Chương 22: Cuộc nói chuyện của Tưởng Hiểu Đình

Lâm Tĩnh đi ra ngoài hành lang nhà ăn thử gọi cho Trần Bằng hai cuộc điện thoại nhưng đều ở trạng thái không có người nghe máy.

Kì quái, Trần Bằng chưa bao giờ không tiếp điện thoại, nhưng cô đều đã gọi hai cuộc điện thoại rồi đều không có người nghe máy.

Lâm Tĩnh cắn móng tay bắt đầu tự hỏi, cô vừa nghĩ vừa chậm rãi đi về phía trước

Bất tri bất giác đã đi tới cuối hành lang, cô đang định xoay người lại đi về thì nghe thấy có người nói chuyện.

“ Aizz, các người thấy không, Lâm Tĩnh Tĩnh cùng mấy tên côn đồ kia cũng tới.”

Ở xung quanh bỗng nhiên vang lên một giọng nữ, Lâm Tĩnh sửng sốt, sau đó liền ý thức được âm thanh đó là truyền ra từ nhà vệ sinh gần đó.

“Thấy, sao lại có thể không thấy được. Thật không rõ vì sao Chu Thần lại muốn mời bọn họ tới”.

Thanh âm này Lâm Tĩnh có biết, là Tưởng Hiểu Đình.

Sau đó một nữ sinh lại hỏi: “Chu Thần cùng bọn họ rất quen sao? Bình thường cũng không hay gặp bọn họ ở trong khối chúng ta?”.

Tưởng Hiểu Đình lại a một tiếng, trong giọng nói nồng đậm sự chán ghét: “ Tôi cũng không biết nhưng tám phần là do Lâm Tĩnh Tĩnh quấn lấy Chu Thần đòi tới”.

Lại có thêm một nữ sinh khác phụ họa theo: “Có đạo lý, nói không chừng là cô ta dùng vũ lực uy hϊếp đấy. Tôi nghe nói lần trước Lâm Tĩnh Tĩnh còn cùng mấy học sinh trường cao trung Hòe nam đã đánh nhau rồi kia. Cái vết thương trên đầu cô ta chính là ở vụ đánh nhau lần đấy mà có.”

“Ôi trời!” Có nữ sinh kinh ngạc nói “Đánh nhau với học sinh trường trung học Hòe nam rồi? Cái này cũng quá điên rồi đi. Sao trường chúng ta còn chưa đuổi học cô ta thế.”

“Cô thì biết cái gì, hình như người ta là người có bối cảnh đấy. Tôi nghe nói trong nhà cô ta đặc biệt…”

“Được rồi!” Tưởng Hiểu Đình không kiên nhẫn mà đánh gãy cuộc trò chuyện của hai nữ sinh kia “Tôi không muốn nghe nói về chuyện của Lâm Tĩnh Tĩnh, có thấy phiền hay không”.

Tiếng xả nước bồn cầu vang lên, Lâm Tĩnh hoàn hồn, sợ Tưởng Hiểu Đình phát hiện nên nhanh chóng chạy xuống chỗ lối thoát hiểm cuối hành lang.

Tuy rằng cô không biết vì sao những người này lại ở đây nói xấu sau lưng cô, nhưng cô lại có tật giật mình cùng cảm giác hoang mang rối loạn mà đi tìm một chỗ để trốn.

“Aizz Hiểu Đình cô đừng nóng giận, nếu cô cảm thấy không vui thì chúng tôi không nói nữa là được”. Hai nữ sinh vừa đuổi theo Tưởng Hiểu Đình vừa lấy lòng nói.

Các cô có một người tên là Triệu Thanh, người còn lại tên là Hà Nam, đều là học sinh ban (1), ngày thường hay chơi cùng Tưởng Hiểu Đình, lúc nào cũng thích xoay quanh cô ta.

Triệu Thanh một bên rửa tay một bên nói: “Tôi cảm thấy, Chu Thần khẳng định vẫn là có một chút thích cô. Cô xem lúc cô nãy cô còn được ngồi ở cái bàn kia cùng hắn, trừ những nam sinh ngày thường hắn mới chơi tốt một tý, còn lại cũng chỉ có một nữ sinh là cô là mói tới gần hắn được sao”.

Tưởng Hiểu Đình đang soi gương dặm lại phấn, nghe thấy lời Triệu Thanh nói, cái miệng nãy giờ vận luôn mím mím lại đang dần dần hướng lên: “Đừng nói bừa, không phải còn có lớp trưởng sao?”

