Chương 6: Không gian

Nàng thở phào, sau đó một tay xách một cái ấm nước cũ kỹ, dự định tìm tí nước sạch trong sân, nhưng lại phát hiện trống trơn.

Trời lạnh đến vậy, chẳng lẽ bắt nàng phải tự mình đi gánh nước à?

Kiều Liên Liên bỗng nghĩ về ly nước nóng hôi hổi vừa rồi.

Khoảnh khắc tiếp theo, một ly nước ấm nóng đã xuất hiện trong tay nàng.

Vẫn là cái ly đó, vẫn là cảm giác độ ấm kia, Kiều Liên Liên vừa ngạc nhiên vừa bị nóng, vội chạy trốn ra phía sau cổng lớn, lo sợ bị ai đó thấy.

Đây là... Là sao vậy?

Kiều Liên Liên ngây ra một lát, trong đầu bỗng nảy ra một ý tưởng không thể nào tin nổi.

Để kiểm tra ý tưởng này, nàng cố ý nghĩ “Thu lại cái ly”, trong một khoảnh khắc, cái ly biến mất không dấu vết.

Thật sự là... Không gian ư!

Cơ mà tại sao lại là cái ly nước trong phòng thí nghiệm của nàng?

Kiều Liên Liên nghĩ đến ổ bánh mì mà mình để ở phòng thí nghiệm, sau đó trong nháy mắt, một ổ bánh mì được đóng gói xuất hiện trong tay nàng.

Đúng là phòng thí nghiệm rồi!

Kiều Liên Liên cảm thấy cực kỳ phấn khích, nàng nhớ đến mấy bộ tiểu thuyết mang theo không gian rồi vội vàng cố nghĩ: "Tôi muốn vào, tôi muốn vào phòng thí nghiệm."

Ngay sau đó, nàng bị cuốn vào trời đất quay cuồng, ấm nước từ tay nàng đang rơi xuống đất, cả cơ thể xụi lơ như bùn đất.

Phải mất một lúc lâu, Kiều Liên Liên mới tỉnh táo lại.

Nàng vẫn còn sợ hãi nhặt chiếc bánh mì rơi xuống đất lên, không biết liệu là mình không đủ tư cách để vào phòng thí nghiệm hay vốn là không thể vào được, nhưng ít nhất cô đã lấy được một số vật phẩm từ phòng thí nghiệm.

Cần phải nhớ rằng đó là căn cứ nghiên cứu bí mật của nàng, đồ dùng bên trong vô cùng phong phú, còn có không ít đồ vật giữ mạng.

Nếu không phải... Nàng bất cẩn bị người ta lừa ra ngoài thì cũng sẽ không ở nơi này.

Nghĩ đến mà chuyện đã qua mà ánh mắt Kiều Liên Liên lóe lên tia lạnh, trên người toát ra hơi thở lạnh lẽo.

Nàng đã nỗ lực nhiều năm như vậy, phải cống hiến biết bao nhiêu cho Kiều gia mới đổi lấy được chức gia chủ, kết quả còn chưa ngồi nóng mông đã chết rồi, không biết đối thủ một mất một còn của nàng khi nghe tin có mắc cười đến chết không.

Đột nhiên, từ phía trong nhà truyền đến một tiếng ồn ào nhỏ, thính lực của Kiều Liên Liên rất tốt, có thể nghe thấy rõ ràng.

Nàng nhanh chóng quay lại thì thấy Cố Thước cấm một đống vải giấu đằng sau góc cửa.

"Đang làm gì đấy?" Kiều Liên Liên nhét bánh mì vào l*иg ngực rồi tiến lại gần.

"Không, không có làm gì đâu," Cố Thước vô cùng hoảng loạn, khuôn mặt nhỏ đầy nỗi lo sợ, muốn nhét đống vải vào trong góc, nhưng cuối cùng lại không để cho cậu nhóc mặt mũi mà rớt ra ngoài..

Kiều Liên Liên cầm lên thì nhận ra, đây không phải là cái quần mà Cố Ca vừa mặc ư, sao lại ở chỗ này?

Nàng nhíu mày đi vào trong phòng, vừa lúc nhìn thấy Cố Thành đang vụng về mặc quần cho Cố Ca.

Khi nhìn thấy nàng, sắc mặt của bọn nhỏ đều cứng đờ, cũng chỉ có mỗi mặt Cố Thành không đổi sắc, nhưng đôi tay của cậu bé lại nắm chặt lại, như là đang nỗ lực kiềm chế gì đó.

"Hu hu hu, mẹ đừng đánh Ca Nhi, Ca Nhi không cố ý tè trong quần đâu, Ca Nhi biết sai rồi." Cố Ca bỗng gào khóc.

Cả Cố Chung và Cố Lâu đều run bần bật, nhưng vẫn cố ý đẩy Cố Ca ra sau lưng mình mà bảo vệ.

Chóp mũi Kiều Liên Liên có hơi cay cay.

Nguyên chủ có tính cách cổ quái và thô bạo, đến chuyện nhỏ nhất cũng phải đánh đứa nhỏ một trận cho bằng được, còn với việc lớn như chuyện tè trong quần này mà xảy ra thì có thể khiến Cố Ca bị quất đến bầm mình.

Cũng khó trách vừa rồi tụi nhỏ lại hoảng sợ như vậy.

Kiều Liên Liên thở hắt ra một hơi rồi bước tới đẩy Cố Thành ra, sau đó lộn ngược chiếc quần từ trong ra ngoài rồi cẩn thận mặc vào cho Cố Ca.

"Khóc gì chứ, chẳng phải chỉ là tè trong quần thôi sao, chờ chút nữa giặt sạch là được thôi." Nàng nói nhẹ nhàng.

Tiếng khóc của Cố Ca dần ngừng lại, cô bé là một đứa trẻ hiểu chuyện và ngoan ngoãn, mười lần khóc thì hết tám lần là vì bị đánh hoặc là sợ bị đánh.

Bây giờ cơn đau như dự kiến không giáng xuống, mà trái lại cô bé còn nghe được lời nói dịu dàng của mẹ kế, Cố Ca ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Kiều Liên Liên, cứ như không quen biết nàng vậy.

Kiều Liên Liên cong môi mỉm cười rồi vuốt nhẹ đầu của cô bé.