Chương 16: Uy hϊếp

Đại điện an tĩnh đến quỷ dị, cơ hồ có thể nghe được tiếng kim rơi.

Mấy giới còn lại cũng không dám ra, đều là hồ ly tinh tu luyện ngàn năm, bọn họ tất nhiên không ngu ngốc mà lên tiếng trước.

Nếu bây giờ họ đứng về phía Cơ Vô Ưu, một khi hắn đánh thua, sẽ trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của mấy giới còn lại, ngược lại nếu hiện tại bọn họ đứng về phía Tiên Vân Tông, vậy nếu Cơ Vô Ưu thắng liền trở thành mục tiêu của hắn.

Cho nên giờ phút này, yên lặng xem là tốt nhất.

Vị khách đại diện Yêu tộc đứng lên, ánh mắt mê hoặc mà cười, bộ dáng hòa giải, "Nếu là ân oán của Ma tôn và chưởng giáo chân nhân, Yêu giới ta đây liền không tham dự."

"Chẳng qua đao kiếm vô tình, vẫn mong hai vị giơ cao đánh khẽ."

Có Yêu tộc tỏ thái độ, mấy giới khác cũng sôi nổi phụ họa.

Lăng Vân Phong phong chủ chán nản, trong mắt phun ra oán độc.

Hay cho một câu "Không tham dự", rõ ràng chính là bàng quan, nghĩ muốn ngư ông đắc lợi mà thôi.

Giờ phút này, Đạm Đài Ngọc cũng không thể chạy đi đâu, hắn vốn dĩ vẫn chưa hồi phục tốt, bây giờ sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, gió thổi là bay.

Mặt khác, mấy vị phong chủ Tiên Vân Tông nhìn không nổi, lên tiếng mắng đến không còn thấy chút giáo dưỡng nào, "Cơ Vô Ưu, nơi này là Tiên Vân Tông, không phải là nơi mà ngươi có thể diễu võ giương oai! Hôm nay ngươi tới Tiên Vân Tông ta làm khách, chúng ta quét chiếu đón chào, nếu ngươi là tới để quấy rối, vậy cũng đừng trách Tiên Vân Tông ta không màng đến quy tắc của Lục Giới."

Hắn nói lưu loát cả một câu dài như vậy, Cơ Vô Ưu căn bản không phản ứng.

Người nọ cứ như vậy bị Cơ Vô Ưu cho ăn một quả bơ to đùng, sắc mặt trướng đến đỏ bừng.

Cơ Vô Ưu chỉ Toái Hồn kiếm vào Ngọc Thanh Yên, cười hỏi: "Chưởng giáo chân nhân không phải tu đến bán thần sao? Còn sợ một tôn chủ Ma giới nhỏ bé như ta ?"

Ngọc Thanh Yên nhìn hắn, cánh môi giật giật.

"Chẳng lẽ chưởng giáo chân nhân sợ?"

Ngọc Thanh Yên nắm chặt bội kiếm trong tay, sắc mặt tái nhợt.

Cơ Vô Ưu nhàn nhạt nói, "Chưởng giáo chân nhân cứ yên tâm đi, hai giọt long huyết kia sẽ không phản phệ."

Ngọc Thanh Yên đột nhiên mở to mắt.

Hắn...... Biết thân phận của mình?

Trong nháy mắt, đáy lòng Ngọc Thanh Yên sợ hãi tột cùng.

Lăng Vân Phong phong chủ thấy Cơ Vô Ưu kiêu ngạo như vậy, liền giận dữ, "Cơ Vô Ưu, ngươi quả thực khinh người quá đáng!"

"Chưởng giáo!" Hắn ta vội vàng nói, "Hôm nay không giáo huấn hắn một chút, hắn thật là muốn khinh thường Tiên Vân Tông ta."

"Phải không."

Cơ Vô Ưu tiếp tục thêm mắm thêm muối, "Có vẻ như chính chưởng giáo chân nhân cũng không dám nói."

"Ngươi!"

Lăng Vân Phong phong chủ tức đến không nói nên lời.

Ngọc Thanh Yên nhìn lướt qua mọi người ở Tiên Vân Tông, đều đang mong đợi nhìn mình, nàng hít sâu một hơi.

Tới lúc này rồi, nàng không thể không ra tay. Cũng may bản thân đã tu đến bán thần, có thực lực cùng Cơ Vô Ưu đánh một trận. Đến lúc đó lấy ra pháp khí bản mạng của mình, nói không chừng có thể chiến thắng.

Nàng trấn định nói, "Một khi đã như vậy, còn thỉnh Ma Tôn hạ thủ lưu tình."

