Chương 17: Chu Thần

Chu Thần, chính là đại ca xếp thứ hai trong hội chỉ sau Lâm Tĩnh Tĩnh. Đồng thời hắn cũng là giáo thảo của trung học Cẩm Phong.

Khoảng thời gian trước, Chu Thần vẫn luôn không ở trường học, nghe nói là cùng với mẹ mình đi ra phía bắc tham gia một cái trại hè thi đấu dương cầm, còn được giải nhất tương đối lợi hại.

Nói đến cũng thật kì quái, thành tích học tập của Chu Thần rất tốt, học ở lớp trọng điểm ban 1, mỗi lần thi cuối tháng đều luôn ổn định ở ba vị trí đầu, lại còn biết đàn dương cầm, vẽ tranh quả thực là một con người đa tài đa nghệ, là một thiếu niên hoàn hảo.

Người ưu tú như hắn cư nhiên lại có mối quan hệ rất tốt với Lâm Tĩnh Tĩnh bọn họ. Lâm Tĩnh nghĩ nghĩ, thẳng đến khi Thạch Tâm Lôi đẩy cô một phen, cô mới hoàn hồn: “Biết a.”

Thạch Tâm Lôi lại nói: “Tuần sau là sinh nhật Chu Thần, hắn mời cậu đến tham gia tiệc sinh nhật của hắn cùng nhau chúc mừng một chút.”

Lâm Tĩnh nghi hoặc: “Tại sao hắn lại không nói trực tiếp với tôi?”

Thạch Tâm Lôi liếc mắt nhìn cô một cái: “Còn không phải là sợ cậu tức giận?”

Tức giận?

Thạch Tâm Lôi nói: “Không phải lúc trước hai người có chút mâu thuẫn sao, Chu Thần hắn không dám tự mình đến mời cậu, sợ cậu cự tuyệt.”

Lâm Tĩnh càng cảm thấy kỳ quái. Cô đã xem qua lịch sử trò chuyện của Lâm Tĩnh Tĩnh và Chu Thần, hai người nói chuyện rất bình thường, không thấy một chút dấu hiệu nào là có mâu thuẫn với nhau.

Hơn nữa, mâu thuẫn của học sinh trung học thì có thể có bao nhiêu nghiêm trọng, chỉ cần ngồi xuống nói chuyện lại với nhau không phải là tốt rồi sao. Huống chi sắp đến sinh nhật Chu Thần, không bằng liền nương cơ hội này để việc lớn biến nhỏ, việc nhỏ biến không.

Nghĩ như vậy, Lâm Tĩnh gật gật đầu đáp ứng, Thạch Tâm Lôi mới có bộ dạng cao hứng: “Được, tôi sẽ đi nói lại với hắn, nói cô cũng tham gia.”

Thạch Tâm Lôi đã nói xong chuyện chính, lại nhìn Lâm Tĩnh: “Vậy cuối tuần này cậu có rảnh hay không, chúng ta cùng đi chọn mua quà sinh nhật cho Chu Thần đi.”

Đi tham gia tiệc sinh nhật, đương nhiên không thể đi tay không. Nên Lâm Tĩnh cũng không có từ chối lời yêu cầu này.

“Được rồi! Cứ quyết định như vậy đi, bây giờ chúng ta đi ăn cái gì đi, tôi thấy đói rồi!” Thạch Tâm Lôi cất di động, duỗi người, sau đó túm lấy Lâm Tĩnh.

“ Cậu không biết được đâu, Trương đại thẩm giảng rất nhiều, một tập có hai mươi đề thi mà bà ấy có thể nói liên tục chỉ trong một giờ, tôi cũng thật phục bà ấy. Nhưng bà ấy không cảm thấy mệt, tôi lại mệt thay bà ấy.”

Nghe giọng điệu tràn ngập oàn niệm của Thạch Tâm Lôi, Lâm Tĩnh lại lần nữa liếc nhìn trộm về hướng của Ngụy Tiêu Nhiên.

Hắn đối diện đã có người, là một nam sinh đang ngồi.

Bởi vì là đưa lưng về phía cô nên cô không có thấy được mặt của đối phương, chỉ có thể nhìn thấy thân hình của nam sinh đó. Nhìn qua, hẳn là không phải học sinh của trung học Cẩm Phong.

Thạch Tâm Lôi còn đang nhắc mãi: “Đi thôi đi thôi! Tôi nghe mọi người nói ở trên phố vừa mới mở một tiệm ăn vặt Hàn Thước, ăn rất ngon! Nếu mà đến trễ có khi còn phải ngồi chờ rất lâu mới được ăn, chúng ta nên đi nhanh đi!”

Thẳng đến khi Lâm Tĩnh bị Thạch Tâm Lôi lôi lôi kéo kéo ra khỏi tiệm cà phê, Ngụy Tiêu Nhiên mới thu lại dư quang nơi khóe mắt, đổi một tư thế khác.

