Chương 16: Làm bài

Lâm Tĩnh làm bài thi cũng là có thêm vào một chút kỹ xảo.

Cô đã phân tích qua các thành tích của Lâm Tĩnh, tuy rằng hầu hết các môn đều bị phê bình sửa chữa đến nỗi bài kiểm tra toàn màu đỏ, môn nọ so với môn kia điểm càng thấp hơn nhưng tiếng Anh lại là một ngoại lệ.

Lâm Tĩnh thi toán chỉ có thể được 38 điểm, điểm vật lí và hóa học còn chưa đạt ngưỡng tiêu chuẩn, nhưng tiếng Anh thì lại đã có bài được hơn 100 điểm. Lần thi gần nhất của cô ấy trước khi cô xuyên qua môn tiếng Anh của cô ấy là được 84 điểm.

Điểm này so với những bài trước của cô ấy cũng không được tính là tốt lắm bởi vì bài viết đoạn văn cuối cùng của bài thi cô ấy để trống mà bị trừ mất 20 điểm. Mà lần đó đề bài của bài viết văn đó là “ Family”.

Như vậy cũng có thể hiểu được việc cuối cùng Lâm gia phải bất đắc dĩ đưa cô ấy ra nước ngoài du học cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý. Ít nhất thì tiếng Anh của cô ấy cũng không tệ lắm.

Mà tiếng Anh của Lâm Tĩnh…… Cũng không kém.

Rốt cuộc thì cô cũng là một người đến từ tương lai, ở thời đại của Lâm Tĩnh thì trình độ phổ cập tiếng Anh so với thời gian trong quyển tiểu thuyết này đã phổ biến hơn. Hơn nữa do việc phân khối cũng như là công việc mà cô làm trước đây thường xuyên phải đi công tác thì có thể nói tiếng Anh là môn mà cô quen thuộc nhất.

Bởi vì có liên quan đến công việc của cô nên Lâm Tĩnh thường xuyên bị yêu cầu xử lý các loại bưu kiện cùng với các loại hợp đồng. Hơn nữa cô phải thường xuyên nói chuyện với các đối tác nước ngoài nên trình độ phát âm và trình độ tiếng anh của cô cũng ngày càng tăng lên cho nên có thể nói môn tiếng Anh đối với cô là môn học nhẹ nhàng nhất.

Lâm Tĩnh không chút do dự đem bài thi môn tiếng Anh rút ra trước.

Cô làm bài với tốc độ rất nhanh, tỷ như mấy bài liên quan đến cấu trúc ngữ pháp, cô không cần phải cẩn thận phân tích đề mà chỉ cần đọc câu đấy lên và dựa vào những kinh nghiệm giao tiếp lúc trước của cô mà đã có thể tự nhiên khoanh vào được đáp án chính xác.

Làm xong một lần, Lâm Tĩnh theo thói quen mà bắt đầu kiểm tra.

Cái việc kiểm tra này không riêng gì việc phải nhìn xem có nơi nào làm lỗi hay không mà càng quan trọng hơn là vì việc không cần phải đem bài thi này làm đến quá mức hoàn mỹ. Rốt cuộc, nếu là một khi không cẩn thận bị lộ ra cái sơ hở gì thì cũng không tốt.【 đầu chó.jpg

Lâm Tĩnh lấy ra cục tẩy, chọn lựa đem một số đáp án chính xác xóa đi, sau đó khoanh vào một đáp án sai khác.

Trong lòng cô tính toán cứ khoảng mười câu cô sẽ cố tình làm sai đi một câu, bởi vì làm như vậy sẽ tương đối giống như thành tích lúc trước của Lâm Tĩnh Tĩnh.

Lâm Tĩnh Tĩnh mới sửa được vài câu, đang chuẩn bị sửa những câu tiếp theo trong bài điền vào chỗ trống thì phía sau bỗng vang lên một tiếng ho nhẹ.

Cô quay người lại, ngẩng đầu, bỗng dưng đối diện với một đôi mắt rất đẹp.

Phía dưới khóe mắt của người chủ nhân đấy còn có một nốt ruồi rất nhỏ nếu không để ý kĩ thì chắc chắn sẽ không thấy được.

Lâm Tĩnh kinh ngạc mà há miệng thở dốc: “Là cậu à?”

Ngụy Tiêu Nhiên cười một cái rồi cúi đầu, xem như chào hỏi.

Hôm nay hắn không mặc đồng phục thể dục của trường cao trung Dụ Thành mà là mặc một cái áo sơ mi trắng.