Cơ Vô Ưu cong khóe môi, lộ ra một nụ cười thiên chân vô tà, "Được."

Lấy khoảng cách 100 trượng từ chân hai người, một kết giới được dựng lên.

Mấy giới còn lại vây xem, có thể thấy rõ bọn họ chiến đấu, nhưng không thể nghe được hai người nói chuyện.

Ngọc Thanh Yên đáy mắt hiện lên một tia oán độc, "Không nghĩ tới ngươi thế mà có thể sống sót trở về từ ma hố."

Ý trên mặt chữ, ma hố chính là địa ngục của Ma giới.

Nơi đó ma khí bốn phía, âm hiểm hung ác, đừng nói người tu tiên, ngay cả Thiên Đế đi vào cũng khó mà sống sót.

Lúc trước hắn bị người đuổi gϊếŧ rơi xuống ma hố, tất cả đều cho rằng hắn đã ngã xuống, ngay cả nàng cũng như vậy. Không nghĩ tới hắn vậy mà có thể sống trở về, còn trở thành tôn chủ Ma giới.

Năm đó hắn không có tên, chỉ có một chữ độc nhất Long.

Vì thế, nàng căn bản không đem Ma Tôn Cơ Vô Ưu có chút liên hệ nào tới hắn.

"Đúng vậy."

Cơ Vô Ưu nhàn nhạt nói, "Ta không chỉ có sống sót trở về, mà còn mang về Toái Hồn kiếm của chiến thần."

Sắc mặt Ngọc Thanh Yên thay đổi.

Cơ Vô Ưu cười nhạt nói, "Chưởng giáo chân nhân nhiều năm như vậy cũng không tồi, vậy mà từ tiểu đệ tử của Nguyệt Minh Các trở thành chưởng giáo Tiên Vân Tông."

Một bên là tà giáo âm độc, một bên là đệ nhất chính phái Lục Giới, cho dù là ai cũng sẽ không đem hai môn phái này liên hệ với nhau.

Môi mỏng của hắn khẽ mở, "Chúc mừng chúc mừng."

Ngọc Thanh Yên toàn thân phát lạnh, hàm răng run rẩy, "Ngươi làm thế nào nhận ra ta?"

Năm đó nàng vốn nghĩ đem Cơ Vô Ưu làm thành con rối, Long tộc sức chiến đấu cường thịnh, một khi thành con rối của nàng, lực sát thương khó có thể tưởng tượng. Nhưng mà nàng vẫn thất bại, Cơ Vô Ưu một khắc cuối cùng thức tỉnh, hắn chẳng những thoát khỏi trói buộc, còn suýt chút nữa phản phệ nàng, hết cách, nàng chỉ có thể vứt bỏ thân thể cũ, chiếm lấy cơ thể của một Tán Tiên bình thường.

Chỉ là không nghĩ tới thân thể của Tán Tiên này vậy mà có thiên phú, còn được Chưởng môn Vân Hạc thu làm đồ đệ.

Nàng cũng coi như tìm được đường sống trong chỗ chết.

Cơ Vô Ưu nhìn nàng ta không khác gì một ngốc, "Máu của bổn tọa, sao lại có thể không cảm nhận được?"

Ngọc Thanh Yên lảo đảo lùi về sau một bước, thiếu chút nữa ngã xuống.

"Mấy vạn năm trước ngươi tránh được một kiếp là do bổn tọa sơ suất."

Trong mắt hắn tràn đầy sát khí, "Hôm nay, chưởng giáo chân nhân không có vận khí tốt như vậy đâu."

Cơ Vô Ưu bỗng nhiên nhớ tới cái gì, khóe môi nhếch lên, có vài phần ngây thơ rực rỡ.

"Đúng rồi, bí tịch Nguyệt Minh Các của ngươi bổn tọa đã đem đi đốt rồi."

Ngọc Thanh Yên tức khắc đỏ mắt, trực tiếp cầm kiếm xông đến.

--------------

Kết giới hai người dựng lên rung đến trời đất u ám, mọi người ở Tiên Vân Tông trong lòng run sợ.

Mắt thấy chưởng giáo chân nhân rơi vào thế hạ phong, trong đám người không biết ai hô một câu, "Bắt lấy con mèo của Cơ Vô Ưu, nó là điểm yếu của hắn."

Thi Miểu vốn đang xem trò hay, mở to mắt mèo, trong lòng mắng.

Tiên Vân Tông này cũng quá chó đi?!

Dứt lời, vài tên đệ tử Tiên Vân Tông liền nhào tới.

