Lúc này lão tiền bối Lưu tiến gần lại, nói: “Ồ, tiểu cô nương, ngươi vừa mới gọi ta à? Ta không có nữ nhi, nếu như ngươi không chê…”
“Cút ngay!” Lão tiền bối Trần lấy tay đẩy lão tiền bối Lưu ra, giọng ghét bỏ nói: “Chiếm tiện nghi của tiểu cô nương hả, không biết xấu hổ!”
Lão tiền bối Lưu oan ức ngồi xổm ở một bên, miệng than thở, “Đối xử có khác nhau tí nào không? Rõ ràng vừa mới gọi ta mà!”
“Lão tiền bối Lưu, đợi con, một lát con giúp dưỡng mẫu xong rồi sẽ đến giúp lão tiền bối Lưu !” Tống Vãn Khanh yêu kiều cười, cảm thấy hai người thật thú vị, thuận miệng nói.
“Được được được!”
Ước chừng khoảng nửa giờ, mặt trời chói chang chiếu xuống, người dân đầm đìa mồ hôi. Nhưng Tống Vãn Khanh lại dường như không biết mệt mỏi, nhanh chóng làm xong vài mảnh ruộng.
Không chỉ có người dân xung quanh cảm thấy ngạc nhiên, mà ngay cả Tống Vãn Khanh cũng cảm thấy kì lạ.
Lòng nàng chấn động, không ngờ trông thân thể này yếu đuối không thể làm được việc gì, vậy mà sức lực lại lớn đến thế!
Haha, nên tận dụng vậy!
Tống Vãn Khanh nghĩ, làm sao để có thể tích công đức nhanh hơn, vì thế động tác tay càng nhanh hơn. Chỉ là nàng không hoàn toàn có thể làm quen được với cơ thể này, giây sau đã xảy ra chuyện bất ngờ.
“A!” Cuốc đất phải dùng rất nhiều sức kéo cả người cô ra ngoài.
“Nương tử, cẩn thận.” Đôi tay cường tráng đỡ lấy nàng, nàng rơi vào l*иg ngực ấm áp của hắn.
Giọng nói trong trẻo dễ nghe của hắn vang lên từ trên đỉnh đầu nàng, khiến cho trái tim Tống Vãn Khanh đập mạnh.
Nàng giật mình ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt lo lắng của Trình Kì An.
"Ngươi làm nhanh thật.” Tống Vãn Khanh bất chợt nói.
“Hả?” Trong mắt Trình Kì An hiện lên vẻ bối rối.
Nàng chọc lên cánh tay hắn, tươi cười nói: “Không ngờ dáng vẻ dường như gầy gò thiếu dinh dưỡng này lại nhanh nhẹn như thế!”
Rõ ràng vừa rồi chẳng thấy bóng dáng hắn đâu, thế mà thoắt một cái đã đến!
Hiện giờ chiến tranh loạn lạc nổi lên bốn phía, sau này nếu hắn có cơ hội tập võ tất nhiên nàng rất muốn cho hắn thử một lần, nói không chừng còn có thể tạo một phen nên trò.
Trình Kì An nhìn nàng đang cười, ngại ngùng mà khẽ nhếch môi cười, bên khóe miệng hiện ra chiếc má lúm đồng tiền lờ mờ, trông giống hệt một con cừu con đáng yêu ngây thơ.
“Nương tử, khen ta đi.” Đôi mắt hắn sáng lên.
“Tất cả chuyện trong nhà đều là phụ thân làm, nếu làm chậm sẽ bị bà nội mắng, nên tốc độ của phụ thân đương nhiên là nhanh rồi.” Trình Tư Trạch đứng ở bên cạnh hai người, nét mặt không thay đổi chút nào, nói.