Chương 12

Tô Trạch Ninh đè nặng chân hơn một chút, đôi mắt to tròn hạnh nhân tràn ngập sự vô tội.Mèo ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Tam Hoa khó khăn nuốt những lời muốn nói xuống, bực bội nói: “Đáng ghét, đều do tao tự mình chuốc lấy, mày nói rất đúng!”

Ngày mai Tam Hoa nó vẫn là một hảo hán.

Tiểu Hắc nhìn mà ngơ ngác.

Mèo con bây giờ đều lợi hại như thế sao?

Ngốc bạch ngọt thật ra không nghĩ nhiều lắm, đôi mắt lấp lánh bội phục: “Mèo trắng nhỏ lợi hại quá đi.”

Lùm cây bên kia bỗng truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.

Lỗ tai nhọn của Tô Trạch Ninh khẽ run lên, là tiếng bước chân của Phó Kiêu.

Cậu hoảng loạn nhìn con mèo tam thể to lớn dưới chân mình…

Chết tiệt!

Cậu tuyệt đối không thể để Phó Kiêu nhìn thấy dáng vẻ không đáng yêu chút nào này của mình được!

Lùm cây bị tách ra.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.

Khi ba con mèo có mặt ở đây không kịp phản ứng, mèo nhỏ vốn oai vệ, khí phách hiên ngang bỗng nhiên bất lực ngã xuống đất, lăn mấy vòng một cách có nhịp, phát ra tiếng ngao ngao thảm thiết giả tạo, cho đến khi lăn vào bụi rậm, nhìn thấy bước chân của người đàn ông vừa xuất hiện bên cạnh bụi cây, cậu mới yếu ớt đứng dậy, hai chân run rẩy, đôi mắt như ngọc ngấn nước, uất ức nói với người đàn ông: “Meo…”

Có người ăn hϊếp mèo con nè!

Ba con mèo đều hiểu cậu đang nói gì: ...

Tam Hoa mặt mày xám xịt: Được, đúng là không biết xấu hổ.

Phó Kiêu: …

Nếu vừa rồi hắn không nhìn lầm thì, dùng móng vuốt đạp lên mặt con mèo khác chính là mèo nhà hắn nhỉ.

Tô Trạch Ninh ngậm ống quần Phó Kiêu, kéo hắn đến trước mặt Tam Hoa để mách tội: “Meo meo…”

Là nó ăn hϊếp tôi!

Nói xong, cậu còn nhìn Tam Hoa với vẻ mặt uy hϊếp, ánh mắt biểu thị rằng nếu không làm theo lời cậu thì sẽ chết chắc.

Tam Hoa nhục nhã bò dậy từ trên mặt đất, nó không tình nguyện nhìn Tô Trạch Ninh gầm nhẹ vài tiếng cho có lệ.

Nó đã tạo nghiệt gì vậy! Bị đánh thành thế này còn phải giúp đối phương diễn kịch!

Tô Trạch Ninh cảm thấy hài lòng mà làm nũng với Phó Kiêu.

Nhìn xem…

Cậu chỉ là một bé mèo con “nhỏ yếu đáng thương bất lực” thôi nha.

“Đây là con mèo ông nội cho anh à?” Giọng nói xa lạ của một chàng trai trẻ vang lên từ sau lùm cây.

Ai vậy?

Tô Trạch Ninh tò mò ngẩng đầu lên.

Chàng trai trẻ mặc áo sơ mi Polo màu xanh ngọc, ngả ngớn đi đến bên cạnh Phó Kiêu, muốn sờ Tô Trạch Ninh.

Tô Trạch Ninh lập tức xù lông nhảy lên vai Phó Kiêu.

Người này là ai?

Dám tùy tiện chạm tay vào mèo! Thật vô lễ!

Tô Trạch Ninh vẫn duy trì hình ảnh một con mèo lạnh lùng trước mặt người ngoài.

Phó Kiêu vuốt ve Tô Trạch Ninh trấn an, sau đó lạnh nhạt nói: “Cậu về đây làm gì.”

Mấy năm nay Phó Duy đều sinh sống bên nước ngoài, đã rất nhiều năm không về nước. Tình cảm anh em giữa bọn họ căn bản không hề tồn tại, từ nhỏ đến lớn giữa hai người cũng chẳng nói chuyện với nhau được mấy câu.

Giọng điệu Phó Kiêu bình tĩnh, không còn nghi ngờ gì, hẳn là hắn đã sớm biết chuyện Phó Duy quay về.

Anh ta là Phó Duy sao?

Tô Trạch Ninh lập tức hóa đá.

Phó Duy đã quay về, câu chuyện cũng bắt đầu rồi.

Trừ việc gia tăng sự thân thiết với Phó Kiêu ra thì cậu vẫn chưa hề làm gì cả.

Tô Trạch Ninh chột dạ nhìn thanh tiến trình màu xanh của mình đã vô tri vô giác tăng lên mười, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, đôi mắt hạnh nhân khẽ nhắm nghiền, bắt đầu hồi tưởng lại cốt truyện.

Cốt truyện chính của cuốn sách nơi Phó Kiêu tồn tại lại là câu chuyện về Phó Duy và Phong Giai Mính, một cặp oan gia hạnh phúc.

Khác với Phó Kiêu, mẹ của Phó Duy, Khổng Ái Đồng là lý do khiến ba Phó phải bỏ vợ và con trai để chạy theo tiếng gọi tình yêu. Có thể nói, ngay từ nhỏ Phó Duy và Phó Kiêu đã ở hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau, nếu như Phó Kiêu mỗi ngày đều phải hứng chịu sự bạo lực từ mẹ, sự lạnh nhạt của ông nội thì Phó Duy chính là cục cưng của ba mẹ, làm một ánh mặt trời vui vẻ vô lo vô nghĩ mà lớn lên, anh ta thậm chí còn từng không hề biết đến sự tồn tại của Phó Kiêu.