Thi Miểu hiện tại đã có hai cái đuôi, thân hình linh hoạt, nàng nhẹ nhàng nhảy lên xà ngang.

Móng vuốt của nàng đánh vào trụ chân của mấy tiên nhân, bang một tiếng, bọn chúng đau đến nhe răng trợn mắt.

"Meo!"

Thi Miểu không chút khách khí cười nhạo.

Bọn thú hai chân ngu ngốc!

Lăng Vân Phong phong chủ mắng, "Đồ vô dụng, một con súc sinh cũng đánh không được."

Đạm Đài Ngọc nhíu mày, quay đầu thì thầm gì đó với Lăng Vân Phong phong chủ.

Bên này Thi Miểu còn đang tránh né những đệ tử khác, nàng vui vẻ nhảy từ bàn này sang bàn khác, thân hình linh hoạt, người đuổi theo nàng mặc dù là người tu tiên, nhưng thân hình không bằng được Thi Miểu nhỏ bé, những góc nhỏ hẹp căn bản nhìn không thấy nàng.

Trên đại điện vì một con mèo mà cãi cọ ồn ào.

Thi Miểu đang vui vẻ chơi trò trốn tìm, lại thấy thấy Lăng Vân Phong phong chủ đánh ra một đạo khí hướng về phía nàng.

Thi Miểu không chút hoang mang né tránh, còn cố ý hướng hắn kêu meo meo vài tiếng.

Lăng Vân Phong phong chủ: "......"

Không biết vì sao, hắn cảm giác mình bị một con mèo cười nhạo.

Hắn hừ lạnh một tiếng, "Ngươi với chủ tử của ngươi đúng là giảo hoạt giống nhau."

Hắn vừa nói vừa đánh vài đạo khí lại đây, Thi Miểu đều nhẹ nhàng tránh né.

"Meo!"

Thực lực của trưởng lão Đại La Kim Tiên cũng chỉ có vậy thôi sao.

Lăng Vân Phong phong chủ: "......"

Hắn tức giận đến mức đã nghĩ đến cảnh làm thịt con mèo hỗn xược này rồi.

Thi Miểu đang chuyên chú tránh né công kích của Lăng Vân Phong, không chú ý tới Đạm Đài Ngọc đã lén lút đến gần nàng, nhân lúc nàng sơ ý, vung tay một cái nắm được cổ nàng, sau đó lại dùng Khổn Tiên Thằng bó nàng thành cái bánh quai chèo.Xuyên Thành Mèo Cưng Của Vai Ác Ma Tôn - Chương 16: Uy hϊếpThi Miểu: "?"

Móa nó!

Tiên Vân Tông vậy mà lại giở trò đánh lén!

Già đầu rồi còn giở trò đánh lén!

Đạm Đài Ngọc duỗi tay xem trán của Thi Miểu, "Quả nhiên ngươi cầm công pháp của Tiên Vân Tông ta để tu luyện."

Thi Miểu: "......"

Tiên Vân Tông bị sao vậy hả?

Ngọc Tang quả là của các ngươi, Toái Hồn kiếm là củacác ngươi, bây giờ đến cả công pháp của Linh Miêu tộc cũng là của các ngươi?

Đạm Đài Ngọc không chú ý tới ánh mắt của Thi Miểu, nhìn Lăng Vân Phong phong chủ nói, "Có con mèo này ở đây, không sợ Cơ Vô Ưu không thúc thủ chịu trói."

"Vậy nếu Cơ Vô Ưu thật sự bỏ lại con mèo này thì sao?"

Trong lòng Thi Miểu chợt lạnh.

Nàng đi theo Cơ Vô Ưu lâu như vậy, biết mình là sủng vật của hắn, lúc nào cao hứng thì cười cười nói nói, lúc khó ở liền ném đi. Hắn tất nhiên sẽ không vì một con mèo như nàng mà chịu rơi vào tay của Tiên Vân Tông.

Đạm Đài Ngọc thoáng trầm mặc, "Hắn luyến tiếc."

Giờ phút này, Cơ Vô Ưu ở bên trong kết giới cũng nhìn thấy một màn này, chi khí sinh trưởng dã man, công kích càng thêm hung bạo.

Ngọc Thanh Yên rõ ràng không chống đỡ được, liên tiếp lùi lại, trên người nhiều vết thương lớn nhỏ.

Bản thân nàng đã tu đến bán thần là nhờ có máu của hắn.

Bây giờ long huyết bản tôn ở trước mặt, nàng còn không chịu nổi một kích.

Lúc trước nàng nên quyết đoán gϊếŧ chết hắn rồi đem hắn làm thành con rối!