Áo sơ mi rất vừa người, cổ tay áo vừa vặn che đến cổ tay hắn chỉ để lộ ra một đoạn ngắn xương cổ tay. Vai áo cũng cắt may rất chuẩn, hoàn mỹ mà dán sát đường cong bờ vai của hắn làm cả người toát ra một vẻ tri thức.

Duy nhất có một chỗ bất đồng chính là cổ áo hắn, chỉ cài đến nút thắt thứ hai, làm lộ ra mooth chút đoạn xương quai xanh như ẩn như hiện khiến cho khí chất của hắn lại có thêm một chút hương vị lười biếng tùy tính, không làm cho người ta cảm thấy quá mức nghiêm túc.

Ngụy Tiêu Nhiên nhìn bài thi của Lâm Tĩnh, dùng cằm hếch hếch lên với cô vừa chỉ tay vào cái câu cô mới vừa sửa kia: “Đề này cô sửa sai rồi.”

Lâm Tĩnh “A” một tiếng. Cô đương nhiên biết mình sửa sai rồi, bởi vì cô chính là cố ý sửa sai đi mà.

Bất quá nếu bị người ta ở trước mặt mình chỉ ra, cô cũng ngượng ngùng mà làm như không nghe thấy, đành phải cầm lấy cục tẩy làm bộ làm tịch mà lại sửa trở lại.

“Cho nên đáp án đúng ở chỗ này là phải điền two thousand of, mà không phải two thousands of đúng không……” Cô một bên sửa chữa, một bên xấu hổ mà che giấu nói.

Ngụy Tiêu Nhiên: “Ân.”

Chờ Lâm Tĩnh sửa xong cái câu này rồi, hắn lại chỉ chỉ vào một câu khác trên đề: “Còn có câu này, cô cũng sửa sai rồi. Là chọn A, không phải chọn C.”

Lâm Tĩnh: “……”

Hắn rốt cuộc đã ở chỗ này nhìn bao lâu, sẽ không phải là đã thấy từ đầu tới đuôi đi!?

Lâm Tĩnh đột nhiên trở nên chột dạ, nhưng cũng may Ngụy Tiêu Nhiên nói xong câu này thì cũng không nói tiếp nữa, hẳn là không có phát hiện ra cái bí mật nhỏ của cô đâu đúng không.

Lâm Tĩnh vội vàng đem bài thi cầm lên.

“Sao cậu lại ở chỗ này?”

Cô nói sang chuyện khác.

Bất quá, Lâm Tĩnh cũng xác thật tò mò Ngụy Tiêu Nhiên vì sao lại xuất hiện ở khu vực gần trường trung học Cẩm Phong. Phải biết rằng, khoảng cách từ trường cao trung Dụ Thành đến trường trung học Cẩm Phong cũng không gần, một cái ở phía đông, một cái ở phía tây, đi xe thôi cũng đã mất khoảng phải hai ba mươi phút, không thể nào là ngẫu nhiên đi ngang qua được.

“Nhà cậu ở gần đây à?” Lâm Tĩnh hỏi.

“Không phải.” Ngụy Tiêu Nhiên lắc lắc đầu, “Có người hẹn tôi ở đây, có việc.”

Hắn không nói tỉ mỉ là chuyện gì, Lâm Tĩnh cũng không hỏi. Vừa lúc Thạch Tâm Lôi tới, Ngụy Tiêu Nhiên ngắn gọn mà cáo biệt: “Hai người nói chuyện đi, tôi phải sang bên kia nói chuyện với người ta rồi.” Sau đó liền đi tới một tiệm trà sữa, tìm một cái bàn ở trong góc ngồi xuống.

Lâm Tĩnh không biết chính là Ngụy Tiêu Nhiên kỳ thật đã ở phía sau cô đứng rất lâu rồi.

Vóc dáng hắn cao, thị lực lại tốt, lúc Lâm Tĩnh làm bài thi, cả quá trình đấy hắn đứng sau cô nhìn không sót chút gì.

Vừa mới bắt đầu hắn còn cảm thán, thành tích tiếng Anh của cô gái nhỏ này thật không tồi, không những tốc độ làm bài rất nhanh, độ chính xác cũng cao. Hắn nhìn theo trong chốc lát, phát hiện đáp án của cô hầu hết đều đúng cả.

Chỉ là, tới lúc kiểm tra bài lại thấy không thích hợp.

Ngụy Tiêu Nhiên phát hiện, Lâm Tĩnh không biết vì cái gì, lại đem một số đáp án đúng sửa lại thành đáp án sai.