Hà Nam cũng hướng về cô ta mà nói chuyện: “Lớp trưởng mà được xem là nữ sinh à, cậu xem cô ta từ trước đến giờ đều không trang điểm, ba năm đều là một kiểu tóc, cả ngày cũng chỉ biết đọc sách, học từ mới, làm bài tập, ngay cả chương trình《 Đại bản doanh siêu cấp huấn luyện 》 cũng không biết…… Tôi thấy cô ta sau này cũng giống như Lục đại thẩm, hơn ba mươi cũng chưa có người đến rước.”

Triệu Thanh: “Đúng vậy đúng vậy.”

Tưởng hiểu Đình giả vờ đanh mặt lại đáng gãy lời nói của hai người kia: “Được rồi, đừng ở đây nói lung tung nữa”. Trong giọng nói lại lộ rõ vẻ cao hứng, đậm tác dặm phấn cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Hà Nam thấy Tưởng Hiểu Đình không tức giận, tiếp tục khen tặng cô ta nói: “Hiểu Đình, bộ váy hôm nay của cô thật đẹp, có phải là chiếc váy được định chế bởi nhà W không? Thật sự rất xứng với cô. Tôi rất muốn khen một câu, cô và Chu Thần thật chính là một đôi trai tài gái sắc, trời sinh một đôi!”

Tưởng Hiểu Đình nghe thập phần hưởng thụ, cười mà không nói, móc ra một cây son môi cẩn thận đánh lên môi.

Triệu Thanh không cam lòng làm người sau, cũng đi theo nịnh hót: “Đúng đúng đúng, Hiểu Đình đã lớn lên rất đẹp, Chu Thần cũng soái. Vốn dĩ nghe nói hôm nay trong yến hội còn có các soái ca khác nữa, kết quả tôi nhìn kỹ một vòng, cũng không có ai so được với Chu Thần! Ánh mắt của Hiểu Đình thật là tốt!”

Hai người ngươi một câu ta một câu, chỉ thiếu nước đem Tưởng Hiểu Đình nói thành thiên tiên, đem Chu Thần nói thành Phan An tái thế.

Lâm Tĩnh tuy rằng cũng không phủ nhận sắc đẹp của hai vị này, nhưng hôm nay nghe bọn họ nói năng khoa trương như vậy, thật sự là dạ dày cô có chút khó chịu, sinh lý tính cũng có chút không khỏe.

Cô tránh ở chỗ lối thoát hiểm này liều mạng chịu đựng, cố tình bên kia thì nói mãi không xong, Hà Nam lại nâng giọng lên nói: “Sao cô lại nói vậy chứ? Chu Thần chính là giáo thảo được được toàn trường chúng ta công nhận thì còn có người nào có thể soái hơn hắn nữa chứ?”.

“ Ta biết có một người không phải là học sinh trường chúng ta hình như là bạn học của anh trai Chu Thần, học ở trường cao trung Dụ Thành tên…tên…”.

Triệu Thanh suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên vỗ đầu một cái: “ Tên Ngụy Tiêu Nhiên”.

Lâm Tĩnh: “!??”

Tay cô run lên, trực tiếp đυ.ng phải cách cửa chỗ lối thoát hiểm, sau đó cách cửa bị đẩy ra ngoài không biết là đã động phải một cái gì đấy phát ra một tiếng vang đặc biệt chói tai vọng khắp dãy hành lang đang yên tĩnh.

“Ai!” Tưởng Hiểu Đình cảnh giác đi ra ngoài phòng vệ sinh, nhắm thẳng đến nơ vừa phát ra thanh âm.

Lâm Tĩnh thầm nghĩ một tiếng “Không ổn”. Vốn dĩ cô trốn ở chỗ này chính là không muốn cùng Tưởng Hiểu Đình đối mặt, không nghĩ tới tới rồi cuối cùng vẫn không thể không đối mặt với cô ta.

Lâm Tĩnh yên lặng mà thở dài, duỗi tay kéo cách cửa lối thoát hiểm ra .

Cửa mở, Tưởng Hiểu Đình nổi giận đùng đùng mà xông tới, muốn nhìn xem rốt cuộc là ai trốn ở chỗ này nghe lén các cô nói chuyện, không nghĩ tới người đang đi tới lại là một gương mặt xa lạ.

Một người xa lạ nhưng lại có một gương mặt rất đẹp.

Tưởng Hiểu Đình hơi hơi ngốc lăng, trái tai cũng dần dần đỏ ửng lên.

Cô ta đột nhiên thu lại thanh thế, thái độ cũng chuyển biến, thanh âm thực nhẹ, cũng thực ôn nhu nói: “…… Anh là ai? Ở chỗ này làm gì?”

