Chương 13

Không ngờ rằng hôm nay hắn lại làm cô ta không vui như vậy.

“Không, chưa từng.” Trình Kì An xua xua tay. Tuy rằng ả rất ồn ào, ảnh hưởng đến hắn làm việc, nhưng hắn luôn không muốn so đo với người khác, nếu nói là ghét thì tất nhiên là không phải.

Chẳng qua là ả làm như vậy khiến hắn cảm thấy hơi vướng víu?

Xong rồi, sao hắn lại có ý nghĩ này với một cô nương khác chứ!

Lúc này, trên cánh tay Trình Kì An có một bàn tay mềm mại đặt lên, khẽ dịu dàng ôm lấy, xúc cảm ấm áp mềm mại đặt lên trên khủy tay hắn, giọng nói nhẹ nhàng vang lên, giống như làn gió du dương phía nam sông Trường Giang, luồng gió yên tĩnh thổi qua.

“Tỷ tỷ, ta xin ngươi đừng cướp tướng công ta!” Hai trong mắt Tống Vãn Khanh ngấn nước, dáng vẻ thương hại.

Nàng mỏng manh như không có xương dựa vào người Trình Kì An, nhìn nữ nhân vừa bị mình làm cho tức giận đến nỗi mặt đỏ tía tai, trong lòng cười nhạo.

Muốn so kĩ năng diễn xuất sao, nàng là Tống Vãn Khanh đó!

“Ta, ta chỉ muốn lau mồ hồi cho ca ca Trình Kỳ An thôi mà.” Diệp Thiến cắn chặt môi dưới, nắm chặt tay, móng tay chọc vào lòng bàn tay tạo thành vệt trắng trên da thịt.

Đáng ghét, nữ nhân này vậy mà dám so đo với nàng !

“Hả? Cái gì? Ngươi nói ngươi muốn làm thϊếp của tướng công ta ư?” Tống Vãn Khanh ngạc nhiên che miệng lại, tủi thân nhìn Trình Kì An.

“Tướng công, thật sao? Ngươi chấp nhận nàng ta sao? ~” Âm cuối ngân dài, giọng điệu yếu ớt, mang theo chút nũng nịu quyến rũ.

“Không, dĩ nhiên là không phải sự thật rồi!” Trình Kì An sốt ruột giải thích, tuy rằng không hiểu các nàng đang nói cái gì, nhưng hắn theo bản năng không muốn Tống Vãn Khanh buồn.

“Ngươi, đừng khóc.” Nhìn thấy cặp mắt xinh đẹp của nàng, Trình Kì An dùng tay lau nước mắt cho nàng.

Sao ? Làm như nào đây ?

Trong suy nghĩ đơn giản của Trình Kì An nổi lên nghi hoặc, chưa từ bỏ ý định lại xoa xoa, lại bị Tống Vãn Khanh ôm lấy.

Chỉ nghe nàng nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ : “Không sao, được rồi, vừa phải thôi!" Xoa nữa sẽ rách da mất.

Trình Kì An gật đầu nghe theo, ánh mắt kiên định.

Có một số việc hắn hoàn toàn không hiểu nổi, nhưng hắn quyết tâm phải che chở cho người nhà, tuyệt đối không thể chịu một chút oan ức nào! Bởi vậy, Trình Kì An nhìn Diệp Thiến, từ trước đến nay đây là lần đầu tiên hắn nổi nóng với người khác.

Vẻ mặt hắn lạnh lẽo, khuôn mặt tuấn tú trầm lặng, bao phủ một tầng sương lạnh khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, môi mỏng khẽ mở : “Cô nương, mời về cho.”