Chương 18: Mua quà sinh nhật

Lâm Tĩnh và Thạch Tâm Lôi đã hẹn nhau vào chiều chủ nhật ở quảng trường trung tâm thành phố gặp mặt rồi cả hai cùng đi chọn quà sinh nhật cho Chu Thần.

Buổi sáng, Lâm Tĩnh đã ra ngoài chạy quanh hồ một vòng, lại làm xong bài thi cuối cùng, sau đó xuống lầu ăn cơm trưa cùng Lâm Thành.

Cơm trưa là dì Phương làm, toàn bộ bàn cơm đều những món dựa theo sở thích của Lâm Tĩnh Tĩnh mà làm, có cá có tôm, có cơm có canh.

Lâm Thành xuống dưới sớm hơn so với Lâm Tĩnh Tĩnh, hắn nhìn trên bàn có một đĩa ‘ Hương cay tôm’, trên mặt lộ ra thần sắc âm tình bất định.

Em gái hắn ghét nhất là phải bóc vỏ tôm.

Dì Phương làm ở Lâm gia đã lâu nên nhìn là biết hắn đang nghĩ gì trong lòng.

“ Hôm nay thời gian có chút vội, Tĩnh Tĩnh nói buổi chiều có việc muốn ra ngoài, nên dì không kịp lột vỏ tôm”.

Nghĩ đến vị đại tiểu thư kia nếu hơi không hài lòng một chút đã đạp bàn quăng bát, dì Phương liền xoa xoa tay do dự hỏi: “ Hay là để bây giờ dì đi lột vỏ?”.

Vừa đúng lúc Lâm Tĩnh xuống tới nơi, dì Phương liền nhìn cô trưng cầu ý kiến: “ Tĩnh Tĩnh, tôm này… có cần dì đi lột vỏ cho không?”.

Lâm Tĩnh: “?”

“Không cần ạ, cháu ăn như vậy được rồi.”

Cô cảm thấy kì quái, vì sao dì Phương lại muốn đi bóc vỏ tôm, để trơ lại thịt tôm, Rõ ràng để nguyên cả con như vậy, có vỏ bao bọc giòn giòn bên ngoài, hơn nữa vỏ tôm ngấm gia vị ăn cũng rất ngon a!

Lâm Tĩnh lấy bát cơm của mình, cố ý không có quản Lâm Thành, ngồi ở vị trí của mình ăn cơm.

Phương dì nhìn bộ dáng ngoan ngoãn an tĩnh của cô, cười tủm tỉm mà nói: “Gần đây Tĩnh Tĩnh ăn uống so với trước kia tốt hơn, tính tình cũng so với trước kia tốt hơn.”

Lâm Tĩnh: “……” Cho nên Lâm Tĩnh Tĩnh trước kia là một cái thùng thuốc nổ, gặp ai là nổ chết người đó sao?

Cô không nói cái gì, làm bộ lạnh nhạt không lễ phép, lại gắp một con tôm hương cay lên, bỏ vào trong miệng.

Lâm Thành vươn chiếc đũa, mới được nửa đường lại sửa lại , yên lặng tránh đi đĩa tôm kia, ngược lại duỗi đôi đũa hướng đến đĩa rau xanh.

Hắn nghĩ, nếu em gái thích ăn, liền để cho em ấy ăn nhiều một chút.

Lâm Tĩnh hoàn toàn không có phát hiện ra tâm tư nhỏ của Lâm Thành, trước mặt rất nhanh đã rất nhanh liền xuất hiện một núi đuôi tôm nhỏ.

Mới đầu cô còn kiên nhẫn nhổ nhổ vỏ tôm, nhưng sau ăn nhiều cảm thấy phiền phức, hơn nữa vỏ tôm thật sự giòn, hoàn toàn có thể nuốt xuống, cô cũng không phun ra nữa, chỉ đem đuôi tôm cắn bỏ.