Cơ Vô Ưu cắn đứt đầu ngón tay, đem máu bôi lên Toái Hồn kiếm, tức khắc thân kiếm phát ra ánh sáng màu hồng, hắn giơ kiếm lên, một đường kiếm quang đánh vào Ngọc Thanh Yên.

Ngọc Thanh Yên mở to hai mắt nhìn, một chiêu này của hắn dùng mười phần sức, hiển nhiên là muốn mạng của nàng. Nàng vội vàng bạo pháp khí bản mạng, muốn tránh đi một kiếp.

Nhưng vẫn chậm một bước, kiếm quang kia xuyên qua thân thể nàng.

Hơi thở tử vong nháy mắt liền bao phủ lấy nàng.

Toái Hồn kiếm này, diệt được ma, hàng phục được ma, cũng gϊếŧ được tiên.

Đệ tử Tiên Giới còn đang thảo luận xem ai thắng ai thua, liền thấy chân nhân nhà mình rơi từ trên đám mây xuống dưới.

"Chân nhân!"

"Sư phụ!"

Ngọc Thanh Yên hộc ra một búng máu, hai mắt đỏ đậm, "Cơ Vô Ưu......"

Nhưng còn chưa nói xong, liền tuyệt vọng hít một ngụm khí.

Giờ phút này, thần hồn nàng đã vỡ, có lật trời lật đất lên cũng không có biện pháp.

Cơ Vô Ưu bay xuống từ đám mây, hắn nhìn về phía Ngọc Thanh Yên đang nằm trên đất sống không bằng chết, cười lạnh.

Ngọc Thanh Yên chết, hai giọt long huyết từ trong thân thể nàng rút ra, tự nhiên bay tới chỗ Cơ Vô Ưu. Cơ Vô Ưu duỗi tay nhận lấy hai giọt long huyết, cất vào trong bình ngọc nhỏ.

"Cơ Vô Ưu, đưa hai giọt long huyết này cho bản tôn, bản tôn sẽ trả con mèo này cho ngươi."

Lăng Vân Phong phong chủ dẫn theo Thi Miểu, ý đồ muốn trao đổi với Cơ Vô Ưu.

"Meo."

Thi Miểu giãy giụa.

Nhưng nàng càng giãy giụa, Khổn Tiên Thằng càng trói chặt.

Thi Miểu tức giận.

Hiện giờ không có chưởng giáo chân nhân, chỉ có con mèo này là tiền đặt cược cuối cùng của bọn họ.

Cơ Vô Ưu nhìn Thi Miểu bị trói như cái bánh quai chèo trong tay Lăng Vân Phong phong chủ, con ngươi u ám.

Lần này hắn thực sự tức giận.

"Xem ra các ngươi nhất quyết muốn chôn cùng Ngọc Thanh Yên."

Ánh mắt Cơ Vô Ưu lạnh lẽo giống như mùa đông khắc nghiệt không hòa tan được băng.

Lăng Vân Phong còn chưa kịp phản ứng, một đường kiếm quang đánh vào hắn ta.

Hắn ta căn bản không phải đối thủ của Cơ Vô Ưu, thẳng tắp ngã xuống đất.

Cơ Vô Ưu di hình đổi ảnh, nhanh chóng bắt được Thi Miểu đang rơi xuống, hắn vung tay lên, thi thể trên mặt đất biến thành một cơn mưa máu, "Phế vật."

Tim Thi Miểu đập nhanh hơn.

Nàng ghé vào người Cơ Vô Ưu, dùng đầu cọ cổ hắn.

Tuy rằng trên người hắn không có độ ấm, nhưng nàng biết, máu hắn ấm nóng, tâm hắn cũng vậy.

Cơ Vô Ưu sờ sờ đầu nàng, con ngươi vậy mà nhu hòa xuống, ngữ khí sủng nịch cùng trêu chọc, "Là ngươi không tu luyện cho tốt, thiếu chút nữa bị người ta bắt làm bữa tiệc thịt mèo lớn."

Uổng công nàng cảm động nãy giờ.

May mắn trước đó không đứng về phe Tiên Giới.

Bằng không bây giờ người phải chết chính là bọn họ.

Cơ Vô Ưu ôm Thi Miểu bước lên đám mây, nhìn xuống bọn họ, giống như vị thần bễ nghễ nhìn xuống chúng sinh, trong mắt không có một chút thương hại nào, "Từ hôm nay trở đi, Tiên Giới chỉ có tam đại tiên môn."

Mọi người sao còn không hiểu ý của hắn chứ, một lượng khí nóng đánh úp lại ——

Tiên Vân Tông bốc cháy hừng hực.

---------------------------------------------------------