Chương 40

Tô Trạch Ninh vui vẻ ngậm một con cá khô, chia cho Ngốc bạch ngọt đơn thuần.

Một cái bóng đen lại chặn mất ánh đèn đường trước mặt Tô Trạch Ninh.

Tô Trạch Ninh ngẩng đầu lên, con mèo nhị thể hung hãn kia đã đứng trước mặt cậu.

Mèo trắng nhỏ cười ngọt ngào, con mắt màu xanh lẫn ánh vàng càng làm nổi bật vẻ mong manh lại xinh đẹp của cậu: “Có chuyện gì thế ạ?”

Nhìn thấy cảnh tượng giật gân này, đôi mắt màu vàng của Tiểu Hắc chợt trừng to, kinh hãi hét lên với con mèo nhị thể: “Đừng ——”

Nhưng lại không có tác dụng gì hết.

Mèo nhị thể cười gian ác, giơ móng vuốt ra, đè lên con cá khô, từ trên cao nói: “Ê, cá khô phải cho tao ăn trước, thằng trọc kia.”

Tiểu Hắc tuyệt vọng che trán

——

Buổi sáng ngày hôm sau, Phó Kiêu bị tiếng mèo kêu liên hồi ngoài cửa làm tỉnh giấc.

Mà Bánh Đường Nhỏ thường ngày hay nằm cạnh hắn lại không thấy đâu.

Phó Kiêu nhíu mày.

Vào lúc đó, quản gia vốn luôn điềm tĩnh lại bỗng nhiên hoảng hốt gõ cửa, nói: “Thiếu gia, ngoài cửa xảy ra chuyện kỳ lạ lắm. Cậu mau ra xem đi.”

Phó Kiêu càng lấy làm lạ.

Chuyện gì có thể khiến quản gia trở nên như vậy.

Phó Kiêu đi cùng quản gia ra cửa. Lúc đẩy cửa ra, hắn cũng sững người.

Trên sân được tu sửa chỉnh tề, trên cây, trên ghế gỗ, rồi xích đu, bãi cỏ, chỗ nào cũng có mèo đang ngồi. Sau khi bọn chúng thấy mình lại chỉ nghiêng đầu qua nhìn, rồi tiếp tục lạnh lùng liếʍ lông.

Còn Bánh Đường Nhỏ nhà bọn họ trông cứ như đại ca xã hội đen đang mất kiên nhẫn ngồi trên cái bàn cao nhất trong sân, nhìn xuống đám mèo khác ở dưới.

Và nếu như hắn không nhìn nhầm thì ——

Đám mèo kia đều đang xếp hàng để đợi được Bánh Đường Nhỏ liếʍ lông.

Con đi đầu là mèo nhị thể với dáng vẻ hung hãn, cơ bắp đầy mình, trông lớn hơn Bánh Đường Nhỏ một chút. Nó không cam lòng nhảy lên bàn, Bánh Đường Nhỏ còn chẳng cao nổi bằng một nửa của nó.

Thế nhưng khi Bánh Đường Nhỏ thờ ơ nhìn sang, cơ thể của mèo nhị thể đã bất giác run lên, ngoan ngoãn cúi đầu xuống.

Bánh Đường Nhỏ hài lòng liếʍ liếʍ.

Phó Kiêu có nghe nói, trong bầy mèo, con mèo nào có địa vị cao nhất sẽ liếʍ lông cho con mèo có địa vị thấp.

Bánh Đường Nhỏ nhà hắn?

Đúng ngay vào lúc này, Bánh Đường Nhỏ phát hiện ra Phó Kiêu.

Đôi mắt mèo trắng nhỏ sáng rực lên, chạy tới dưới chân Phó Kiêu, không ngừng cọ lên Phó Kiêu, phát ra tiếng kêu ỏn ẻn, ngọt ngào.

Mấy chục đôi mắt mèo xung quanh tức khắc nhìn vào hắn.

Phó Kiêu mặt bình tĩnh bế Bánh Đường Nhỏ lên, gãi cằm Bánh Đường Nhỏ.

Không biết có phải là ảo giác không, hắn cứ luôn cảm giác ánh mắt nhìn hắn của đám mèo kia tràn đầy sự kinh hãi.

Bánh Đường Nhỏ vui vẻ làm nũng trong lòng Phó Kiêu, trông vừa mềm mại vừa đáng yêu, mèo trắng nhỏ tự hào kêu meo meo: “Meo meo ——“

Sen à, hôm qua bọn chúng trầm mê vào sự đáng yêu của tôi, nhất định cứ phải bắt tôi trở thành đại ca của bọn chúng, tôi giỏi lắm đúng không!

Đám mèo nghe hiểu mèo trắng nhỏ đang nói gì: …

Mèo nhị thể đêm qua chịu nỗi uất ức lớn nhất đời mèo phải tuyệt vọng nhắm mắt lại ——

Trời ơi! Rốt cuộc nó đã bị một con mèo như thế nào tẩn cho một trận vậy!

Phó Kiêu cúi đầu nhìn mèo trắng nhỏ của mình ——

Nhỏ nhắn đáng yêu, đôi mắt xanh đẹp tựa như viên đá quý.

Hắn lại nhìn qua đám mèo xung quanh, không khỏi chìm vào im lặng.

Hắn hoài nghi Bánh Đường Nhỏ đã bắt nạt mấy con mèo khác, nhưng hắn không có chứng cứ.

Bánh Đường Nhỏ vất vả liếʍ cho tất cả đám mèo xong, không khỏi phải thở dài.

Làm đại ca gì đó, mệt quá đi!

Mèo nhỏ thở dài, mệt mỏi nằm ra phía sau, ai biết cậu lại trượt chân, ngã xuống dưới bàn, ngã sấp mặt, mất sạch mặt mũi của mèo ta.

Mèo trắng nhỏ mặt mũi lấm lem bò từ dưới đất dậy, cảnh giác nhìn xung quanh, phát hiện không thấy con mèo nào nhận ra, nên cậu thở phào như trút được gánh nặng, lúc này mới vui vẻ lắc đống bụi trên người đi, làm như không có chuyện gì mà ngẩng đầu, ưỡn ngực đi về phía Phó Kiêu.