Nhìn kia tòa núi nhỏ đuôi tôm, Lâm Thành trong lòng cảm khái vạn phần, cảm thấy em gái giống như thật sự thay đổi, không bao giờ sẽ bởi vì một chút việc nhỏ lại phát giận nữa……

Lâm Tĩnh ăn xong rồi, lau khô miệng nói: “Buổi chiều tôi có hẹn với bạn, buổi tối có khả năng không về nhà ăn cơm.”

Dì Phương đáp ứng: “Được, dì sẽ không nấu phần cơm chiều của con.”

Lâm Thành hỏi: “Đi chỗ nào?”

“Trung tâm thành phố.”

Lâm Tĩnh nói chuyện hay làm việc đều thích rõ ràng, lời nói nếu đã nói ra thì luôn nói thẳng để người khác minh bạch: “Đi mua quà sinh nhật cho bạn học.”

Lâm Thành không nói. Lâm Tĩnh trở lại phòng của mình, cầm một tập bài thi xuống dưới.

Đây là bài thi trắc nghiệm, cũng là bài thi định kì tháng trước, Lão Vương cố ý cho bọn họ mang về để cho phụ huynh ký tên, thuận tiện để các phụ huynh hiểu biết thêm về trạng thái học tập của con cái mình.

Chẳng qua tình huống trước mắt của Lâm gia là, Lâm phụ Lâm Thanh Sơn vẫn luôn bên ngoài, từ khi Lâm Tĩnh xuyên qua đến bây giờ, còn chưa thấy mặt một lần, nên cũng không biết bộ dạng đối phương như thế nào.

Lâm Tĩnh không nghĩ để cho người khác kí, lại cũng không thể để chính mình kí, liền tính toán đem bài cho trưởng bối duy nhất trong nhà —— dì Phương để bà kí.

Nghe Lâm Tĩnh nói xong vấn đề, dì Phương lui về phía sau một bước, liên tục xua tay: “Ai da, sao lại là dì kí được chứ! Dì chỉ là người giúp việc hỗ trợ nấu cơm thôi a! Chuyện này không thích hợp!”

Lâm Tĩnh đem bút nhét vào trong tay dì ấy, khuyên: “Dì Phương, không có gì không thích hợp, dì cứ ký đi!”

Dì Phương “Không được không được, nếu để cho giáo viên trong trường biết được thì không hay đâu!” còn Lâm Tĩnh thì “Dì mau kí đi, Dì không kí thì ai kí” thấy hai người tranh chấp, Lâm Thành trầm mặc không lên tiếng, không biết từ chỗ nào móc ra một chiếc bút, xoát xoát một cái hai kí tự liền xuất hiện trên bài thi — Lâm Thành.

Không biết có phải ảo giác hay không, trong nháy mắt khi Lâm Tĩnh ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thành, phảng phất như từ trên mặt đối phương đọc ra được bốn chữ “Huynh trưởng như cha”.

Lâm Tĩnh: “???”

Dì Phương như trút được gánh nặng: “Đúng rồi, để cho Tiểu Thành kí không phải là tốt rồi sao!”

Nhìn tư thế tiêu sái của Lâm Thành, dì Phương nhịn không được tán thưởng: “Chữ viết tay của Tiểu Thành thật là đẹp mắt nha! Bài thi lần này của Tĩnh Tĩnh điểm cũng không tồi!”

Lâm Thành: “?”

Hắn vừa mới vội vã đặt bút ký tên, hoàn toàn không chú ý tới điểm bài thi của em gái. Lúc này nghe được dì Phương nói, mới một lần nữa nhìn về phía chỗ điểm thành tích.

72……83……77……104!??

Ngay cả môn toán thi lúc nào cũng là môn kém điểm nhất nhưng lần này cũng được 66 điểm, sắp đạt điểm tiêu chuẩn luôn!!!

Trong đầu Lâm Thành ầm ầm vang lớn, suy nghĩ trì trệ một chút, đây vẫn là đứa em gái không học vấn không nghề nghiệp, suốt ngày chỉ biết đánh nhau của hắn sao!?