Hắn gác một chân lên, khuỷu tay chống ở trên tay vịn ghế dựa, tay chống cằm: “Mấy người các người cũng rất có can đảm.”

Trần Thăng nghe xong lập tức run lên.

Hắn mới ra bệnh viện không lâu, bệnh còn chưa hết hẳn, lúc này chỉ cảm thấy bụng ẩn ẩn có chút co rút đau đớn, tựa hồ so với lúc trước càng nghiêm trọng thêm.

Ngụy Tiêu Nhiên nhẹ nhàng cười một chút: “Cậu không cần khẩn trương, tôi không phải là tới tìm cậu gây phiền toái.”

Trần Thăng kéo kéo khóe miệng, miễn cưỡng cười một cái đáp lại.

Kì thật hắn cũng rất rõ ràng, nếu như Ngụy Tiêu Nhiên thật sự muốn hỏi tội, sẽ không hẹn gặp hắn ở một nơi như vậy. Hắn chỉ là…khi đối mặt với Ngụy Tiêu Nhiên sẽ theo thói quen mà có chút khẩn trương.

“Nhiên ca.” Ngụy Tiêu Nhiên không nói lời nào, Trần Thăng liền mở miệng nói, “Kì thật lúc trước tôi cũng đã khuyên Dương Hạo Bình, kêu hắn không cần đi quấy rầy cậu, chỉ là… hắn không nghe.”

Trần Thăng nói, Ngụy Tiêu Nhiên vuốt ve vài đầu ngón tay, thoạt nhìn có chút thất thần.

Trần Thăng: “Tôi không có nghĩ tới sự việc sẽ bị nháo đến lớn như vậy. Dương Hạo Bình bị nhốt lại, bị nói làm giả chứng cứ, quấy nhiễu cảnh sát phá án, ít nhất cũng phải ngồi tù một năm. Những người khác tuy rằng được thả ra, nhưng sau này còn không biết có thể bị khởi tố hay không…”.

Nhóm người bọn họ hỗ láo lăn lộn một chút nhưng nhiều nhất cũng chỉ là đánh nhau ở trong trường, bắt nạt những người đồng trang lứa thôi, đã có khi nào phạm phải những việc liên quan đến pháp luật đâu. Thời điểm khi nghe được tin Dương Hạo Bình bị bắt, Trần Thăng cũng choáng váng không biết mình nên làm cái gì bây giờ.

Trần Thăng nhích lại gần nói: “Nhiên ca, trong nhóm người chúng ta, chỉ có cậu hiểu một chút về vấn đề này. Tôi có thể cầu xin cậu, giúp Dương Hạo Bình đừng để hắn bị bắt giam trong ngục không. Nếu như hắn thật sự bị bắt vào ngục giam, cả đời này của hắn liền xong rồi.”

Nói đến cũng thật buồn cười, ngày thường cha mẹ, thầy giáo tận tình khuyên bảo bọn họ, bọn họ một chút cũng không để trong lòng, bây giờ có tai vạ mới cảm thấy như cả người có một ngọn núi đè lên, toàn thân khủng hoảng không thể ức chế lại được.

Ngụy Tiêu Nhiên uống một ngụm nước, đôi mắt trầm tĩnh giống như một mặt hồ tĩnh lặng: “Trần Thăng, mỗi người đều phải vì những hành động của mình mà trả giá đắt.”

Trong lòng Trần Thăng trầm xuống một chút.

Hắn hiểu được ý tứ của Ngụy Tiêu Nhiên.

Dương Hạo Bình sở dĩ có kết cục như vậy, kỳ thật cũng là do hắn gieo gió gặt bão.

Khi còn nhỏ có người lớn trong nhà chịu trách nhiệm, lớn lên thì có các anh em hỗ trợ phía sau. Đến khi sự việc nghiêm trọng bị cảnh sát bắt lại thì lại có lý do hắn đang ở độ tuổi ‘vị thành niên’ nên chỉ nói hai ba câu giáo dục hắn cho xong việc…

Nếu có người sớm một chút cho hắn một đòn cảnh tỉnh, có phải hắn sẽ không trở nên như vậy hay không? Trần Thăng cũng không dám nghĩ đến.

“Được, tôi đã biết rồi Nhiên ca, cảm ơn cậu.”

Dù như thế nào thì hắn vẫn phải nói một câu cảm ơn với Ngụy Tiêu Nhiên, hắn cũng không có lý do gì để trách cứ việc Ngụy Tiêu Nhiên không giúp đỡ, rốt cuộc thì lời của Ngụy Tiêu Nhiên nói không có sai.

Trần Thăng chậm rãi dồn sức lực đến đùi mình, đứng lên, Ngụy Tiêu Nhiên đột nhiên hỏi nói: “Cậu thế nào rồi?”

Trần Thăng: “Cái gì?”

Ngụy Tiêu Nhiên chỉ chỉ bụng hắn: “Nghe nói cậu bị thương, còn ổn không?”

Trần Thăng ngơ ngác mà nhìn Ngụy Tiêu Nhiên, hốc mắt bỗng nhiên nóng lên.

