Chương 20

Lâm chưởng quỹ cười lắc đầu: "Ta là lần đầu tiên thấy có người hái cỏ nhanh như vậy, ngươi hái hết số cỏ này trong vòng một ngày thôi sao? Cô nương, ngươi đúng là thâm tàng bất lộ nha."

Tạ Vãn U: "Nào có, chỉ là có kỹ xảo tìm kiếm đặc biệt thôi."

Lâm chưởng quỹ gật đầu, không hỏi thêm nữa, đếm tiền đồng, tổng cộng một trăm tám mươi đồng: "Ngày mai còn bán cỏ không?"

Tạ Vãn U nói: "Bán." Dù sao thì nàng vẫn nghèo.

Sau khi rời khỏi Bích Hòa Đường, Tạ Vãn U có thêm một trăm tám mươi đồng tiền trong túi, đã có chút tự tin.

Tạ phủ không cho ăn, Tạ Vãn U liền đến một quán rượu nhỏ mua ít thức ăn, trên đường về, nàng thấy ven đường có người bán kẹo hồ lô, lập tức bỏ ra hai đồng tiền mua một xiên kẹo hồ lô, lén lút từ cửa nhỏ của Tạ phủ chuồn về tiểu viện của mình.

Không ai ở Tạ phủ để ý đến nàng, nàng ra ngoài cả ngày, quả nhiên không ai phát hiện nàng không có ở đó.

Tạ Vãn U mở khóa cửa, vào cửa, lại khóa cửa, chuẩn bị ăn cơm cùng đứa nhỏ.

Tiểu Bạch rất tò mò về xiên kẹo hồ lô đỏ rực kia, chỉ là ngửi vào có mùi ngọt ngào, có vẻ rất ngon: "Nương, đây là gì thế ạ?"

Tạ Vãn U chia cơm thành hai phần, yên lặng cho Tiểu Bạch nhiều hơn một chút: "Kẹo hồ lô, ngọt, không biết mùi vị thế nào."

Tiểu Bạch chỉ lo nhìn xiên kẹo hồ lô, không hề hay biết hành động của Tạ Vãn U.

Tạ Vãn U cười nói: "Đừng nhìn chằm chằm nữa, kẹo hồ lô sẽ không chạy mất đâu, đợi ăn cơm xong, chúng ta mỗi người ba viên."

Tiểu Bạch luyến tiếc thu hồi ánh mắt, cúi đầu bắt đầu ăn một cách ngon lành, cuối cùng còn rất trân trọng liếʍ sạch từng hạt cơm.

Tạ Vãn U hồi nhỏ thường xuyên ăn không no, nên cũng có thói quen ăn sạch từng hạt cơm.

Hai mẹ con nhìn vào bát cơm sạch bóng, bắt đầu chia nhau ăn kẹo hồ lô.

Cắn vỡ lớp vỏ đường bên ngoài, vị chua chua ngọt ngọt lan tỏa trong miệng, lại là một hương vị ngon khác.

Tiểu Bạch cảm thấy cả miệng đều là vị ngọt ngào, ăn xong viên kẹo hồ lô cuối cùng, thỏa mãn phát ra tiếng "ợ" trong cổ họng, không còn nhớ đến những nỗi khổ đã trải qua trước đây nữa.

Sau khi ăn xong xiên hồ lô, Tạ Vãn U sắp xếp lại đống rơm rạ của mình để nó trông giống một chiếc giường tạm ổn để ngủ rồi mới nằm xuống, lại vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh: "Con có muốn ngủ cùng nương không?"

Tạ Tiểu Bạch do dự một lúc, rồi lắc đầu từ chối.

Nương chưa bao giờ cho nó lên giường ngủ cùng, mặc dù nó rất muốn được ngủ cạnh nương nhưng... nó không dám.

Tạ Tiểu Bạch nằm xuống một ổ rơm nhỏ gần đó, nói khẽ với Tạ Vãn U: "Tiểu Bạch ngủ ở đây là được rồi."

Tạ Vãn U mỉm cười, cố tình kéo dài giọng điệu buồn bã: "Được rồi... vậy một mình nương cô đơn ngủ ở đây vậy, nương không buồn chút nào đâu."

Quả nhiên Tiểu Bạch lập tức dựng tai lên, đuôi cũng vẫy vẫy lộ ra vẻ xoắn xuýt.