Lâm Thành ngơ ngác, Lâm Tĩnh vội vàng đem bài thi từ trong tay hắn cầm đi.

“Nhìn cái gì mà nhìn, có cái gì đẹp mà nhìn.” Cô nhỏ giọng dỗi Lâm Thành một câu, mượn cơ hội củng cố nhân cách của mình.

Thành tích này kỳ thật là đã qua kế hoạch của Lâm Tĩnh.

Mấy ngày nay bởi vì cô tạo ra một vỏ bọc là phần tử tích cực học tập nên lão Vương cùng các giáo viên khác không chê cô làm phiền mà kiên nhẫn giảng dạy cho cô.

Dưới tình huống như vậy, nếu thành tích của “Lâm Tĩnh Tĩnh” mà không có tý tiến bộ nào mới là lạ đấy.

Chẳng qua, Lâm Thành sợ làm cái thùng thuốc nổ Lâm Tĩnh Tĩnh này tức giận nên rất ít khi hỏi đến việc học của cô. Bởi vậy, khi thành tích do Lâm Tĩnh thiết kế ra có điểm tiến bộ, ở trong lòng Lâm Thành nó lại là một dấu hiệu cực kì tốt.

Lúc đi ra ngoài, Lâm Tĩnh vừa mới vào tàu điện ngầm, di động thượng bỗng nhiên hiện lên một cái thông báo.

【 Lâm Thành đã chuyển cho bạn 10000 nguyên, xin mời kiểm tra và ấn nhận. 】

Lâm Tĩnh: “?”

Cô cẩn thận đếm lại mấy số không đằng sau, xác định mình không có nhìn lầm.

Sao lại thế này? Lâm Thành tại sao lại đột nhiên chuyển tiền cho cô, hơn nữa còn là số tiền không nhỏ. Lâm Tĩnh đã nhắn lại một cái dấu chấm hỏi.

【 Lâm Tĩnh Tĩnh:? 】

Lâm Thành rất nhanh đã trả lời lại.

【 Lâm Thành: Tiền mua quà cho bạn. 】

Lâm Tĩnh: “……” = =||| miệng chê mà thân thể thành thật. Còn không phải là hắn đang khen thưởng cô học tập tiến bộ sao?

Không nói đến việc Lâm Tĩnh Tĩnh không thiếu tiền, cho dù là có mua đồ tặng bạn cũng không đến mức lấy tiền của Lâm Thành a.

Cô đang nghĩ như vậy thì di động lại vang lên một tiếng nữa.

【 Lâm Thành đã chuyển cho bạn 10000 nguyên, xin mời kiểm tra và ấn nhận. 】

【 Lâm Thành: Thích cái gì, cũng có thể mua. 】

Một trước một sau, ngắn ngủn vài giây liền tiến có hai vạn tiền, cảm thán một chút, số tiền này còn nhiều hơn tiền lương một tháng làm việc mệt sống mệt chết của cô trước khi xuyên qua nữa. Kẻ có tiền sinh hoạt giản dị tự nhiên như vậy sao? Thật là khiến người hâm mộ a!

Lâm Tĩnh cảm khái trong chốc lát, vừa lơ đãng một tý đã ngồi qua trạm, chờ đến lúc phản ứng lại cô mới vội vã mà nhảy xuống xe, chạy tới địa điểm hẹn.

“Lâm Tĩnh Tĩnh! Nơi này!” Chỗ lối ra tàu điện ngầm, Thạch Tâm Lôi hướng cô vẫy tay.

“Sao bây giờ mới đến? Tôi cho rằng tôi đã đủ chậm rồi, không nghĩ tới cậu còn chậm hơn so với tôi.”

Lâm Tĩnh cũng không có nhiều lời giải thích, chủ động bồi tội: “Xin lỗi xin lỗi, tôi sai. Tôi mời cậu uống trà sữa.”