Mấy ngày nay, hắn vẫn luôn nằm ở trong phòng bệnh dưỡng bệnh, nhìn như cùng chuyện này không hề có liên lụy, nhưng mà cảnh sát có đến để điều tra, cha mẹ Dương Hạo Bình cũng tới khóc nháo, ngay cả cha mẹ thân sinh của hắn cũng đang giận hắn gây chuyện ở bên ngoài, một câu quan tâm hỏi thăm cũng không có.

Trần Thăng không nghĩ tới, người đầu tiên quan tâm hỏi thăm đến hắn lại là Ngụy Tiêu Nhiên.

“Tôi… Tôi không có việc gì. Bác sĩ nói trạng thái của tôi rất tốt, khôi phục rất nhanh.” Trần Thăng hít hít cái mũi, nỗ lực đem nước mắt của bản thân ép trở vào.

Ngụy Tiêu Nhiên “Ân” một tiếng, ngữ khí bình đạm: “Cậu mới ra viện, nên an tâm dưỡng thương, những việc khác cũng đừng nhọc lòng quá. Việc của Dương Hạo Bình cậu không cần nhúng tay, bên trung học Cẩm Phong cũng đừng đi qua.”

Ngụy Tiêu Nhiên hôm nay đem Trần Thăng gọi ra đây, chủ yếu là vì có hai việc: Một là hỏi thăm bệnh tình của hắn, hai là kêu hắn không cần quan tâm đến việc của Dương Hạo Bình.

Hơn nữa vừa rồi, hắn ngoài ý muốn biết được thân phận của Lâm Tĩnh, một câu cuối cùng này đó là báo cho hắn không cần đi trả thù.

Trần Thăng cũng nghe ra được ý này.

“…Tôi đã biết.” Hắn gật gật đầu nói.

Trần Thăng đối Lâm Tĩnh cũng không có thù hận gì. Tuy rằng bị đánh, nhưng đó là do hắn “Kỳ nghệ không bằng người”, không có gì để oán giận. Huống chi, lúc nãy khi hắn ở bên ngoài đã thấy được tình huống ở bên nhau của Ngụy Tiêu Nhiên cùng Lâm Tĩnh.

Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Ngụy Tiêu Nhiên nói chuyện ôn nhu như thế với một nữ sinh.

Không có lạnh nhạt, không có không kiên nhẫn, trong ánh mắt cư nhiên còn thấy ý cười.

Nếu là biết “Lâm Tĩnh Tĩnh” cùng Ngụy Tiêu Nhiên có quen biết, đánh chết hắn cũng sẽ không đi trêu chọc đối phương.

Trần Thăng trong lòng hối hận không thôi, chỉ nghe thấy Ngụy Tiêu Nhiên tiếp tục nói: “Mấy người cùng Lâm Tĩnh Tĩnh hẳn là cũng không có ân oán gì? Vì sao lại đột nhiên tìm cô ấy gây phiền toái?”

Trần Thăng: “?” Cùng Lâm Tĩnh Tĩnh có ân oán gì được. Bọn họ chỉ là có người ủy thác, muốn giáo huấn Trần Bằng một chút mà thôi a!

“Trần Bằng?” Ngụy Tiêu Nhiên suy tư một chút, nghĩ tới. Trần Bằng còn không phải là cái người bị Dương Hạo Bình kéo cổ áo dẫn đi sao, cái người đáng thương ngồi nép ở góc tường lúc đấy?

Hắn như vậy mà cũng sẽ đi trêu chọc đến người ta sao?

“Là người nào?” Ngụy Tiêu Nhiên tự nhiên mà vậy hỏi.

“Nhiên ca……” Trần Thăng có chút khó xử. Theo đạo lý, bọn họ không nên lộ ra tin tức của người ủy thác. Nhưng ngồi đối diện mình lúc này chính là Ngụy Tiêu Nhiên, cho dù bây giờ Trần Thăng không nói, hắn biết Ngụy Tiêu Nhiên cũng có biện pháp để tra ra được.

Quả nhiên, Ngụy Tiêu Nhiên giật giật ngón tay: “Không sao, nếu cậu không muốn nói, tôi có thể tự mình tra.”

Theo Ngụy Tiêu Nhiên đã hơn một năm, Trần Thăng quá hiểu biết hắn.

Trần Thăng khẽ cắn môi: “Là…… Là Chu Thần.”

Ngụy Tiêu Nhiên hơi hơi nheo đôi mắt lại, khóe mắt hẹp dài khóe sáng lên một tia nguy hiểm: “Chu Thần?”

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Chu đồng học không phải là nam hai, hắn chỉ là …người công cụ đóng một vai ác nhỏ mà thôi ~ nếu hắn là nam hai thật, Ngụy ca ca sẽ không vui đâu!

Lâm Thành: Ta cầm bảng số nam hai, chờ muội muội hồi tâm chuyển ý.

============================

☀️☀️☀️☀️☀️☀️