn người, sau đó mới phản ứng được là chuyện gì.

Trong rương đều là những đồ dùng vận động, màu sắc tươi đẹp, số đo không lớn, có của đồ nam, cũng có đồ nữ, vừa nhìn là biết mua cho cô và Lâm Thành.

Khóe mắt Lâm Tĩnh cong cong: Thật tốt, Lâm Thanh Sơn đã hành động. Như vậy xem ra, quan hệ giữa ông ấy và Lâm Thành có thể rất nhanh liền sẽ được hàn gắn.

Chẳng qua vị Lâm ba ba này tiêu tiền không khỏi có chút phung phí đi, mua một hai bộ là được rồi, nhiều rương như vậy đến lúc đấy không dùng đến thì thật là lãng phí a. Lâm Tĩnh bắt đầu dọn dẹp lại mấy cái rương. Nhưng mà cô mới sắp xếp được một ít đồ thì đã phát giác ra có chút không thích hợp.

Từ từ! Tình huống gì đây? Sao lại một cái rương quần áo mà tất cả đều cùng một kiểu dáng? Còn có cái rương kia là cả một rương áo thun vận động…Kia lại còn một rương giày thể thao…

Lâm Tĩnh đầu đầy hắc tuyến: Làm nửa ngày, đồ vật nhiều như vậy, thì ra đều là cùng một kiểu dáng, chỉ là kích cỡ không giống nhau mà thôi?! Vừa rồi còn cảm thấy vui mừng còn bây giờ Lâm Tĩnh lại lâm sâu vào khϊếp sợ cùng mê mang.

#Quá khó khăn, Lâm ba ba bị đuổi khỏi nhà mười mấy năm không phải không có nguyên nhân.#

☀️☀️☀️☀️☀️☀️