Triệu Thanh cùng Hà Nam suýt nữa là trừng đến lòi cả tròng mắt ra ngoài. Hai người vẫn là lần đầu tiên thấy Tưởng Hiểu Đình nói chuyện với người khác như vậy.

Ở trong ấn tượng của các cô, Tưởng Hiểu Đình trước nay đều là một vị công chúa cao cao tại thượng, mang theo sự kiêu ngạo không ai bì nổi, đã có bao giờ có thái độ như vậy?

Bất quá cũng khó trách, nam sinh đối diện dáng người đĩnh bạt, khí thế cường đại, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều thể hiện ra sự thành thục khác với những nam sinh sơ trung khác, hoàn toàn mang theo tính xâm lược của bản thân thể hiện ra mà áp đảo qua bọn họ.

Triệu Thanh trộm ngẩng đầu lên mở to hai mắt ra nhìn, bỗng dưng nhớ tới cái tên của đại soái ca lúc nãy mình vừa nhắc đến, chẳng lẽ……!

Không đợi cô ta đem phỏng đoán trong lòng mình nói ra, con ngươi lạnh băng của đối phương bỗng nhìn về phía cô ta, nhìn đến mức trong lòng Triệu Thanh cả kinh, nháy mắt quên sạch những lời muốn nói, đầu cũng cúi xuống thấp nhất nhìn chằm chằm mũi chân không dám nói thêm cái gì nữa.

Tưởng Hiểu Đình lại hồn nhiên phát giác. Cô ta còn đang nhìn chằm chằm vào sườn mặt đối phương, nghi hặc không biết thân phận của đối phương là gì.

Toàn thân người nam sinh đều tỏa ra một cỗ kiệt ngạo khó thuần, không coi ai ra gì không giống với một người nho nhã, ôn tồn, lễ độ của Chu Thần.

Nói thực ra, nếu có người nam sinh nào có thái độ này với cô nàng thì Tưởng Hiểu Đình sớm đã cắm đầu chạy lấy người, nhưng mà cố tình người trước mắt này lại có một thân lãnh khốc, đặc biệt hai con ngươi lạnh băng sâu thẳm kia tựa như hai vực sâu không đáy thần bí và nguy hiểm, rất có lực hấp dẫn đối với Tưởng Hiểu Đình.

Cô ta không ngại đối với việc đối phương làm lơ đối với câu hỏi của mình, hỏi lại một lần nữa: “Anh còn chưa trả lời tôi anh tên gì, tại sao lại ở chỗ này đâu.” Thanh âm so với hồi nãy càng thêm mềm nhẹ, hoàn toàn không có một tia tức giận.

Cô ta nghĩ cách nói chuyện của mình đã đủ nhẹ nhàng, nếu đối phương là những nam sinh của ban cô ta thì đã sớm vui vẻ mà chạy đến xum xoe vây quanh, nhưng người nam sinh trước mắt này lại không thể hiện ra một chút biểu tình gì.

Ngụy Tiêu Nhiên thu hồi tầm mắt, nhìn Tưởng Hiểu Đình lạnh lùng nói: “Không có gì. Ra đây hút thuốc thôi.”

Hắn lãnh đạm như vậy tựa như chỉ cần nói thêm một câu thôi cũng không muốn hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của Tưởng Hiểu Đình, làm cho cô ta cảm thấy rất mất mặt khi đang ở trước mặt Triệu Thanh cùng Hà Nam.

“Vậy thanh âm lúc nãy…” Tưởng Hiểu Đình không cam lòng, lại hỏi thêm một câu.

Nhưng lần này không chờ cô ta nói cho hết lời, Ngụy Tiêu Nhiên đã không chút để ý mà đi về phía trước: “Không cẩn thận đυ.ng phải, làm sao vậy?”

Tưởng Hiểu Đình bị khí thế của đối phương bức lui, mà Ngụy Tiêu Nhiên cũng thuận tay đóng cửa lại, hoàn toàn không để cho những người này phát hiện phía sau cửa còn có một người khác tồn tại.

“Còn có việc gì sao?” Ngụy Tiêu Nhiên lạnh lùng hỏi, trong giọng nói rõ ràng mang theo một chút ý đuổi khách.

Lỗ tai Tưởng Hiểu Đình lại trở nên đỏ hơn một chút. Chẳng qua lần này không phải là do ngượng ngùng mà là xuất phát từ sự xấu hổ.