Mới đầu, hắn cho rằng đây là trùng hợp, có thể là bởi vì Lâm Tĩnh nắm không vững kiến thức, không cẩn thận sửa sai rồi. Chỉ là khi lại xem thêm một lúc nữa hắn mới ý thức được là hình như cô đang cố ý để sửa những đáp án đúng kia thành đáp án sai.

Ví sao cô lại làm như vậy? Vì sao lại phải cố ý giấu giếm thành tích thật của mình? Ngụy Tiêu Nhiên rất tò mò. Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người cố ý đem bản thân mình làm kém đi như vậy.

Trừ bỏ chuyện này, Ngụy Tiêu Nhiên còn phát hiện được một việc làm hắn không ngờ được, đó chính là tên của nữ sinh ấy viết trên bài thi là ——

Lâm Tĩnh Tĩnh.

Cô cư nhiên chính là Lâm Tĩnh Tĩnh – người được đồn đãi là giáo bá đại tỷ của trung học Cẩm Phong, cũng là người đem Dương Hạo Bình cùng Trần Thăng đánh đến chạy vắt giò lên cổ?

Trên người cô gái này cứ lần lượt mở ra bí ẩn này đến bí ẩn khác làm hắn cảm thấy tò mò, làm hấp dẫn hắn muốn tìm tòi hết tất cả những bí mật của cô.

“Uy, Lâm Tĩnh Tĩnh! Nhìn cái gì vậy! Hoàn hồn!” Thạch Tâm Lôi mọt bên nói, một bên dùng tay ở trước mặt Lâm Tĩnh quơ quơ.

Thạch Tâm Lôi chú ý tới ánh mắt của Lâm Tĩnh là đang nhìn người nam sinh mới rời đi vừa rồi mà nhịn không được chế nhạo: “ Đang nhìn ai mà mất hồn mất vía như vậy, không phải là…..”

Thạch Tâm Lôi tuy rằng chưa nói xong, nhưng ánh mắt lại tràn ngập sự ám chỉ mãnh liệt. Lâm Tĩnh lập tức duỗi tay bịt kín miệng của cái cô nàng này lại: “ Cậu đừng nói bừa!” Cô đang lo những lời lúc nãy của Thạch Tâm Lôi nói sẽ bị người nghe thấy.

Lâm Tĩnh lặng lẽ nhìn thoáng qua chỗ Ngụy Tiêu Nhiên. Đối phương đang cùng phục vụ nói chuyện hình như không chú ý tới động tĩnh bên này của các cô, lúc này cô mới buông tay xuống.

Thạch Tâm Lôi vui sướиɠ khi người gặp họa mà cười haha: “Khẩn trương cái gì? Tôi bất quá chỉ đùa một chút, chẳng lẽ thật sự bị tôi nói trúng rồi?”

Lâm Tĩnh không còn lời nào để nói, trắng mắt liếc cô nàng một cái, đem trà sữa trên bàn đẩy đến trước mặt Thạch Tâm Lôi: “Uống trà sữa đi! Uống nhiều một chút, nói ít đi một chút.”

Mấy ngày nay, Lâm Tĩnh cùng Thạch Tâm Lôi ở chung đã hoàn toàn quen thuộc, là một cặp bạn thân thiết nên cũng không có để ý nhiều như vậy. Mà Thạch Tâm Lôi quả nhiên cũng không có khách khí, bưng cốc trà sữa lên hút mấy ngụm, nhai viên trân châu ngọt ngào, hàm hồ nói: “ Cậu thật sự là đang coi trọng người nào đó cho nên mới ghen sao.”

Lâm Tĩnh: “?”

“Cậu nói cái gì cơ?”

Lâm Tĩnh hoài nghi có phải là cô nghe lầm hay không. Cái gì ghen? Ghen cái gì? Ai ghen? Một cái người công cụ chỉ đóng vai trò nữ phụ như Lâm Tĩnh Tĩnh còn có cả tuyến tình cảm sao?

Vẻ mặt Thạch Tâm Lôi lộ ra biểu tình “Biết rõ còn cố hỏi”.

Lâm Tĩnh: “……”

Trời đất chứng giám, cô thật là không biết. Trong tiểu thuyết căn bản là không có đoạn tình cảm nào của Lâm Tĩnh Tĩnh a!

Thạch Tâm Lôi cũng không có giải thích nhiều, cô nàng nuốt trân châu vào, điều chỉnh sắc mặt, trở lại nói chuyện chính: “Được rồi, nói chính sự đi. Chu Thần ngày hôm qua đã trở lại, cậu chắc là đã biết đi?”

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

☀️☀️☀️☀️☀️☀️