Thạch Tâm Lôi bĩu môi: “Một ly không đủ, phải hai ly.”

Lâm Tĩnh: “Được.”

Thạch Tâm Lôi nhân cơ hội tăng giá: “Còn muốn thêm khoai viên cùng trân châu.”

Lâm Tĩnh cười: “Được ~!”

Lâm Tĩnh Tĩnh mua trà sữa cho Thạch Tâm Lôi xong hai người ngồi trong tiệm hàn huyên một lúc, còn đề tài thì tất nhiên là về quà sinh nhật của Chu Thần rồi.

Lâm Tĩnh hỏi Thạch Tâm Lôi tính toán mua cái gì cho Chu Thần làm quà sinh nhật, Thạch Tâm Lôi cười cười, từ trong túi móc ra một tờ quảng cáo.

Lâm Tĩnh: “Là mô hình a.”

Trên tờ quảng cáo là một bản vẽ mô hình chiến hạm rất thật. Bộ mô hình này Lâm Tĩnh biết, cái mô hình này là sản phẩm của một công ty nổi tiếng trên thế giới vừa mới ra mắt. Không chỉ có danh tiếng tốt, hơn nữa giá cả còn xa xỉ. Phạm Khôn và Lý Tư Văn vẫn luôn muốn có một bộ, nhưng đáng tiếc tiền trong túi không có nên mỗi lần nhớ đến cũng chỉ có thể nhìn vào tờ quảng cáo này mà trông mơ khao khát.

“Vậy còn cậu chuẩn bị đưa cái gì?” Thạch Tâm Lôi hỏi.

Lâm Tĩnh sớm có tính toán, từ di động tìm ra một tấm hình, Thạch Tâm Lôi cũng liếc mắt một cái đã nhận ra: “Là đồng hồ Bảo lại?”

Nói thật, Thạch Tâm Lôi đưa chiến hạm mô hình đã đắt lắm rồi, mà Lâm Tĩnh còn tính toán tặng đồng hồ, giá cả so mô hình còn muốn cao hơn một bậc.

Thạch Tâm Lôi sách một tiếng, chớp chớp mắt: “Cậu thật đúng là hào phóng!”

Lâm Tĩnh kỳ thật một chút cũng không hào phóng, bản thân cô cũng chưa từng đeo qua loại đồng hồ quý báu như vậy.

Nhưng mà cô có xem qua lịch sử trò chuyện của ‘Lâm Tĩnh Tĩnh’ và Chu Thần phát hiện hai người bọn họ rất nhiều lần nói về cái đồng hồ này, hơn nữa nguyên chủ cũng đã đáp ứng với Chu Thần sẽ mua cái đồng hồ này làm quà sinh nhật cho hắn, cho nên bây giờ Lâm Tĩnh Tĩnh không thể không nhịn đau mà ‘xuất huyết nhiều’.

“Bất quá……” Thạch Tâm Lôi cẩn thận phân biệt một chút, “Đây là loại đồng hồ giới hạn trong năm nay đi, không biết trong cửa hàng của nó ở quảng trường thành thị này có còn hàng không.”

Lâm Tĩnh đã sớm làm tốt chuyện này nói: “Có. Tôi đã gọi điện thoại hỏi qua, ở chỗ khu vực chúng ta chỉ còn một cái, đang ở trong một cửa hàng ở quảng trường thành thị này.”

Thạch Tâm Lôi lập tức túm Lâm Tĩnh đi: “Còn chờ cái gì nữa? Còn không nhanh chân chạy tới! Vạn nhất bị người khác mua trước thì làm sao bây giờ!”

Lâm Tĩnh kỳ thật một chút cũng không nóng nảy. Mấy ngày trước cô gọi điện thoại để xác nhận đã sớm đặt trước luôn rồi cũng đã trả cho bọn họ một khoản tiền đặt cọc.

Những loại cửa hàng giống như Bảo lai không có khả năng không để ý tới danh tiếng của nhãn hiệu mà hủy bỏ ước hẹn với khách hàng.