Rõ ràng ba người ở đây đều cảm giác được nam sinh trước mắt này không dễ chọc, Hà Nam và Triệu Thanh ở phía sau trộm túm lấy tay Tưởng Hiểu Đình.

“Hiểu Đình, thôi bỏ đi. Chúng ta cũng nên đi trở về.”

“ Đúng vậy a, Chu Thần còn đang ở chỗ kia chờ chúng ta! Không phải cậu còn có một lễ vật muốn tặng cho cậu ấy sao?”

Tưởng Hiểu Đình môi đỏ nhấp một cái: Đúng rồi, Chu Thần còn đang đợi mình đấy!

Cái nam sinh trước mắt này thì có gì đặc biệt hơn người? So với một người lớn lên đẹp, gia thế tốt, thành tích lại xuất sắc như Chu Thần thì người này còn kém xa.

Cô ta lấy lại vẻ cao ngạo trước đó, thẳng sống lưng, xoay người rời đi, đầu cũng không thèm ngoảnh lại.

Hành lang hẹp dài khôi phục lại sự bình tĩnh, một lúc sau Ngụy Tiêu Nhiên mới đi về phía chỗ lối thoát hiểm, nhìn cả người Lâm Tĩnh đang yên lặng đứng thẳng dán vào trong góc tường nói “Mấy người đó đi rồi”.

“À.”Lâm Tĩnh từ trong góc tường đi ra.

Lúc nãy cô vừa muốn duỗi tay kéo cách cửa ở lối thoát hiểm để đi ra thì Ngụy Tiêu Nhiên lại đột nhiên xuất hiện.

Không biết hắn từ đâu đi ra, lướt qua người Lâm Tĩnh, trước khi cô mở của đã đẩy cách cửa ra rồi.

Hắn làm một động tác bảo cô đứng im, sau đó không nói gì liền đã đi ra ngoài.

Trong lòng Lâm Tĩnh lúc nãy vẫn còn chưa kịp bình tĩnh. Cô còn đang nghĩ, hình như mỗi lần gặp chuyện phiền toái, cô đều sẽ gặp được hắn, sau đó thuận lợi vượt qua những cửa ải khó khăn, biến nguy thành an.

Chẳng lẽ hắn là tiểu tinh linh may mắn của cô.

Nghĩ như vậy, Lâm Tĩnh lại nhìn Ngụy Tiêu Nhiên, cảm thấy khuôn mặt lạnh như băng, ngũ quan lương bạc lãnh đạm đều trở nên nhu hòa hơn không ít.

“Đang nghĩ cái gì vậy” Ngụy Tiêu Nhiên nhìn cô hỏi

“Không có gì.” Lâm Tĩnh lắc lắc đầu: Không thể để cho hắn biết cái ý tưởng hoang đường của cô được.

Cái đầu của cô gái nhỏ trước mắt cứ lắc như trống bỏi làm hắn cảm thấy vừa buồn cười lại vừa đáng yêu, Ngụy Tiêu Nhiên đột nhiên bị cô chọc cười, môi bất giác cũng cong lên.

Chỉ là cái tươi cười này cũng rất nhanh, khóe môi chỉ cong lên một chút sau đấy cũng đã biến mất không thấy.

Hắn nhớ tới bộ dạng lúc nãy của cô.

Người con gái đứng sát vào tường, co chân lại, nâng một cách tay lên che miệng. Cô thu lại hơi thở của mình, miệng mím mím, mang lên bộ dáng đang cực kì suy tư nghiêm túc.

Ngụy Tiêu Nhiên vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người làm ra hành động nghe lén nhưng lại dễ thương như vậy.

Nhưng mà cái tư thế đấy hắn cũng không nhìn được lâu bởi vì ngay khi thanh âm của người ở phía sau cánh cửa truyền đến ba từ ‘Ngụy Tiêu Nhiên’ thì biểu tình của người con gái này bỗng như bị sét đánh.

Cô hốt hoảng thất thố đẩy cách tay một cái, không cẩn thận đυ.ng phải cánh cửa đang khép hờ ở lối thoát hiểm làm nó chuyển động, phát ra âm thanh vang vọng.

Ngụy Tiêu Nhiên đã quá quen thuộc với vẻ mặt này. Đó chính là sợ hãi và kinh hoàng, sợ đến mức phát run…Những vẻ mặt đó thường xuất hiện ở những kẻ mà bị hắn đánh đến nằm bò. Nhưng mà tại sao cô ấy lại xuất hiện vẻ mặt này, lại sợ hãi hắn? Rõ ràng là gần đây cô cũng mới quen biết hắn.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

☀️☀️☀️☀️☀️☀️