Chương 17

Ai đang đến vậy?

Mùi nước hoa này cũng quá nồng rồi.

Trong phòng khách, một người phụ nữ trang điểm đậm đi quanh bộ bàn ghế sô pha kiểm tra ra vẻ như mình là chủ nhân của nơi này, cô ta vừa nhìn vừa phê phán: “Ài, ở đây các người làm ăn kiểu gì thế? Cũng không thể bởi vì A Kiêu còn trẻ mà lừa cậu ấy nha, trên sô pha sao có thứ gì dơ bẩn vậy. Hửm? Lông mèo?”

Người phụ nữ nhặt nhún lông mèo trắng trên ghế sô pha lên, sau đó chán ghét nhìn người làm phụ trách quét dọn nói: “Chẳng trách, nhà họ Phó nhiều năm như vậy không có nữ chủ nhân nên các người cũng quen thói lười biếng rồi chứ gì. Tôi không so đo chuyện quá khứ làm gì, nhưng tôi nói trước với các người sau này sẽ không còn giống như trước đây được đâu, trong mắt tôi một hạt cát cũng không thể chấp nhận được.”

Người giúp việc phụ trách dọn dẹp khẽ nở nụ cười chuyên nghiệp nói: “Bánh Đường Nhỏ thích chơi ở phòng khách nhất. Quản gia đặc biệt yêu cầu chúng tôi mỗi ngày không được dọn dẹp quá nhiều lần, để tránh làm phiền Bánh Đường Nhỏ.”

Tô Trạch Ninh nhảy từ mặt đất lên ghế sô pha rồi kêu meo meo.

Đúng vậy.

Cậu không thích âm thanh của máy hút bụi.

Mèo trắng nhỏ ngồi xổm trên ghế sô pha, nghiêng đầu nhìn người phụ nữ ngang sương xông vào. Mùi thơm nồng nặc khiến mèo con không khỏi hắt hơi thêm vài cái.

Trời mẹ, người phụ nữ này đổ cả chai nước hoa lên người mình à?

Người phụ nữ này thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi, trông khá xinh đẹp, Tô Trạch Ninh ngay lập tức nhận ra cô ta hẳn chính là người vợ thứ ba của ba Phó trong lời Phó Duy, người từng là ngôi sao của công ty Tinh Thần, Bạch Dương Hinh.

Lại nói câu chuyện của Bạch Dương Hinh này khá là kinh điển, một ngôi sao không chút tiếng tăm, không biết kiếm đâu ra may mắn mà câu được ba Phó, dụ dỗ ba Phó ngoan ngoãn nhiều năm như vậy, trong truyện thì cô ta lấy ba Phó vì sự giàu có của con chồng, sau này cũng trở thành đồng minh của Phó Kiêu khi hắn hắc hóa, cô ta hại Phó Duy rất thảm, nhưng sau đó Phó Duy ngóc đầu dậy trở lại rất nhanh, cô ta cũng lật mặt nhanh như thổi mà quay sang cắn lại Phó Kiêu.

Bạch Dương Hinh chán ghét nhìn Tô Trạch Ninh nói: “Con mèo quê mùa này ở đâu ra vậy? Nhìn bẩn thỉu chết đi được, các người làm việc cái kiểu gì mà để mèo chó gì cũng có thể vào được vậy hả?”

Tô Trạch Ninh: ?

Thái độ của nữ chủ nhân này bị gì vậy?

Cơ mà không phải Bạch Dương Hinh làm thế mà không có lý do.

Cô ta đã ở trong nhà họ Phó nhiều năm nhưng lại bị ông nội Phó hết sức coi thường, không cho cô ta bước vào cửa, cô ta vẫn luôn sống trong cảnh nhục nhã vì không có danh phận. Đặc biệt là Phó Kiêu, có thể nói cô ta đã dùng đủ mọi cách để lấy lòng hắn, nhưng mỗi khi nhìn thấy cô ta thì Phó Kiêu đều nhắm mắt làm ngơ cả, rất nhiều lần cô ta giận đến mức nghiến răng nghiến lợi mà bề ngoài vẫn phải mỉm cười chào đón, còn Phó Kiêu thì vẫn vậy, người làm trong nhà thậm chí còn noi gương hắn, không hề xem cô ta ra gì cả.

Hôm nay Phó Vân Tích vừa cầu hôn cô ta, một khi bước chân vào đây thì cô ta sẽ chính thức trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Phó, Phó Kiêu dù có khó chịu đến đâu cũng sẽ phải gọi cô ta là mẹ. Trong lòng cô ta biết rõ rằng ông nội Phó đã già lắm rồi, đến lúc đó toàn bộ nhà họ Phó còn không phải do cô ta quyết định sao.

Ngày thường cô ta luôn chịu sự bất công của Phó Kiêu, nhưng bây giờ đã có được quyền lực, hôm nay cô ta đến đây là đặc biệt giáng một đòn vào mặt Phó Kiêu.

Mặt ngoài cười tủm tỉm, chị gái giúp việc vẫn duy trì nụ cười nói: “Cô Bạch, đây là Bánh Đường Nhỏ mà.”

Tô Trạch Ninh không khỏi bái phục chị gái này, một câu cô Bạch, thật là…

Nhiều năm ở nhà họ Phó không danh không phận, còn không phải là cô Bạch sao?