Quả nhiên, khi tới tiệm, nhân viên cửa hàng xác nhận thân phận Lâm Tĩnh xong, lập tức nhiệt tình mà tiếp đãi cô cùng Thạch Tâm Lôi, còn bưng lên hai phần trà bánh tinh xảo.

“Lâm tiểu thư, ngài tới thật tốt. Chiếc đồng hồ hạn định Bảo lai này chỉ còn một cái ở cửa hàng chúng tôi, giám đốc Phương đã cố ý thay ngài đem chiếc đồng hồ này giữ lại.”

Giám đốc Phương – Phương Chính Bình trong lời nói của nhân viên cửa hàng vừa lúc đi tới, trong tay cầm một cái hộp gấm tơ ngỗng màu đen.

Phương Chính Bình tự giới thiệu nói: “Chào Lâm tiểu thư, tôi là giám đốc tại cửa hàng Bảo lai ở quảng trường thành thị - Phương Chính Bình. Đây là chiếc đồng hồ hạn định Bảo lai tân xuân mà lúc trước ngài đã đặt, thỉnh xem qua.”

Hắn nói rồi chậm rãi mở ra hộp gấm.

Nằm trên lớp vải đen nhung tơ là một chiếc đồng hồ nam màu bạc. Dây đồng hồ làm bằng chất liệu da tối màu, mặt đồng hồ làm bằng bạc, thiết kế rất đơn giản, chỉ có số 3, 6, 9, 12 và kim đồng hồ là được khảm các viên kim cương nhỏ, lấp lánh dưới ánh đèn, nhìn không quá mức xa hoa nhưng lại mang một loại hơi thở trầm tĩnh ôn hòa.

Thạch Tâm Lôi không khỏi tán thưởng: “Thật xinh đẹp a! Chu Thần mang lên nhất định đặc biệt thích hợp!”

Chu Thần mang lên thích hợp hay không Lâm Tĩnh không biết, chỉ là cô bỗng nhiên không có lý do mà nhớ tới một cái cổ tay, màu trắng áo sơmi vừa vặn che đến phía trên xương cổ tay.

Nếu là hắn mang, hẳn là thập phần thích hợp. Lâm Tĩnh tự nhiên không lý do mà nghĩ.

Nghe thấy được lời nói của Thạch Tâm Lôi, Phương Chính Bình khóe miệng hơi cong, lộ ra vài phần đắc ý: “Đây là chiếc đồng hồ han định bảo lai tân xuân năm nay, chủ đề là ‘ nắng sớm ’, dùng chất liệu bạc làm mặt đồng hồ cùng với kim cương tạo cho người nhìn một cảm giác nhìn thấy tia nắng sớm. Linh kiện của nó hoàn toàn đều là của xưởng sản xuất ở nước D, nhân công lắp ráp, hơn nữa bảo hành trọn đời. Nếu đồng hồ có xuất hiện bất kì vấn đề gì, ngài đều có thể đi bất cứ cửa hàng nào của Bảo lai thì đều sẽ có chuyên gia giúp ngài xử lý.”

Lâm Tĩnh gật gật đầu. Cô tin tưởng sự phục vụ đảm bảo của Bảo lai, bằng không thì họ cũng sẽ không có mấy trăm năm lịch sử, cùng bốn năm cái nhãn hàng có danh tiếng khác đứng vững gót chân.

“Tốt, bây giờ tôi trả nốt số tiền còn lại như thế nào?”

Phương Chính Bình thích những vị khách sảng khoái giống như Lâm Tĩnh vậy, hắn lập tức giơ tay gọi một nhân viên cửa hàng: “Thẻ ngân hàng hoặc là quét mã chi trả đều có thể.”

Lâm Tĩnh gật đầu: “Vậy quẹt thẻ đi.”

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Nam phụ baba Lâm Thanh Sơn: Cho nên…… khi nào ta mới được lên sân khấu?

☀️☀️☀️☀️☀️☀️