Chương 13

Tạ Vãn U hôn lên đôi tai đang rung rung của nó, đặt nó lên vai, chuẩn bị ra ngoài mua chút đồ ăn cho đứa nhỏ.

Cô kéo cửa, không ngoài dự đoán, cửa bị khóa rồi.

Tạ gia từng xem Tạ Vãn U là niềm kiêu ngạo chứng hưng gia tộc, hôm nay Tạ Vãn U rơi vào vũng bùn, nàng lại trở thành vết nhơ của Tạ gia.

Gia tộc sợ nàng làm mất mặt, không cho phép nàng ra ngoài, thường xuyên nhốt nàng ở trong tiểu viện, mỗi ngày dừng canh thừa cơm nguội để bố thí cho nàng.

Lúc Tạ Vãn U mới xuyên qua bị đành, cũng là bởi vì nguyên chủ muốn chạy trốn khỏi Tạ gia, kết quả bị bắt về, kéo về tiểu viện.

Bây giờ cửa phòng bị khóa, Tạ gia muốn cho nàng một bài học, chắc sẽ không phái người đưa cơm cho nàng.

Tạ Vãn U xuyên qua khe cửa chạm vào ổ khóa, không chút hốt hoảng lấy cây trâm đồng duy nhất trên đầu, bắt đậy cạy ổ khóa.

Thật là trùng hợp, lúc còn bé Tạ Vãn U thường xuyên bị cô nhi viện nhốt lại trong phòng, cũng có một chút tâm đắc về việc cạy khóa.

Nàng nhanh chóng mở được khóa, dẫn theo bé con đi ra ngoài, sau đó lại để khóa cửa về bộ dạng ban đầu.

Sau khi nhớ lại ký ức của nguyên chủ, Tạ Vãn U đoán lúc này chắc không có ai canh giữ bên ngoài sân, thế là nàng lặng lẽ đi đến một cánh cửa bí mật trong trí nhớ thoát ra khỏi Tạ phủ.

Tạ Vãn U sợ vật nhỏ bị người ta chú ý, vừa kéo ống tay áo của mình, vừa nói: “Bé con, bên ngoài có rất nhiều người xấy, trước tiên con trốn vào trong này được không?”

Từ khi sinh ra cho đến tận bây giờ, Tạ Tiểu Bạch vẫn luôn sống trong viện nhỏ hoang tàn đó, chưa từng được nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh xa lạ, nghe thấy tiếng người huyên náo từ xa vọng lại, tất nhiên là nó cũng có chút sợ hãi, nghe vậy vội vàng gật đầu, ngoan ngoãn chui vào trong ống tay áo rộng thùng thình của Tạ Vãn U.

Tạ Vãn U bị Tạ gia nhốt trong viện nhỏ hơn bốn năm, bây giờ nàng mặt mày vàng vọt, đầu tóc rối bù, người ngoài đã sớm không nhận ra nàng chính là tam tiểu thư của Tạ gia từng phong quang vô hạn, chỉ thỉnh thoảng ném một ánh mắt thương hại cho nàng, cho rằng nàng là dânchạy nạn từ đâu đến.

Tạ Vãn U không để ý đến ánh mắt của người khác, bánh bao ở ven đường hai đồng một cái, Tạ Vãn U mua ba cái bánh bao nóng hổi, định trước tiên lót dạ cho mình và đứa nhỏ, để lại bốn đồng phòng thân.

Đến góc hẻm không có người, Tạ Vãn U và Tạ Tiểu Bạch bắt đầu chia nhau ăn bánh bao.

Tạ Tiểu Bạch đã bị mùi thơm của bánh bao hấp dẫn đến mức không ngừng nuốt nước miếng, bụng cũng bắt đầu kêu ùng ục, nhưng nó chỉ nhìn chằm chằm vào bánh bao, không dám tiến lên ăn.

Tiềm thức của nó cho nó biết, thứ thơm ngon như vậy, nương chắc chắn sẽ không cho nó ăn.

Phải đến khi Tạ Vãn U đưa bánh bao đến trước mắt nó lần nữa, nó mới ngây ngốc phản ứng lại, không dám tin hỏi: "Là cho Tiểu Bạch sao?"